Cảnh cáo cô ta xong thì cô nhẹ nhàng buông tay ra, cô thu hồi lại ánh mắt lạnh như băng của mình lại và quay lưng đi về phía cô của Uyên Tranh đưa tay chạm vào nơi bị tát lên tiếng:
"Chị dâu không sao chứ, cô ta có còn làm chị đau ở đâu nữa không... em giúp chị xả giận...?"
Giọng nói của cô bây giờ không còn tàn nhẫn như nãy nữa mà vô cùng nhẹ nhàng vì cô biết Uyên Tranh là một cô gái không phải mạnh mẽ như Nguyệt Ánh bạn của cô nàng.
Khi Uyên Tranh nghe cô hỏi thì lắc đầu sau đó nhìn cô một cái đáp:
"Yến Phong chúng ta đánh cô ta như vậy sẽ không ổn đâu... ba của cô ta sẽ..."
"Sẽ thế nào chứ em đây không rảnh quan tâm đến việc đó... điều em nghĩ tới là không biết ăn nói thế nào với bạn trai chị thôi."
Cô ta là con gái của Từ thị Từ Viễn Thông cũng có tiếng tăm trong giới giải trí là nhà đầu tư cho rất nhiều dự án phim nổi tiếng. Cô ta tên Từ Thanh Trúc từ nhỏ đến lớn được sống sung sướng nhưng tính cách lại đanh đá chua ngoa nhưng vì nể mặt ba cô ta nên ai cũng nhẫn nhịn cô ta.
Ngay khi cô vừa nói xong thì Nguyệt Ánh bên trong phòng thay đồ đi ra thấy cảnh tượng trước mắt thì liền chạy đến bên cạnh Uyên Tranh mà cuống cuồng.
"Chuyện gì thế này... Uyên Tranh mặt cậu sao vậy... Ai đánh cậu...?"
Nhìn thấy bộ dạng lò cho bạn của mình như vậy thì cô nhếch môi một cái nói:
"Nhìn ra trước mặt chị đi là cô ta đánh bạn chị đó..."
Cô đưa đôi mắt thích thú sắp có kịch hay do cô nàng Nguyệt Ánh này ra tay thì thú vị vô cùng.
Nghe cô nói vậy thì cô nàng nhìn theo thì thấy cô ả kia đang thê thảm ngồi bệch dưới thềm liền hùng hổ xông đến túm lấy tóc cô ả mà ra tay miệng không ngừng mắng:
"Khốn kiếp... con khốn này mày còn mặt dày dám đến đây đánh bạn tạo hả... hôm nay bà cho mày chết."
Nhân viên ở shop thấy cô ả bị đánh định đi đến ngăn cản nhưng ai cũng bị ánh mắt lạnh toát của cô làm cho rụt người lại không ai dám hó hé.
Sau một màng đó thì cả ba người cũng rời khỏi trung tâm thương mại, cô đưa hai người về nhà xong bản thân cũng rời đi ngay sao đó.
Trở về chung cư cô mở cửa đi vào trong nhồi xuống sofa tại phòng khách nhắm mắt lại nhớ đến chuyện Dương Hàn nói.
"Âu Dương tiểu thư hi vọng cô giúp Thiếu Nam."
"Giúp anh ta... sao anh không giúp mà phải tìm tới tôi... tôi đâu phải thánh mẫu đâu mà muốn tôi giúp thì tôi sẽ giúp liền."
Từng chữ của cô không khỏi chế nhạo và cũng không quá xem trọng lần nói chuyện này giữa mình và Dương Hàn.
Nghe cô nói thế thì Dương Hàn có phần bất lực nhưng dù sao mục đích của anh ta cũng chỉ muốn giúp đỡ người bạn thân của mình nên đành phải xuống nước nhìn cô:
"Tôi cũng rất muốn tự mình giúp cậu ấy nhưng bản thân thôi cũng đã bất lực tòng tâm... Không biết ai đã ngấm ngầm ngăn chặn mọi đường làm ăn của cậu ấy..., nên Âu Dương tiểu thư tôi mong cô nể tình hai người từng quen biết mà giúp cậu ấy quá lần này."
