Cả hai đang nói chuyện vui vẻ cái bỗng dưng Bạch Thiếu Nam xuất hiện, nụ cười trên môi cô chợt tắt trở lại dáng vẻ lạnh nhạt điều này đã làm cho hắn cảm thấy không vui, mỗi khi gặp hắn cô luôn tỏ ra xa cách lạnh nhạt.
Thời Ngữ Yên không quan tâm đến hắn mà tiếp tục uống rượu, Cố Thành đứng dậy nâng rượu với hắn.
- Chúc mừng hai vợ chồng cậu một đời một kiếp, có cuộc sống hôn nhân viên mãn, nào cạn ly
- Cảm ơn lời chúc của cậu, cậu cũng đã ba mươi mốt tuổi rồi cũng nên tìm người nào đó phù hợp để bên cạnh chăm sóc...
- Ba mươi mốt cũng chỉ là con số mà thôi, từ từ tìm cũng được miễn không ế đến già là được rồi
Cố Thành chỉ mỉm cười nhàn nhạt đáp, Bạch Thiếu Nam quay sang nhìn cô đang ngồi im lặng uống rượu thì không khỏi nhíu mày, hắn không nhịn được mà lên tiếng.
- Em không có lời nói muốn chúc cho bọn anh hay sao ? hay em vẫn còn luyến tiếc...
- Ngáo à, thôi được rồi tôi chúc hai vợ chồng anh sớm không ly hôn
Cố Thành bên cạnh cố nhịn cười ngay cả Bạch Thiếu Nam bị cô làm cho khựng lại, thế nhưng Giang Đào không biết từ khi nào tức giận đùng đùng đi đến.
- Cô ăn nói cho cẩn thận vào, hôm nay là ngày trọng đại của chúng tôi mà cô đến đây mỉa mai chúng tôi ly hôn sớm để cho cô tiếp cận anh ấy hay sao ?
-Em bình tĩnh lại đi, không được tức giận lại ảnh hưởng đến con trong bụng bộ em không nghĩ cho con hay sao, với lại đây cũng là ngày vui của chúng ta mà...
- Được rồi em xin lỗi anh
Nghe hắn mà cô ta cắn răng chịu đựng nhưng ánh mắt căm ghét vẫn dành cho cô, Bạch Thiếu Nam vì không muốn Giang Đào gây chuyện nên đã đưa cô ta rời đi, thấy hai người kia đi rồi Cố Thành mới tò mò mà hỏi.
- Có vẻ mối quan hệ của cô với bọn họ không ổn nhỉ ?
- Đúng là không ổn
Cố Thành bỉu môi không tò mò nữa, hai người ở lại một chút thì cũng mau chóng rời đi. Vừa đi ra ngoài thì trợ lý Trần đã chạy đến thông báo cho cô nghe.
- Giám đốc, có người muốn gặp cô tại phòng làm việc
Thời Ngữ Yên khẽ nhướng mày nhưng rồi cũng gật đầu, cô quay sang Cố Thành rồi nói chào anh.
- Tôi điều trước đây
- Ừm, cô đi đi
Chiếc xe nhanh chóng dừng lại tại Thời thị, Thời Ngữ Yên mở cửa phòng làm việc thì bất ngờ một người đàn ông trung niên đang đứng quay lưng chắp tay ra sau, trên gương mặt cô hiện lên sự vui mừng rồi gọi một tiếng.
- Ba nuôi
Người đàn ông ấy cũng quay người lại, vừa thấy cô con gái nuôi của mình ông không còn gương mặt lạnh lùng nữa mà thay vào đó là sự hứng hở vui tươi.
- Ôi chao, mới không gặp mà con gái của ta xinh đẹp hơn rất nhiều, nhìn xem khó ai có thể nhìn ra gái một con luôn đó
- Ba quá khen rồi ạ, nào ngồi xuống đi ba
- Được được
Cả hai nhanh chóng ngồi xuống, Thời Ngữ Yên cẩn thận rót ly trà nóng cho ông.
- Mời ba uống trà
- Được được cảm ơn con gái
Ông Vương vừa uống trà vừa ngắm nhìn không gian trong phòng làm việc của cô, ông không ngừng gật đầu ứng ý với cách bài trí này rất phù hợp tính cách nhàn nhạt của con gái ông.
