CHƯƠNG 228: BA NGƯỜI NƯỚC NGOÀI KIÊU NGẠO
Phó Ưu chụp ảnh xong với mấy đồng nghiệp, đang muốn đi tìm mấy người Tần Hằng thì thấy ba người nước ngoài đi tới từ đối diện. Phó Ưu hơi sợ, ba người nước ngoài này đều cao một mét tám mươi lăm trở lên, ai cũng cường tráng, để râu quai nón, dù có mặc áo khoác nhưng vẫn có thể nhìn thấy cơ ngực rắn chắc!
“Xin chào, có thể chụp ảnh cùng cô không?” Một người nước ngoài dùng tiếng Anh nói.
“Tất nhiên là được.” Phó Ưu đáp bằng tiếng Anh.
“Vậy thì tốt quá!” Nói xong, ba người nước ngoài đi tới bên cạnh Phó Ưu, hai người làm như thân lắm khoác tay lên vai cô ta, trong lòng Phó Ưu hơi không thích, nhưng cũng không nói gì, rất phối hợp chụp một tấm hình với ba người nước ngoài.
“Cảm ơn nhé người đẹp!” Ba người nước ngoài nói với Phó Ưu.
“Không cần khách sáo!” Phó Ưu mỉm cười gật đầu, sau đó xoay người muốn đi.
“Người đẹp đừng đi vội, có thể ra khuôn viên bên cạnh quảng trường ngoài kia chụp thêm một tấm không? Chúng tôi thật sự rất thích cô!” Một người nước ngoài mỉm cười nói.
“Ầy… Được thôi.” Phó Ưu nói, người ta đã nhiệt tình mời gọi như vậy, Phó Ưu cũng không tiện từ chối.
Nói xong, Phó Ưu bèn đi ra khỏi sân vận động theo ba người nước ngoài.
Tần Hằng ở trên khán phòng thấy Phó Ưu đi ra với ba người nước ngoài thì thấy rất khó hiểu, nói với mấy người Tiểu Phong, chúng ta ra ngoài xem sao.”
Trên quảng trường của sân vận động có rất nhiều người, bọn họ đều đang chụp ảnh chung nói tạm biệt.
Phó Ưu đi tới một góc của quảng trưởng cùng ba người nước ngoài, nơi này vắng người.
“Ba anh thấy chụp hình ở đây được không?” Phó Ưu hỏi.
Ba người nhìn Phó Ưu, trong lòng bắt đầu thấy ngứa ngáy, lúc này bọn họ đều nhìn cô ta bằng ánh mắt tham lam.
Phó Ưu thấy ánh mắt của ba người, trong lòng bỗng nhận ra có chuyện gì đó.
Lúc này, một người nước ngoài nắm lấy cánh tay của Phó Ưu, che miệng cô ta, cười xấu xa: “Cô đẹp thật đấy, đi khách sạn với ba người chúng tôi đi, ba người chúng tôi sẽ khiến cô sướng.”
Hai người nước ngoài khác cũng cười khẩy:
“Lần này để cô một lần đối mặt với ba người nước ngoài là cô có lời rồi, không phải phụ nữ nước K các cô đều cảm thấy người nước ngoài chúng tôi mới là người thượng đẳng sao?”
“Ầy, tôi không đợi được nữa rồi, đêm nay tôi không muốn đeo bao, tôi muốn cô sinh con cho tôi, như vậy tôi về nước chính là bỏ vợ bỏ con, người nước ngoài chúng tôi thích cảm giác này nhất.”
“Được rồi, đằng kia có một chiếc xe taxi! Cục cưng, bây giờ chúng tôi sẽ dẫn cô đến khách sạn, cho cô một buổi tối cả đời khó quên nhé!”
Nói xong, người nước ngoài che miệng Phó Ưu, đỡ cô ta đi về phía chiếc taxi, hai người khác cố ý dùng thân thể che đi, không cho người khác nhìn thấy.
Phó Ưu cực kỳ sợ hãi, cô ta dùng hết sức lực cả người, tranh thủ thời cơ căn smột cái lên tay người nước ngoài, gã ta kêu một tiếng thê thảm, đồng thời, Phó Ưu vội vàng la lên: “Cứu tôi! Cứu tôi với! Bọn họ muốn…”
Tên nước ngoài sợ hết hồn, vội che kín miệng Phó Ưu.
