Sau khi về đến nhà thì bỗng dưng Thời Ngữ Yên sốt cao, nhanh chóng gọi bác sĩ đến kiểm tra may bác sĩ kịp thời sơ cứu nên cô đã không sao nhưng vẫn còn đang hôn mê, Thiên Kỳ vì lo lắng cho mẹ mà khóc sướt mướt bên cạnh bà Thời, bà khuyên ngăn trấn an cậu nhóc là cô không sao nữa nhưng có lẽ thằng nhóc vẫn không yên tâm cho mẹ.
Cố Thành đi đến rồi kể mọi chuyện quá trình cho bà Thời nghe, nghe xong bà chỉ biết thương cho con gái, thấy thằng bé cứ khóc thút thít anh nhấc bổng nhóc lên rồi quay sang nói với bà Thời.
- Phiền dì chăm sóc cô ấy rồi, con đưa thằng nhóc ra ngoài để cho cô ấy yên tĩnh
Vừa ra ngoài thằng nhóc Thiên Kỳ nhanh chóng lau nước mắt rồi phụng phịu lên tiếng.
- Chú đang nói con làm phiền mẹ của con đúng không ?
- Đâu có, chú đâu có nói như thế
Thiên Kỳ bĩu môi không thèm nói với anh, hai người vừa đi không lâu thì nghe tiếng chuông cửa vang lên bà Thời đi ra mở cửa, người đứng trước mặt bà khiến bà có chút sững sờ nhưng rồi lạnh nhạt nhìn người đàn ông ấy.
- Anh đến đây làm gì ?
- Nghe con gái bị bệnh nên anh qua thăm con bé
Thế nhưng ông Vương bình tĩnh nói rồi không nhanh không chậm đi vào trong nhà một cách bình thản, ngay cả bà muốn cản lại không cản được chỉ biết lẩm bẩm mắng nhiếc ông sau lưng. Nhìn cô đang nằm ngủ nhưng ông vẫn đứng đó ngắm nhìn cô, mà càng nhìn cô thì ông lại càng thấy cô giống ông nhiều hơn, ông lại nhớ vào năm năm trước khi ông gặp cô tại Úc.
Vào năm năm trước, ông gặp cô là vào trong lúc hai người đi quá vội nên có va chạm vào nhau nhưng không may trong lúc đó cô đang mang thai tháng thứ tư mà cũng may lúc đó cô không sao, nhưng khi ông nhìn vào gương mặt của cô thì khiến cho ông vô cùng sửng sốt vừa có cảm giác muốn thân thiết với cô, bởi đôi mắt cô trong giống với một người mà ông biết. Kể từ đó ông lúc nào cũng lấy cớ muốn tạ lỗi với cô nên ngày nào cũng hẹn gặp cô và nói vài điều, quả nhiên khi cô nói tên họ của mình thì ông đã hồi hộp đến nghẹn thở, đến lúc ông cố hỏi thử tên của mẹ cô thì ông dường như khựng hết người, không lẽ trùng hợp đến như vậy, ông cũng mau chóng đi điều tra về cô và người nhà của cô, sau kết quả ấy ông đã biết Thời Ngữ Yên chính là con gái của ông với người phụ nữ mà ông từng bỏ rơi, sau nhiều lần quen biết cô thế là ông bắt đầu dậy cô từng mọi thứ và nhận cô làm con nuôi vì ông không còn tư cách nào để nhận lại con gái mình.
Thăm cô được một lúc thì ông muốn ở lại nói vài chuyện với bà Thời nhưng bà lại tỏ ra khó chịu muốn đuổi ông đi, thế là ông đành rời đi đợi khi nào bà nguôi ngoai rồi ông sẽ nói sự thật cho bà biết.
...
Sau hai tháng cưới Giang Đào, ngoài mặt Bạch Thiếu Nam luôn nói những lời quan tâm ngon ngọt với cô ta nhưng cô ta đâu biết trong lòng hắn vẫn đang vấn vương Thời Ngữ Yên, vậy nên suốt hai tháng hắn không ngừng tìm kiếm nơi ở của cô kết quả không tìm thấy, trong lúc hắn bất lực thì có một lần hắn qua nhà Cố Thành có việc nhưng khi hắn ra về thì vô tình bắt gặp cô đã đi vào trong nhà kế bên cạnh nhà Cố Thành.
Hắn muốn chạy đến nhưng đúng lúc điện thoại hắn reo lên mới biết Giang Đào bị động thai, thế là hắn quên mất ý định của hắn chạy nhanh về nhà.