- À phải rồi công việc của con sao rồi, vẫn ổn chứ ? có gặp khó khăn gì không cứ nói với ba nuôi, ba sẵn sàng giúp đỡ con
- Con điều hành rất tốt, con cũng không muốn nhờ sự giúp đỡ của ba nuôi đâu, vốn dĩ con đang cho ba thấy năng lực làm việc của con
- Được rồi, ta hiểu rồi
- Phải rồi, ba nuôi đến nhà con dùng bữa tối nhé
Ông Vương nghe thế cũng thích thú nhanh chóng đồng ý, sau đó Thời Ngữ Yên gọi điện thông báo cho bà Thời một tiếng. Đến khoảng sáu giờ tối, hai người cũng về đến nhà cô, bà Thời vui vẻ đi đến đón hai người nhưng khi nhìn thấy ông Vương nụ cười trên môi bà Thời chợt tắt, trên gương mặt bà ngập tràn kinh ngạc xen lẫn không thể tin được, cả người bà cứ run run khi chạm vào ánh mắt bất ngờ của ông Vương.
Thời Ngữ Yên lo lắng đi đến chỗ bà.
- Mẹ sao vậy, mẹ không khỏe ở đâu sao hay mẹ vào trong nghỉ ngơi đi nhé, để con dìu mẹ vào phòng
- Không cần đâu con, mẹ vẫn ổn mà
Bà Thời nói nhỏ vào tai cô.
- Người đàn ông đó là gì của con vậy ? Tại sao con quen được ông ta
- Mẹ à, ông ấy là người mà giúp đỡ con trong năm năm qua cũng chính là ba nuôi của con, chuyện này con từng kể với mẹ rồi đó...
Bà Thời nghe xong cũng gật đầu rồi đi vào trong phòng ăn, hai người cũng đi vào theo. Ngồi vào trong bàn ăn, bà Thời không nói gì cũng không nhìn ông Vương, bà chỉ chăm chăm gắp thức ăn cho con gái.
- Con ăn trứng đi, mẹ biết con thích ăn trứng nên đặt biệt luộc riêng cho con
- Cảm ơn mẹ
Thấy vậy, ông Vương bỗng lên tiếng khiến cho cả hai người bất ngờ đến khựng người.
- Còn tôi thì sao ? Tôi cũng thích ăn trứng gà mà sao em không gắp cho tôi nữa, Thời Yến
Thời Ngữ Yên không quan tâm đến hắn mà tiếp tục uống rượu, Cố Thành đứng dậy nâng rượu với hắn.
- Chúc mừng hai vợ chồng cậu một đời một kiếp, có cuộc sống hôn nhân viên mãn, nào cạn ly
- Cảm ơn lời chúc của cậu, cậu cũng đã ba mươi mốt tuổi rồi cũng nên tìm người nào đó phù hợp để bên cạnh chăm sóc...
- Ba mươi mốt cũng chỉ là con số mà thôi, từ từ tìm cũng được miễn không ế đến già là được rồi
Cố Thành chỉ mỉm cười nhàn nhạt đáp, Bạch Thiếu Nam quay sang nhìn cô đang ngồi im lặng uống rượu thì không khỏi nhíu mày, hắn không nhịn được mà lên tiếng.
- Em không có lời nói muốn chúc cho bọn anh hay sao ? hay em vẫn còn luyến tiếc...
- Ngáo à, thôi được rồi tôi chúc hai vợ chồng anh sớm không ly hôn
Cố Thành bên cạnh cố nhịn cười ngay cả Bạch Thiếu Nam bị cô làm cho khựng lại, thế nhưng Giang Đào không biết từ khi nào tức giận đùng đùng đi đến.
- Cô ăn nói cho cẩn thận vào, hôm nay là ngày trọng đại của chúng tôi mà cô đến đây mỉa mai chúng tôi ly hôn sớm để cho cô tiếp cận anh ấy hay sao ?
-Em bình tĩnh lại đi, không được tức giận lại ảnh hưởng đến con trong bụng bộ em không nghĩ cho con hay sao, với lại đây cũng là ngày vui của chúng ta mà...
- Được rồi em xin lỗi anh
Nghe hắn mà cô ta cắn răng chịu đựng nhưng ánh mắt căm ghét vẫn dành cho cô, Bạch Thiếu Nam vì không muốn Giang Đào gây chuyện nên đã đưa cô ta rời đi, thấy hai người kia đi rồi Cố Thành mới tò mò mà hỏi.