Nghe thấy tiếng la của Phó Ưu, người xung quanh xúm lại, bọn họ thấy ba người nước ngoài che miệng một cô gái nước K thì đều giật mình, chỉ vào mấy người nước ngoài chất vấn.
“Các người làm gì đó, vì sao lại che miệng cô ấy.”
“Buông tay ra!”
“Các người muốn làm gì…”
…
Ba người nước ngoài bị bao vây, nhưng bọn họ cũng không định bỏ qua như thế.
Một người nước ngoài dùng tiếng Anh nói với đám người đang vây xem: “Cô ta là bạn gái của tôi, các người không có quyền can thiệp!”
Trong mấy người xung quanh có người biết tiếng anh, bèn dịch lại lời gã kia nói. Mọi người đều không tin lời gã ta, làm gì có ai thô lỗ với bạn gái như thế chứ?
Trong đám người vây xem có người nói: “Nói láo, thả cô ấy ra, chúng tôi muốn nghe cô ấy nói chuyện.”
Người nước ngoài ngông cuồng nói: “Tôi cứ không thả đấy, các người có thể làm gì tôi? Chúng tôi muốn đi, các người đứng có mà ngăn cản.”
Trong mấy người vây xem có một cô gái cầm điện thoại, chỉ vào ba người nước ngoài nói: “Tôi nhận ra rồi, bọn họ là vận động viên quyền anh của nước M! Đây là Facebook của bọn họ, trên Facebook của bọn họ có rất nhiều bài viết nói xấu nước K!”
Trong mấy người vây xem có rất nhiều người hỏi: “Ba tên nước ngoài này đăng cái gì vậy?”
Cô gái kia vừa lướt điện thoại vừa nói: “Facebook ngày mười tám, bọn họ nói người nước K là chú lùn, bọn họ đi tới nước K như đến nước của người tí hon vậy.”
“Ngày hai mươi hai, bọn họ nói bọn họ đi dạo khu đèn đỏ của nước K, mấy cô gái đứng đường ở khu đèn đỏ nhìn thấy bọn họ không cần tiền cũng chịu cho bọn họ làm! Phụ nữ nước K là mặt hàng rẻ tiền nhất trên thế giới!”
“Ngày hai mươi tám, bọn họ nói trên đường phố nước K đều là rác, là quốc gia bẩn thỉu nhất trên thế giới, người nước K cũng là con rệp trong loài người!”
“Ngày bốn tháng mười, bọn họ nói người nước K dùng dầu hỏa chiên bánh tiêu, tất cả mọi người đều như đầu óc không được bình thường.”
“Hôm nay bọn họ đăng bài, nói đàn ông nước K đều là lũ bất lực, trước khi rời khỏi nước K, bọn họ còn muốn giúp đàn ông nước K yêu thương phụ nữ của nước họ.”
Cô gái vừa nói xong, đám người đang vây xem lập tức nổi điện, ai cũng nhìn ba người nước ngoài bằng ánh mắt căm tức, căm hận mắng:
“Cái gì, ba tên chó chết này dám mắng nước ta như thế à?”
“Bọn họ nghĩ mình là ai, chẳng qua chỉ là một đất nước nhỏ bé thôi mà cũng dám coi thường nước K rộng lớn chúng ta à!”
“Ba tên chó chết này, chúng ta lịch sự cho bọn họ đến nước K tham gia thi đấu, bọ họ còn ở sau lưng mắng chúng ta, trên đời này sao còn có loại người buồn nôn đến thế vậy?”
…
Mọi người có thể nói là cực kỳ kích động, có một ông chú nóng tính hơn ba mươi tuổi không nhìn được xông tới trước mặt ba người nước ngoài, chỉ vào bọn họ mắng: “Đồ nước ngoài chết tiết, ở trong nước của chúng tôi mà cũng dám ngông cuồng, ông đây sẽ cho các người biết cái gì gọi là phép tắc!”