Nay hắn tan làm sớm hơn mọi khi, hắn nhanh chóng lái xe đến nhà của Thời Ngữ Yên, vừa bấm chuông thì đã có người đi ra mở cửa mà người mở cửa lại là Thiên Kỳ, hắn nheo mắt nhìn cậu nhóc không lẽ hắn bấm chuông nhầm nhà.
Thiên Kỳ nhìn người đàn ông lạ mặt trước mặt, cậu nhóc nhíu mày hỏi hắn.
- Ông chú này tìm ai vậy ?
Bạch Thiếu Nam khẽ nhìn vào bên trong như tìm gì đó rồi cúi xuống nhìn Thiên Kỳ.
- Đây có phải là nhà của Lâm...Thời Ngữ Yên không vậy ?
Thiên Kỳ lại một lần nữa quan sát người đàn ông này rồi âm thầm đánh giá, mặt mũi của người đàn ông này khá sáng sủa vừa ổn dáng người cao ráo cũng coi là đẹp trai nhưng nếu so với chú Thành thì hắn vô cùng thua xa, không có điểm nào bằng chú Thành.
Cậu nhàn nhạt đáp.
- Ông chú tìm mẹ cháu làm gì ?
Nghe thằng nhóc con nói thế hắn lại tưởng cậu nói nhầm ai, hắn tiếp tục nói một lần nữa.
- Ý chú không tìm mẹ cháu mà tìm người có tên Thời Ngữ Yên
Thiên Kỳ khẽ nhướng mày nhưng vẫn kiên nhẫn với hắn.
- Thời Ngữ Yên đó là tên của mẹ cháu, chú tìm mẹ cháu làm cái gì ?
Đầu óc Bạch Thiếu Nam cứ ong ong khi nghe câu nói của cậu, hắn dường như không thể tin được những lời nói của cậu khi nãy, Thời Ngữ Yên có con ư ? Hắn gần như hoàn toàn sững sờ, hắn nhìn thằng bé nhưng chẳng có điểm nào giống cô.
...
Thời Ngữ Yên trở về nhà sau một ngày mệt mỏi chỉ muốn ôm cục cưng của mình mà thôi, vừa vào nhà thấy bà Thời đang dọn thức ăn lên bàn, không thấy cục cưng của mình liền quay sang hỏi bà Thời.
- Ủa mẹ, Kỳ Kỳ lại qua nhà anh Cố sao hở mẹ ? Không được rồi, con không thể để thằng bé làm phiền anh ấy được, con phải qua đón thằng bé về..
Cố Thành đi đến rồi kể mọi chuyện quá trình cho bà Thời nghe, nghe xong bà chỉ biết thương cho con gái, thấy thằng bé cứ khóc thút thít anh nhấc bổng nhóc lên rồi quay sang nói với bà Thời.
- Phiền dì chăm sóc cô ấy rồi, con đưa thằng nhóc ra ngoài để cho cô ấy yên tĩnh
Vừa ra ngoài thằng nhóc Thiên Kỳ nhanh chóng lau nước mắt rồi phụng phịu lên tiếng.
- Chú đang nói con làm phiền mẹ của con đúng không ?
- Đâu có, chú đâu có nói như thế
Thiên Kỳ bĩu môi không thèm nói với anh, hai người vừa đi không lâu thì nghe tiếng chuông cửa vang lên bà Thời đi ra mở cửa, người đứng trước mặt bà khiến bà có chút sững sờ nhưng rồi lạnh nhạt nhìn người đàn ông ấy.
- Anh đến đây làm gì ?
- Nghe con gái bị bệnh nên anh qua thăm con bé
Thế nhưng ông Vương bình tĩnh nói rồi không nhanh không chậm đi vào trong nhà một cách bình thản, ngay cả bà muốn cản lại không cản được chỉ biết lẩm bẩm mắng nhiếc ông sau lưng. Nhìn cô đang nằm ngủ nhưng ông vẫn đứng đó ngắm nhìn cô, mà càng nhìn cô thì ông lại càng thấy cô giống ông nhiều hơn, ông lại nhớ vào năm năm trước khi ông gặp cô tại Úc.
