Tại sân bay lớn nhất ở Thụy Sĩ Âu Dương Yến Phong khoác trên người chiếc đầm hai dây màu đen dài chấm đất đi ra sảnh lớn của sân bay, với bao ánh mắt nam nhân nhìn cô như muốn ngục ngã về độ xinh đẹp của cô.
Hoắc Đình Thiên hôm nay hắn cũng khoác lên mình chiếc áo sơmi trắng cùng với quần tây âu kết hợp thêm đôi dày bata màu trắng không khỏi làm cho những người phụ nữ phải đốn tim.
Khi hắn nhìn thấy Yến Phong đi từ bên trong ra thì nhanh chóng đứng dậy, cô nhìn thấy hắn thì môi cô cong lên đi đến trước mặt hắn.
"Yến Phong thật diễm phúc khi được ngài Hoắc đây đến sân bay đón..."
Giọng cô nhẹ nhàng nhìn hắn mà nói, nghe cô nói vậy thì Hoắc Đình Thiên cũng bật cười dang tay ra cưng chiều nhướng mày nhìn cô.
"Nào lại đây cho anh ôm em một cái nào..."
Nghe hắn nói vậy thì cô cũng bước chân đến đưa tay ôm lấy hắn một cái rồi buông ra ngước lên nhìn hắn mà nói:
"Về thôi... em mệt rồi."
Cả hai cùng nhau rời khỏi sân bay, trên xe cô rất tự nhiên ngồi dựa lên vai hắn đôi mắt có phần mệt mỏi mà nhắm nghiền lại, Hoắc Đình Thiên thấy cô như vậy thì chỉ biết lắc đầu.
Chiếc xe chạy khoảng chừng nữa tiếng thì dừng hẳn tại một khu chung cư cấp cao dành cho những người giàu có.
Hoắc Đình Thiên đưa tay bún nhẹ vào chán cô một cái cong môi lên mà nhìn biểu cảm cau có của cô.
Bị búng thì khuôn mặt cô nhăn lại còn tỏ ra một luồn khí lạnh khiến cho tài xế phía trước phải run lên, cô mở mắt ra thì phát hiện xe đã dừng lại thì đưa mắt ngước lên nhìn hắn.
"Tới rồi sao...?"
Nghe cô hỏi thì hắn gật đầu sau đó đỡ cả người cô ngồi dậy.
"Đã đến rồi... xuống xe thôi."
Hai người đi vào chung cư bước vào trong thang máy hắn đưa tay bấm lên tầng 7, đứng bên trong cô nhìn hắn.
"Nghe nói anh có bạn gái rồi...?"
Hắn nghe cô hỏi thì nhướng mày cười nhìn cô rồi cưng chiều đưa tay xoa đầu cô.
"Hôm nay nghỉ ngơi trước đã ngày mai anh sẽ đưa em đi gặp cô ấy."
"Được... em rất mong chờ gặp chị dâu."
Cánh cửa thang máy mở ra hắn và cô cùng nhau bước ra đi về hướng căn hộ của cô, đến trước căn hộ hắn giúp cô đưa tay mở mật khẩu sau đó thì giúp cô mở cửa đi vào.
Lúc hai người đi vào trong thì hướng bên cạnh có hai cô gái đưa mắt nhìn chầm vào căn hộ của cô một người trong đó lên tiếng:
"Này Tranh Tranh đó không phải bạn trai Hoắc Đình Thiên của cậu sao... sao lại đi cùng với một người phụ nữ khác còn ân cần với cô ta nữa chứ..."
Người được gọi là Tranh Tranh kia nghe cô bạn bên cạnh nói vậy thì khuôn mặt ủ rủ ánh mắt buồn hiện lên mà lắc đầu nhìn cô bạn mình.
"Mình không biết... chắc là bạn của anh ấy thôi..."
Cô bạn kia nghe cô gái đó nói vậy thì tức giận đưa tay lên cốc đầu cô bạn mình một cái mà nói:
"Cậu ngốc thật... mau mình đưa cậu đi lấy lại công bằng... đi rạch mặt trà xanh..."
Thấy cô bạn mình đang hừng hực khí thế thì Tranh Tranh liền cản cô bạn lại.
"Cậu đừng tức giận mà... bây giờ mà chúng ta đến tìm họ thì không hay cho lắm đâu... thôi mình về trước đây lỡ như khi anh ấy quay về mà vẫn chưa thấy mình thì anh ấy sẽ không vui đâu."
"Này... Tranh Tranh sao cậu lại ngốc như thế hả... anh ta là đang ngoại tình đó... đang cắm lên đầu cậu cả một cặp sừng to đó."
"Thôi Nguyệt Ánh cậu đừng nói nữa... mình về đây."
Nói rồi cô gái đó quay đi, thấy cô bạn mình như thế thì Nguyệt Ánh chỉ biết lắc đầu sau đó thì lại đưa ánh mắt liếc vào căn hộ của Yến Phong mà nghiến răng.
"Cô thật thảm khi sẽ ở cùng tầng chung cư với tôi... hừ"
Tại căn hộ của cô cả hai ngồi ở phòng khách nói chuyện một chút thì Hoắc Đình Thiên cũng rời đi, nhưng trước khi đi hắn không quên nói:
"Em đi tắm đi... chút nữa sẽ có người mang đồ ăn khuya đến cho em."