Nói xong, hắn đánh một quyền về phía người nước ngoài, nhưng hắn không cao được như họ, đối phương còn là vận động viên quyền anh, cú đấm này không đánh trúng mắt gã ta, còn bị gã ta giữ lấy tay. Tên nước ngoài vung quyền đánh lên má phải của người đó, khiến hắn ngã xuống đất.
Những người khác vội vàng đỡ ông chú lên, lần này mọi người biết bọn họ là cao thủ quyền anh, còn có tận ba người, người bình thường như bọn họ đi tới chỉ có thể ăn đòn thôi, cũng không dám đi lên, chỉ bao vây lấy bọn họ, không cho bọn rời đi, chỉ vào bọn họ mắng:
“Đồ cặn bã của xã hội!”
“Sớm muốn gì ba con lợn da trắng này cũng sẽ gặp báo ứng thôi.”
“Nhìn đám lông mọc trên người bọn họ kìa, rõ ràng là đám dã thú chưa hoàn toàn tiến hóa!”
…
Người nước ngoài càng kiêu căng hơn, gã chỉ vào đám người xung quanh, dùng tiếng Anh mắng to: “Một đám yếu đuối! Có giỏi thì đánh chúng tôi đi!”
“Ai dám ngăn cản chúng tôi, chúng tôi đánh kẻ đó!”
“So với chúng tôi, người nước K các người chính là loại hạ đẳng!”
Ba người nước ngoài không muốn ở đây mãi nữa, bọn họ muốn nhanh chóng đưa Phó Ưu đến khách sạn để chơi đùa cô ta, bèn kéo Phó Ưu đi ra ngoài quảng trường: “Tránh ra cho tôi, cho chúng tôi đi!”
Mấy người vây xem di chuyển theo đám người nước ngoài, bọn họ muốn đánh ba người nước ngoài này một trận, nhưng đối mặt với ba tuyển thủ quyền anh, trong lòng bọn họ vẫn rất sợ.
“Cậu Tần, nơi này xảy ra chuyện gì vậy?” Mấy người Tiểu Phong chen vào dòng người.
Tần Hằng nhìn thấy một người nước ngoài ôm Phó Ưu, còn che miệng cô ta, dường như Phó Ưu rất sợ hãi, anh lập tức bay người lên đánh một chưởng vào tay người nước ngoài, khiến gã đau nên buông lỏng tay ra. Tần Hằng thuận thế kéo Phó Ưu vào lòng mình.
“Phó Ưu, cậu sao rồi!” Tần Hằng an ủi Phó Ưu, vịn vai cô ta hỏi.
Phó Ưu nhào vào lòng Tần Hằng, nghẹn ngào bật khóc: “Tần Hằng, cậu đến rồi, khi nãy làm tôi sợ muốn chết, ba người bọn họ thật khốn nạn…”
Ba người nước ngoài thấy cô gái của mình bị rơi vào tay Tần Hằng thì giận dữ nói bằng tiếng Anh: “Ranh con, trả cô ta lại cho tụi tao!”
Nói xong, ba người bèn xông về phía Tần Hằng, Phó Ưu sợ hết hồn, theo bản năng đẩy Tần Hằng về phía sau: “Bọn họ đến rồi…”
Tần Hằng đang muốn ra tay, chỉ thấy bốn người xông tới từ bên cạnh anh, chính là Phong Hoa Tuyết Nguyệt!
Tiểu Phong nói: “Ba tên chó chết các người xứng động vào cậu Tần sao!”
Ba người nước ngoài kinh hãi, lùi về phía sau theo bản năng, chờ thấy rõ người xông về phía bọn họ là bốn cô gái, ba tên nở nụ cười xấu xa, nói:
“Bốn người đẹp này không thua kém người đẹp khi nãy chút nào, đây là các người tự dâng đến cửa, tối nay ba người chung tôi sẽ cho bốn người các cô sướng lên trời trong khách sạn!”
Phó Ưu lo lắng nói với Tần Hằng: “Tần Hằng, mau bảo bạn cậu tránh đi, ba người kia là tuyển thủ quyền anh, các cô ấy sẽ bị thương đấy…”
Tần Hằng lo lắng la lên: “Tiểu Phong, các cô lùi lại…”
Tiểu Phong quay đầu cười khẽ với Tần Hằng: “Cậu Tần yên tâm, đám rác rưởi này không cần anh ra tay, bốn người chúng tôi cũng có thể xử lý.”