Cô nghe Dương Hàn nói mấy điều này thì lại bắt giác bật cười nhìn anh ta:
"Tôi không thích giúp người lạ... Dương tiên sinh anh nhờ nhằm người rồi."
.
.
.
Quay trở lại hiện tại từ từ mở mắt ra nhìn lên trần nhà thì bản thân cô lại bật cười lớn sau đó lại vỡ oà lên chưa xót.
Sau khi khóc lóc một trận thì bản thân cô lại trở về với trạng thái lạnh lùng của mình rồi đứng dậy đi thẳng vào phòng chuẩn bị đồ cho bữa tiệc tối nay.
Ở đây Từ Thanh Trúc được đưa về nhà với bộ dạng nhê nhếch, tóc tai bù sù, người giúp việc trong nhà thấy cô ta như vậy thì cũng rất hả hê nhưng họ chỉ biết để trong lòng, ở nhà cô ta luôn ức hiếp người làm khiến họ cũng rất ghét cô ta.
Từ Viễn Thông thấy bộ dáng của con gái mình như vậy liền nhanh chóng kêu người đỡ cô ta vào trong nhà cho người gọi bác sĩ.
Cô ta khi gặp được bà mình thì khóc bù lu bù loa lên:
"Bà ơi nhất định bà phải làm chủ cho con..."
Thấy con gái như vậy thì ông ta cũng lo lắng liền kêu cô ta kể lại sự việc.
Cô ta kể lại mọi chuyện cho Từ Viễn Thông nghe thì ông ta liền đứng bật dậy mà quát:
"Khốn kiếp dám đụng đến con gái của Từ Viễn Thông này... nhất định không bỏ qua chuyện này dễ dàng như vậy đâu."
Nói xong ông ta kêu người dìu coi ta lên phòng tắm rửa để cho bác sĩ xem vết thương.
"Chị dâu không sao chứ, cô ta có còn làm chị đau ở đâu nữa không... em giúp chị xả giận...?"
Giọng nói của cô bây giờ không còn tàn nhẫn như nãy nữa mà vô cùng nhẹ nhàng vì cô biết Uyên Tranh là một cô gái không phải mạnh mẽ như Nguyệt Ánh bạn của cô nàng.
Khi Uyên Tranh nghe cô hỏi thì lắc đầu sau đó nhìn cô một cái đáp:
"Yến Phong chúng ta đánh cô ta như vậy sẽ không ổn đâu... ba của cô ta sẽ..."
"Sẽ thế nào chứ em đây không rảnh quan tâm đến việc đó... điều em nghĩ tới là không biết ăn nói thế nào với bạn trai chị thôi."
Cô ta là con gái của Từ thị Từ Viễn Thông cũng có tiếng tăm trong giới giải trí là nhà đầu tư cho rất nhiều dự án phim nổi tiếng. Cô ta tên Từ Thanh Trúc từ nhỏ đến lớn được sống sung sướng nhưng tính cách lại đanh đá chua ngoa nhưng vì nể mặt ba cô ta nên ai cũng nhẫn nhịn cô ta.
Ngay khi cô vừa nói xong thì Nguyệt Ánh bên trong phòng thay đồ đi ra thấy cảnh tượng trước mắt thì liền chạy đến bên cạnh Uyên Tranh mà cuống cuồng.
"Chuyện gì thế này... Uyên Tranh mặt cậu sao vậy... Ai đánh cậu...?"
Nhìn thấy bộ dạng lò cho bạn của mình như vậy thì cô nhếch môi một cái nói:
"Nhìn ra trước mặt chị đi là cô ta đánh bạn chị đó..."