- Có vẻ mối quan hệ của cô với bọn họ không ổn nhỉ ?
- Đúng là không ổn
Cố Thành bỉu môi không tò mò nữa, hai người ở lại một chút thì cũng mau chóng rời đi. Vừa đi ra ngoài thì trợ lý Trần đã chạy đến thông báo cho cô nghe.
- Giám đốc, có người muốn gặp cô tại phòng làm việc
Thời Ngữ Yên khẽ nhướng mày nhưng rồi cũng gật đầu, cô quay sang Cố Thành rồi nói chào anh.
- Tôi điều trước đây
- Ừm, cô đi đi
Chiếc xe nhanh chóng dừng lại tại Thời thị, Thời Ngữ Yên mở cửa phòng làm việc thì bất ngờ một người đàn ông trung niên đang đứng quay lưng chắp tay ra sau, trên gương mặt cô hiện lên sự vui mừng rồi gọi một tiếng.
- Ba nuôi
Người đàn ông ấy cũng quay người lại, vừa thấy cô con gái nuôi của mình ông không còn gương mặt lạnh lùng nữa mà thay vào đó là sự hứng hở vui tươi.
- Ôi chao, mới không gặp mà con gái của ta xinh đẹp hơn rất nhiều, nhìn xem khó ai có thể nhìn ra gái một con luôn đó
- Ba quá khen rồi ạ, nào ngồi xuống đi ba
- Được được
Cả hai nhanh chóng ngồi xuống, Thời Ngữ Yên cẩn thận rót ly trà nóng cho ông.
- Mời ba uống trà
- Được được cảm ơn con gái
Ông Vương vừa uống trà vừa ngắm nhìn không gian trong phòng làm việc của cô, ông không ngừng gật đầu ứng ý với cách bài trí này rất phù hợp tính cách nhàn nhạt của con gái ông.
- À phải rồi công việc của con sao rồi, vẫn ổn chứ ? có gặp khó khăn gì không cứ nói với ba nuôi, ba sẵn sàng giúp đỡ con
- Con điều hành rất tốt, con cũng không muốn nhờ sự giúp đỡ của ba nuôi đâu, vốn dĩ con đang cho ba thấy năng lực làm việc của con
- Được rồi, ta hiểu rồi
- Phải rồi, ba nuôi đến nhà con dùng bữa tối nhé
Ông Vương nghe thế cũng thích thú nhanh chóng đồng ý, sau đó Thời Ngữ Yên gọi điện thông báo cho bà Thời một tiếng. Đến khoảng sáu giờ tối, hai người cũng về đến nhà cô, bà Thời vui vẻ đi đến đón hai người nhưng khi nhìn thấy ông Vương nụ cười trên môi bà Thời chợt tắt, trên gương mặt bà ngập tràn kinh ngạc xen lẫn không thể tin được, cả người bà cứ run run khi chạm vào ánh mắt bất ngờ của ông Vương.
Thời Ngữ Yên lo lắng đi đến chỗ bà.
- Mẹ sao vậy, mẹ không khỏe ở đâu sao hay mẹ vào trong nghỉ ngơi đi nhé, để con dìu mẹ vào phòng
- Không cần đâu con, mẹ vẫn ổn mà
Bà Thời nói nhỏ vào tai cô.
- Người đàn ông đó là gì của con vậy ? Tại sao con quen được ông ta
- Mẹ à, ông ấy là người mà giúp đỡ con trong năm năm qua cũng chính là ba nuôi của con, chuyện này con từng kể với mẹ rồi đó...
Bà Thời nghe xong cũng gật đầu rồi đi vào trong phòng ăn, hai người cũng đi vào theo. Ngồi vào trong bàn ăn, bà Thời không nói gì cũng không nhìn ông Vương, bà chỉ chăm chăm gắp thức ăn cho con gái.
- Con ăn trứng đi, mẹ biết con thích ăn trứng nên đặt biệt luộc riêng cho con
- Cảm ơn mẹ
Thấy vậy, ông Vương bỗng lên tiếng khiến cho cả hai người bất ngờ đến khựng người.
- Còn tôi thì sao ? Tôi cũng thích ăn trứng gà mà sao em không gắp cho tôi nữa, Thời Yến