Nghĩ đến cảnh mấy người Tiểu Phong chỉ với một chưởng đã có thể đánh ngất hai nhân viên của khách sạn, Tần Hằng cũng yên tâm hơn, nói: “Đừng làm hại đến tính mạng của bọn họ.”
“Vâng!”
Phong Hoa Tuyết Nguyệt cùng đáp lời, sau đó bèn xông lên.
Đám người vây xem xung quanh lập tức lùi về phía sau mấy mét, chỉ lo khiến mình bị thương, đồng thời lo lắng cho bốn cô gái, mấy người đàn ông nóng lòng muốn thử, đều quyết định chỉ cần bốn cô gái gặp nguy hiểm gì, dù là bị ba người nước ngoài này đánh bị thương cũng phải đánh một trận với bọn họ.
Ba người nước ngoài thấy bốn người đẹp xông về phía mình thì không hề để tâm, cho rằng bọn họ hoàn toàn không đáng xem trọng, còn dang hai tay ra đón lấy bốn người đẹp, muốn lợi dụng cơ hội chấm mút.
Bọn họ thầm nghĩ: “Đến đây nào bốn cục cưng của tôi, mau nhào vào lòng tôi cho tôi thơm một cái nào!”
Chớp mắt một cái, bốn cô gái đã xông đến trước mặt bốn người nước ngoài, đừng thấy bọn họ chỉ mới mười tám mười chín tuổi, nhưng từ lúc ra đời đã được Bích Ngọc Bà Bà dạy dỗ, võ công không hề tầm thường chút nào!
Ba người nước ngoài cao một mét tám mươi lăm lần lượt bị bốn cô gái đánh trúng một quyền, vô thức lùi về sau một nước, chỗ bị đánh trúng rất đau, còn đau hơn bị một người đàn ông đánh trúng!
Lúc này ba người nước ngoài mới hiểu bốn cô gái không phải người bình thường, lập tức nghiêm túc, bày ra tư thế quyền anh đối phó với mấy người Tiểu Phong.
Người vây xem thấy ba ngời nước ngoài bày ra tư thế, vô cùng hùng hổ, cơ bắp trên cánh tay nhô lên như ngọn núi nhỏ, ai cũng thấy sợ hãi, lau mồ hôi vì bốn cô gái.
Bốn cô gái Phong Hoa Tuyết Nguyệt không coi ba người nước ngoài ra gì, võ công của bọn họ cao siêu hơn người nước ngoài, cần gì phải sợ bọn họ chứ.
Tiểu Phong nghiêng người, chớp mắt một cái đã vòng tới bên cạnh một người nước ngoài, cô ta vỗ một chưởng lên eo gã ta, gã ta kêu một tiếng thê thảm, sau đó ngã lăn ra được.
Tiểu Hoa giậm hai chân, người nhẹ nhàng bay lên cao tận một mét năm, ra chiêu “Tiên Nữ Hạ Phàm” trong Lạc Nữ công, đá lên trước ngực một người nước ngoài, gã có cảm giác như không khí trong lồng ngực đều bị ép ra ngoài, ngã lăn xuống đất.
Tiểu Tuyết và Tiểu Nguyệt cùng nhau tấn công tên nước ngoài cuối cùng, hắn ta liên túc đánh về phía hai người, nhưng mỗi lần chỉ nhìn thấy cái bóng của bọn họ, không thể đánh trúng bọn họ.
“Khỉ lông vàng, đáng đánh!” Tiểu Nguyệt nói nhỏ một tiếng, sau đó tiếng “chát chát” vang lên, Tiểu Tuyết và Tiểu Nguyệt tát mười mấy bạt tai lên mặt tên nước ngoài.
Tên nước ngoài sắp bị đánh đến ngây người, hắn ta thấy hoa mắt, nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp lướt qua trước mặt mình, sau đó đầu gối hắn ta bị đá một phát, mất đi cân bằng, ngã khuỵu xuống đất.
Chưa đến hai phút, ba người nước ngoài cao to đều bị đánh ngã dưới đất.