Mục lục
Người Thừa Kế - Tần Hằng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 176: CUỘC NÓI CHUYỆN GIỮA HAI CHỊ EM

Tần Hằng đương nhiên không tin, dù anh có nhận nhầm ai đi chăng nữa, cũng không thể nhận nhầm người bạn gái mà mình đang ngày đêm mong nhớ, mặc dù không hiểu ra được vì sao Chung Khiết lại cự tuyệt mình, nhưng anh không từ bỏ, vẫn nói với cô: “Chung Khiết, sao em lại không nhận ra anh, anh là Tần Hằng đây”

“Tần Hằng?” Trên mặt Long Linh lộ ra vẻ kinh ngạc, nàng nhìn Tần Hằng sắc mặt đỏ bừng, thật sự không nhớ rõ người thanh niên trước mặt là ai.

“Em đã quên mất rồi, chúng tôi đã cùng nhau ăn cơm hải sản ở bên hồ Nhuận Khê, em còn mua trái cây đã dập mất cho anh ăn. Em quên rằng mình đã đến nhà hàng nhà hàng Tây San Diego làm thuê để giúp anh trả 6 tỉ của thầy Tô. Chúng tôi đi làm; chúng tôi đã cùng nhau điều trị trên đảo Bách Hoa, còn chúng ta cùng nhau sống trong biệt thự của Thúy Đảo Hoa Đình. Những chuyện này em quên rồi sao? ” Tần Hằng cố gắng gợi lại cho Chung Khiết những chuyện quá khứ.

“Không, anh đang nói cái gì vậy? Tôi không nhớ gì cả…” Long Linh lắc đầu, cô không hiểu sao người đàn ông xa lạ trước mặt như thể ngày xưa từng có mối tình rất sâu đậm với mình.

“Đừng trừng phạt anh như thế này em à, anh biết mình sai rồi, có phải em có trách anh không bảo vệ em, em đánh anh mắng anh cũng được, nhưng xin em đừng giả vờ như không hề quen biết anh, không có em anh thật sự không thể sống được… “Tần Hằng cảm thấy Chung Khiết chắc chắn là đang cố ý trốn tránh anh, nên mới giả vờ như không biết anh, trái tim như bị dao cắt.

“Tôi không giả vờ không quen biết anh, tôi thật sự không có ấn tượng gì với anh …” Long Linh trong lòng cũng lo lắng cho người đàn ông xa lạ này.

“Chung Khiết, anh cầu xin em đừng nói dối anh nữa. Anh có cách chứng minh em chính là Chung Khiết. Anh đã mua sợi dây chuyền mà em đang đeo trên cổ. Em có dám tháo xuống cho tôi xem không?” Tần Hằng đột nhiên nhớ tới sợi dây chuyền mà anh tặng cho Chung Khiết cô luôn coi là báu vật, trong nhật ký của Chung Khiết cũng đã viết về sợi dây chuyền này rất nhiều lần, không thể nào Chung Khiết tháo sợi dây chuyền này ra.

“Dây chuyền?” Long Linh giật mình, cô vươn tay lấy sợi dây chuyền trên cổ ra, nhìn Tần Hằng hỏi: “Anh mua sợi dây chuyền này cho tôi?”

Tần Hằng kinh ngạc khi nhìn thấy sợi dây chuyền mà Chung Khiết đưa ra, tuy rằng sợi dây chuyền này cũng là kim cương, nhưng lại là hình vuông, còn cái mà anh tặng cho cô lúc trước là hình nón bát giác.

“Thằng nhóc, cậu đang nói cái gì vậy? Sợi dây chuyền này là ông chủ mua cho cô ấy. Cậu nói là mình mua?” Vệ sĩ nhìn chằm chằm Tần Hằng, lớn tiếng nói.

“Không thể nào … Không thể nào…” Tần Hằng nói dồn dập, Chung Khiết không thể nào tháo sợi dây chuyền ra, chẳng lẽ cô gái trước mặt thật sự không phải là Chung Khiết sao? Trong lòng Tần Hằng đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ kinh khủng.