"Được em biết rồi... anh về cẩn thận đó."
Hoắc Đình Thiên hôm nay hắn cũng khoác lên mình chiếc áo sơmi trắng cùng với quần tây âu kết hợp thêm đôi dày bata màu trắng không khỏi làm cho những người phụ nữ phải đốn tim.
Khi hắn nhìn thấy Yến Phong đi từ bên trong ra thì nhanh chóng đứng dậy, cô nhìn thấy hắn thì môi cô cong lên đi đến trước mặt hắn.
"Yến Phong thật diễm phúc khi được ngài Hoắc đây đến sân bay đón..."
Giọng cô nhẹ nhàng nhìn hắn mà nói, nghe cô nói vậy thì Hoắc Đình Thiên cũng bật cười dang tay ra cưng chiều nhướng mày nhìn cô.
"Nào lại đây cho anh ôm em một cái nào..."
Nghe hắn nói vậy thì cô cũng bước chân đến đưa tay ôm lấy hắn một cái rồi buông ra ngước lên nhìn hắn mà nói:
"Về thôi... em mệt rồi."
Cả hai cùng nhau rời khỏi sân bay, trên xe cô rất tự nhiên ngồi dựa lên vai hắn đôi mắt có phần mệt mỏi mà nhắm nghiền lại, Hoắc Đình Thiên thấy cô như vậy thì chỉ biết lắc đầu.
Chiếc xe chạy khoảng chừng nữa tiếng thì dừng hẳn tại một khu chung cư cấp cao dành cho những người giàu có.
Hoắc Đình Thiên đưa tay bún nhẹ vào chán cô một cái cong môi lên mà nhìn biểu cảm cau có của cô.
Bị búng thì khuôn mặt cô nhăn lại còn tỏ ra một luồn khí lạnh khiến cho tài xế phía trước phải run lên, cô mở mắt ra thì phát hiện xe đã dừng lại thì đưa mắt ngước lên nhìn hắn.
"Tới rồi sao...?"
Nghe cô hỏi thì hắn gật đầu sau đó đỡ cả người cô ngồi dậy.
"Đã đến rồi... xuống xe thôi."
Hai người đi vào chung cư bước vào trong thang máy hắn đưa tay bấm lên tầng 7, đứng bên trong cô nhìn hắn.
"Nghe nói anh có bạn gái rồi...?"
Hắn nghe cô hỏi thì nhướng mày cười nhìn cô rồi cưng chiều đưa tay xoa đầu cô.
"Hôm nay nghỉ ngơi trước đã ngày mai anh sẽ đưa em đi gặp cô ấy."
"Được... em rất mong chờ gặp chị dâu."
Cánh cửa thang máy mở ra hắn và cô cùng nhau bước ra đi về hướng căn hộ của cô, đến trước căn hộ hắn giúp cô đưa tay mở mật khẩu sau đó thì giúp cô mở cửa đi vào.
Lúc hai người đi vào trong thì hướng bên cạnh có hai cô gái đưa mắt nhìn chầm vào căn hộ của cô một người trong đó lên tiếng:
"Này Tranh Tranh đó không phải bạn trai Hoắc Đình Thiên của cậu sao... sao lại đi cùng với một người phụ nữ khác còn ân cần với cô ta nữa chứ..."
Người được gọi là Tranh Tranh kia nghe cô bạn bên cạnh nói vậy thì khuôn mặt ủ rủ ánh mắt buồn hiện lên mà lắc đầu nhìn cô bạn mình.
"Mình không biết... chắc là bạn của anh ấy thôi..."
Cô bạn kia nghe cô gái đó nói vậy thì tức giận đưa tay lên cốc đầu cô bạn mình một cái mà nói:
"Cậu ngốc thật... mau mình đưa cậu đi lấy lại công bằng... đi rạch mặt trà xanh..."
Thấy cô bạn mình đang hừng hực khí thế thì Tranh Tranh liền cản cô bạn lại.
"Cậu đừng tức giận mà... bây giờ mà chúng ta đến tìm họ thì không hay cho lắm đâu... thôi mình về trước đây lỡ như khi anh ấy quay về mà vẫn chưa thấy mình thì anh ấy sẽ không vui đâu."
"Này... Tranh Tranh sao cậu lại ngốc như thế hả... anh ta là đang ngoại tình đó... đang cắm lên đầu cậu cả một cặp sừng to đó."
"Thôi Nguyệt Ánh cậu đừng nói nữa... mình về đây."
Nói rồi cô gái đó quay đi, thấy cô bạn mình như thế thì Nguyệt Ánh chỉ biết lắc đầu sau đó thì lại đưa ánh mắt liếc vào căn hộ của Yến Phong mà nghiến răng.
"Cô thật thảm khi sẽ ở cùng tầng chung cư với tôi... hừ"
Tại căn hộ của cô cả hai ngồi ở phòng khách nói chuyện một chút thì Hoắc Đình Thiên cũng rời đi, nhưng trước khi đi hắn không quên nói:
"Em đi tắm đi... chút nữa sẽ có người mang đồ ăn khuya đến cho em."
"Được em biết rồi... anh về cẩn thận đó."