Cô đưa đôi mắt thích thú sắp có kịch hay do cô nàng Nguyệt Ánh này ra tay thì thú vị vô cùng.
Nghe cô nói vậy thì cô nàng nhìn theo thì thấy cô ả kia đang thê thảm ngồi bệch dưới thềm liền hùng hổ xông đến túm lấy tóc cô ả mà ra tay miệng không ngừng mắng:
"Khốn kiếp... con khốn này mày còn mặt dày dám đến đây đánh bạn tạo hả... hôm nay bà cho mày chết."
Nhân viên ở shop thấy cô ả bị đánh định đi đến ngăn cản nhưng ai cũng bị ánh mắt lạnh toát của cô làm cho rụt người lại không ai dám hó hé.
Sau một màng đó thì cả ba người cũng rời khỏi trung tâm thương mại, cô đưa hai người về nhà xong bản thân cũng rời đi ngay sao đó.
Trở về chung cư cô mở cửa đi vào trong nhồi xuống sofa tại phòng khách nhắm mắt lại nhớ đến chuyện Dương Hàn nói.
"Âu Dương tiểu thư hi vọng cô giúp Thiếu Nam."
"Giúp anh ta... sao anh không giúp mà phải tìm tới tôi... tôi đâu phải thánh mẫu đâu mà muốn tôi giúp thì tôi sẽ giúp liền."
Từng chữ của cô không khỏi chế nhạo và cũng không quá xem trọng lần nói chuyện này giữa mình và Dương Hàn.
Nghe cô nói thế thì Dương Hàn có phần bất lực nhưng dù sao mục đích của anh ta cũng chỉ muốn giúp đỡ người bạn thân của mình nên đành phải xuống nước nhìn cô:
"Tôi cũng rất muốn tự mình giúp cậu ấy nhưng bản thân thôi cũng đã bất lực tòng tâm... Không biết ai đã ngấm ngầm ngăn chặn mọi đường làm ăn của cậu ấy..., nên Âu Dương tiểu thư tôi mong cô nể tình hai người từng quen biết mà giúp cậu ấy quá lần này."
Cô nghe Dương Hàn nói mấy điều này thì lại bắt giác bật cười nhìn anh ta:
"Tôi không thích giúp người lạ... Dương tiên sinh anh nhờ nhằm người rồi."
.
.
.
Quay trở lại hiện tại từ từ mở mắt ra nhìn lên trần nhà thì bản thân cô lại bật cười lớn sau đó lại vỡ oà lên chưa xót.
Sau khi khóc lóc một trận thì bản thân cô lại trở về với trạng thái lạnh lùng của mình rồi đứng dậy đi thẳng vào phòng chuẩn bị đồ cho bữa tiệc tối nay.
Ở đây Từ Thanh Trúc được đưa về nhà với bộ dạng nhê nhếch, tóc tai bù sù, người giúp việc trong nhà thấy cô ta như vậy thì cũng rất hả hê nhưng họ chỉ biết để trong lòng, ở nhà cô ta luôn ức hiếp người làm khiến họ cũng rất ghét cô ta.
Từ Viễn Thông thấy bộ dáng của con gái mình như vậy liền nhanh chóng kêu người đỡ cô ta vào trong nhà cho người gọi bác sĩ.
Cô ta khi gặp được bà mình thì khóc bù lu bù loa lên:
"Bà ơi nhất định bà phải làm chủ cho con..."
Thấy con gái như vậy thì ông ta cũng lo lắng liền kêu cô ta kể lại sự việc.
Cô ta kể lại mọi chuyện cho Từ Viễn Thông nghe thì ông ta liền đứng bật dậy mà quát:
"Khốn kiếp dám đụng đến con gái của Từ Viễn Thông này... nhất định không bỏ qua chuyện này dễ dàng như vậy đâu."
Nói xong ông ta kêu người dìu coi ta lên phòng tắm rửa để cho bác sĩ xem vết thương.