“Tiểu thư, chúng ta trở về đi, đây là tên mất trí” Vệ sĩ đẩy Tần Hằng ra, đi đến bên cạnh Long Linh.

“Chung Khiết, đừng đi …” Tần Hằng còn muốn xông tới trước mặt cô, nhưng Long Nghiên đã đứng ở trước mặt anh.

“Tần Hằng, bình tĩnh đi, chị gái tôi thật sự không phải bạn gái của anh, anh nhất định là do quá nhớ bạn gái của mình…” Long Nghiên rất lo lắng cho tình hình của Tần Hằng: “Tôi sẽ cùng chị gái tôi về nhà trước, anh bảo trọng, chúng ta sẽ gặp lại sau.”

Nói xong, Long Nghiên cùng chị gái Long Linh đi ra khỏi cổng khu thắng cảnh dưới sự bảo vệ của hai vệ sĩ.

“Này, thằng ranh con này muốn theo đuổi cô chủ nhà họ Long. Thật là buồn cười.”

“Anh ta nghĩ thực tế giống như trong phim truyền hình. Anh ấy nghĩ mình sẽ ngu ngốc thì sẽ khiến cô chủ nhà giàu nhìn trúng mình hay sao.”

“Vừa rồi kỹ năng diễn xuất của anh ta tệ qáu đi, có vậy mà cũng muốn lừa gạt cô chủ nhà họ Long. Thật sự coi người ta là kẻ ngốc sao”…

Mọi người đứng vây quanh xem đều cảm thấy Tần Hằng đang diễn kịch, muốn câu cô chủ nhà họ Long, ai nấy đều khinh thường nhìn Tần Hằng, nói xong vài lời liền rời đi.

Từ khi đám người Long Linh rời đi, Tần Hằng ngây người đứng ở nơi đó, nói: “Chung Khiết… Chung Khiết, chẳng phải em…”

“Anh đấy, vốn dĩ tôi còn nghĩ anh nghèo thì nghèo vậy thôi, nhưng tâm tính tốt, không ngờ cũng là loại không biết xấu hổ!” Lâm Châu đứng bên cạnh bỗng cười lạnh cất tiếng.

“Sao tôi lại không biết xấu hổ chứ!” Tần Hằng tức giận nói.

“Còn sao nữa? Anh thấy cô chủ nhà họ Long xinh đẹp, nhà còn giàu có, nên tự biên tự diễn một vở kịch, thu hút sự chú ý của cô ta, chính là muốn bước chân vào nhà họ Long từ nay về sau sống sung sướng, đúng là “ biết” xấu hổ ghê!” Lâm Châu chế nhạo nói.

“Anh nói bậy bạ, cô ấy thực sự là bạn gái của tôi, hơn nữa Tần Hằng tôi vốn là cậu chủ nhà giàu, có cần phải dựa hơi nhà họ Long sao?” Tần Hằng tức giận phản bác.

“Thật là khốn nạn. Vừa rồi cô Long đã nói rõ với anh rằng cô ta không hề biết anh là ai. Anh còn ngụy biện ở đây và nói rằng anh thiếu gia nhà giàu. Giờ anh có thể móc ra 15 triệu thì tôi tin anh, móc ra đi, nhanh đi chứ! ” Lâm Châu không nhường chút nào.

Tần Hằng lúc này cứng họng.

“Hừ, không móc ra được, “cậu chủ nhà giàu” của tôi!” Lâm Châu chế nhạo:” Nếu không có tiền, cứ theo tôi đi bán bánh kếp, và sau này anh đừng có mơ mộng viển vông nữa.”

Lâm Châu nói xong kéo Tần Hằng vào trong xe đồ ăn, hai người lại bắt đầu buôn bán, nhưng từ khi nhìn thấy Chung Khiết, Tần Hằng thất thần, nghĩ đến vừa rồi Chung Khiết làm sao vậy.

Hơn nữa, Long Nghiên và Long Linh đã ngồi xe hơi trở lại biệt thự Long gia.

Hai người ngồi trong phòng Long Linh, nghĩ đến chuyện đã gặp phải ở núi Thiên Mục, trong lòng có rất nhiều câu hỏi.