Vào năm năm trước, ông gặp cô là vào trong lúc hai người đi quá vội nên có va chạm vào nhau nhưng không may trong lúc đó cô đang mang thai tháng thứ tư mà cũng may lúc đó cô không sao, nhưng khi ông nhìn vào gương mặt của cô thì khiến cho ông vô cùng sửng sốt vừa có cảm giác muốn thân thiết với cô, bởi đôi mắt cô trong giống với một người mà ông biết. Kể từ đó ông lúc nào cũng lấy cớ muốn tạ lỗi với cô nên ngày nào cũng hẹn gặp cô và nói vài điều, quả nhiên khi cô nói tên họ của mình thì ông đã hồi hộp đến nghẹn thở, đến lúc ông cố hỏi thử tên của mẹ cô thì ông dường như khựng hết người, không lẽ trùng hợp đến như vậy, ông cũng mau chóng đi điều tra về cô và người nhà của cô, sau kết quả ấy ông đã biết Thời Ngữ Yên chính là con gái của ông với người phụ nữ mà ông từng bỏ rơi, sau nhiều lần quen biết cô thế là ông bắt đầu dậy cô từng mọi thứ và nhận cô làm con nuôi vì ông không còn tư cách nào để nhận lại con gái mình.
Thăm cô được một lúc thì ông muốn ở lại nói vài chuyện với bà Thời nhưng bà lại tỏ ra khó chịu muốn đuổi ông đi, thế là ông đành rời đi đợi khi nào bà nguôi ngoai rồi ông sẽ nói sự thật cho bà biết.
...
Sau hai tháng cưới Giang Đào, ngoài mặt Bạch Thiếu Nam luôn nói những lời quan tâm ngon ngọt với cô ta nhưng cô ta đâu biết trong lòng hắn vẫn đang vấn vương Thời Ngữ Yên, vậy nên suốt hai tháng hắn không ngừng tìm kiếm nơi ở của cô kết quả không tìm thấy, trong lúc hắn bất lực thì có một lần hắn qua nhà Cố Thành có việc nhưng khi hắn ra về thì vô tình bắt gặp cô đã đi vào trong nhà kế bên cạnh nhà Cố Thành.
Hắn muốn chạy đến nhưng đúng lúc điện thoại hắn reo lên mới biết Giang Đào bị động thai, thế là hắn quên mất ý định của hắn chạy nhanh về nhà.
Nay hắn tan làm sớm hơn mọi khi, hắn nhanh chóng lái xe đến nhà của Thời Ngữ Yên, vừa bấm chuông thì đã có người đi ra mở cửa mà người mở cửa lại là Thiên Kỳ, hắn nheo mắt nhìn cậu nhóc không lẽ hắn bấm chuông nhầm nhà.
Thiên Kỳ nhìn người đàn ông lạ mặt trước mặt, cậu nhóc nhíu mày hỏi hắn.
- Ông chú này tìm ai vậy ?
Bạch Thiếu Nam khẽ nhìn vào bên trong như tìm gì đó rồi cúi xuống nhìn Thiên Kỳ.
- Đây có phải là nhà của Lâm...Thời Ngữ Yên không vậy ?
Thiên Kỳ lại một lần nữa quan sát người đàn ông này rồi âm thầm đánh giá, mặt mũi của người đàn ông này khá sáng sủa vừa ổn dáng người cao ráo cũng coi là đẹp trai nhưng nếu so với chú Thành thì hắn vô cùng thua xa, không có điểm nào bằng chú Thành.
Cậu nhàn nhạt đáp.
- Ông chú tìm mẹ cháu làm gì ?
Nghe thằng nhóc con nói thế hắn lại tưởng cậu nói nhầm ai, hắn tiếp tục nói một lần nữa.
- Ý chú không tìm mẹ cháu mà tìm người có tên Thời Ngữ Yên
Thiên Kỳ khẽ nhướng mày nhưng vẫn kiên nhẫn với hắn.
- Thời Ngữ Yên đó là tên của mẹ cháu, chú tìm mẹ cháu làm cái gì ?
Đầu óc Bạch Thiếu Nam cứ ong ong khi nghe câu nói của cậu, hắn dường như không thể tin được những lời nói của cậu khi nãy, Thời Ngữ Yên có con ư ? Hắn gần như hoàn toàn sững sờ, hắn nhìn thằng bé nhưng chẳng có điểm nào giống cô.
...
Thời Ngữ Yên trở về nhà sau một ngày mệt mỏi chỉ muốn ôm cục cưng của mình mà thôi, vừa vào nhà thấy bà Thời đang dọn thức ăn lên bàn, không thấy cục cưng của mình liền quay sang hỏi bà Thời.
- Ủa mẹ, Kỳ Kỳ lại qua nhà anh Cố sao hở mẹ ? Không được rồi, con không thể để thằng bé làm phiền anh ấy được, con phải qua đón thằng bé về..