“Chị ơi, chị thật sự không biết Tần Hằng sao?” Long Nghiên nắm tay Long Linh hỏi.

“Chị không biết, không có ấn tượng gì cả.” Long Linh lắc đầu, lo lắng nhìn em gái: “Long Nghiên, em nói xem có phải rằng chị biết anh ấy trước khi mất trí nhớ, bây giờ đã quên mất rồi không? ”

“Không phải đâu, chị à, trước khi mất trí nhớ chị luôn đã sống với ba và em. Chị không hề có bạn trai nên chị không thể là bạn gái của anh ấy được.” Long Nghiên cười mất tự nhiên.

“Đúng vậy, mặc dù chị mất trí nhớ, nhưng ba và em đều biết mọi chuyện về quá khứ của chị. Nếu anh ấy là bạn trai của chị, hai người chắc chắn cũng biết” Long Linh nhẹ nhàng nói.

“Chị ơi, chị có nhớ em từng nói với chị rằng khi thuê nhà ở Kim Lăng đã gặp phải nguy hiểm, cuối cùng được anh hùng cứu không? Người anh hùng cứu em chính là anh ấy, Tần Hằng!” Long Nghiên nhớ lại cảnh tượng hôm đó, nói với Long Linh.

“Đúng vậy, vậy anh ấy cũng là người đàn ông tốt.” Khi Long Linh nhìn Long Nghiên nói về Tần Lãng, trong mắt cô hơi sáng lên, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc, cô ấy tới trước mặt Long Nghiên, thấp giọng hỏi: “Long Nghiên, em thích anh ấy sao?”

“A …” Long Nghiên mặt lập tức đỏ bừng lên, ngại ngùng liếc nhìn Long Linh: “Đâu có, chị ơi, đừng nói linh tinh được không”

“Haha, là chị nói linh tinh!” Long Linh mỉm cười, chợt nhớ ra điều gì đó, nụ cười lại dịu đi, nhìn Long Nghiên hơi thương cảm: “Em gái à, đáng tiếc em chuẩn bị gả cho nhà họ Vu rồi, chắc em đang rất chán nản phải không? ”

“Không có…” Long Nghiên mặt lộ vẻ sửng sốt, cô khẽ mỉm cười, sau đó cúi đầu, hai giọt nước mắt pha lê rơi xuống trên quần áo của cô.

“Long Nghiên, nếu em không muốn kết hôn, chúng ta hãy bảo ba hủy hôn ước, đừng gả cho anh ta.” Nhìn bộ dạng đáng thương của em gái, trái tim Long Linh cũng đau nhói.

“Không, chị ơi, chị đừng lo cho em. Không phải em không muốn kết hôn. Nhà họ Vu là gia tộc lớn nhất ở Lâm An. Em gả đi là hưởng phúc. Tại sao em lại không muốn chứ …” Long Linh cười trong nước mắt, thật là đẹp, cô cảm thấy có lỗi với đứa em gái hiểu chuyện này.

Từ trong ngăn tủ đầu giường, Long Linh lấy ra một mặt dây chuyền, mặt dây chuyền là mặt dây chuyền bằng ngọc phượng hoàng trong suốt chuyển từ xanh sang trắng, đó là mảnh mà Thái Tư đích thân đưa cho Chung Khiết trong bệnh viện ngày hôm đó.

Long Linh đặt mặt dây chuyền ngọc phượng hoàng lên ngực xoa nhẹ, nói với Long Nghiên:”Long Nghiên, chị rất thích mặt dây chuyền ngọc bích này, cảm thấy mình rất thân thiết với nó, nhưng tại sao ba lại không cho chị đeo ra ngoài vậy.”

“Ba không phải từng nói rồi sao, cái mặt dây chuyền ngọc bích này là do cao nhân làm phép khi chị mới sinh ra, phải đặt ở bên cạnh giường ngủ, mới có thể một đời bình an, đeo ra ngoài đường sẽ mất linh nghiệm.” .. ”Long Nghiên cười nhạt nói.

“Thật sao? Nhưng chị luôn nghĩ sự việc không phải vậy,” Long Linh nghi ngờ nói.

“Đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, dù sao chị chỉ cần nghĩ là. Ba và em sẽ không bao giờ làm hại chị là được rồi.” Long Nghiên nhẹ nhàng nói, vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra: “Chúng ta cùng nhau xem phim đi”

Sau một ngày bận rộn, Tần Hằng trở về căn phòng cho thuê, nằm trên giường trong đầu anh vẫn luôn hiện lên cảnh tượng hôm nay gặp Chung Khiết ở danh lam thắng cảnh, cô ấy thật sự không phải là Chung Khiết sao?

Tần Hằng gần như nổ tung đầu óc, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy cô gái đó chính là Chung Khiết!

Anh và Chung Khiết hai người yêu nhau lâu như vậy, Tần Hằng không tin, cảm giác của mình là sai, hơn nữa trên đời làm sao có thể có hai người giống nhau như vậy?

Tần Hằng bắt đầu kiểm tra thông tin của nhà họ Long ở Lâm An trên điện thoại di động, Nhà họ bây giờ do Đằng Long cầm đầu, Tập đoàn Đằng Long là một tập đoàn có tiếng ở Lâm An, sức mạnh của gia tộc cũng đã được xếp hạng trong số năm gia tộc hàng đầu ở Lâm An.

Những thứ này Tần Hằng chỉ tiện tay tra cứu được, anh không quan tâm nhà họ Long ghê gớm ra sao, anh quan tâm đến một người, chính là Chung Khiết.

Tần Hằng phát hiện ra biệt thự của nhà họ Long là ở tiểu khu, Tần Hằng quyết định sau này hễ có thời gian sẽ tới đó để đợi Chung Khiết, anh cảm thấy rằng Chung Khiết chắc chắn vì giận hờn nên mới trêu đùa anh như vậy. Chỉ cần anh thể hiện sự chân thành và quyết tâm, Chung Khiết nhất định sẽ cảm động mà quay về bên anh.

Nghĩ thông suốt, trong lòng Tần Hằng cũng bình tĩnh lại một chút, cảm thấy nên cảm tạ, ít nhất cũng biết được Chung Khiết bây giờ rất tốt, anh đắp chăn cẩn thận, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Từ đó về sau, Tần Hằng hàng ngày vẫn sẽ đi theo Lâm Châu buôn bán, nhưng mỗi ngày đều phải dành ra một khoảng thời gian để đến chỗ Chung Khiết ở, mặc dù không nhìn thấy cô, nhưng anh đã thăm dò được từ bảo vệ rằng “cô Long” đúng là sống ở đây, anh cảm thấy nếu mình tiếp tục chờ đợi thì nhất định sẽ đợi được Chung Khiết.

Hôm nay, Tần Hằng và Lâm Châu đang buôn bán trước chỗ ở cũ của Hồ Tuyết Nham, tình hình buổi sáng cũng ổn, buổi chiều thời tiết mát mẻ hơn, trời trở nên âm u, như sắp mưa, và lượng khách du lịch cũng giảm. 4 giờ 30 phút chiều, Tần Hằng nói với Lâm Châu: “Hôm nay buôn bán không được tốt, cô đứng bán một mình tí nha, tôi đi ra ngoài.” Tần Hằng cởi quần áo và mũ, chuẩn bị đi khỏi xe thức ăn.

“Còn chưa tới giờ tan làm, đi đi, tôi sẽ trừ lương 1 triệu rưỡi!” Lâm Châu lạnh lùng nói, biết Tần Hằng lại đi tới chỗ đó chờ đợi.

“Thực lòng xin lỗi, tôi đi trước đây.” Tần Hằng không muốn vì một triệu rưỡi mà ảnh hưởng tới cơ hội được nhìn thấy Chung Khiết, nói xong liền chạy đi.

“Tần Hằng khốn khiếp, nhãi ranh còn muốn theo đuổi cô chủ nhà họ Long, đúng là nằm mơ giữa ban ngày…” Nhìn bóng lưng Tần Hằng rơi đi, Lâm Châu lầm bầm, khi ngồi xuống thì thấy trong xe chỉ còn mình mình, cảm thấy cô đơn vô cùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK