Ăn tối xong, Minh Trần đỡ Thuỳ My ra phòng khách ăn trái cây.
- Còn đau không?
- Đỡ rồi.
- Vậy thì tốt. Giờ thì em hãy kể tường tận quá trình cứu người của em cho anh nghe, để xem em cứu người kiểu gì mà từ anh hùng chuyển thành thương binh như thế này.
Thuỳ My cười ngây ngốc, kể lại toàn bộ sự việc cho người yêu biết. Nghe xong anh xoa đầu cô:
- Thuỳ My của anh tốt bụng quá.
- Vậy sao hồi chiều còn nói người ta là đồ ngốc?
- Xin lỗi! Tại lúc đó anh lo cho em quá thôi.
- Xí. À mà anh này, mẹ của đứa trẻ mà em cứu anh biết là ai không?
- Nói đi mới biết.
- Là giám đốc thiết kế của Salve đó. Ghê chưa?
Minh Trần nghe đến đây bỗng thấy ngạc nhiên:
- Giám đốc thiết kế của Salve?
- Ừm. Chị ấy có đưa cho em danh thiếp nè, hình như tên là cái gì A A gì đó.
Nói đoạn cô lấy tấm danh thiếp trong túi áo đưa cho anh. Anh cầm tấm danh thiếp xem qua một lượt rồi khẽ cười:
- Đúng là duyên số mà.
- Hả? Gì mà duyên số?
- Em nói là cậu bé em cứu không bị thương ở đâu hết có phải không?
- Ừm.
- Vậy thì may quá.
- Sao tự nhiên anh lại chuyển sang quan tâm cậu bé vậy?
Anh nhìn cô, cười ẩn ý:
- Từ từ rồi em sẽ biết thôi.
- Hứ, không nói thì thôi. Mà trả em cái danh thiếp, danh thiếp của người cao quý nên không được làm mất đâu.
Minh Trần bật cười, đưa lại tấm danh thiếp cho Thuỳ My:
- Cất cho cẩn thận vào, biết đâu sau này lại có ích.
- Ừm.
Một lát sau, anh đưa cô về nhà trọ, dặn dò người yêu đủ thứ rồi mới rời đi.
Tại biệt thự, Minh Trần đang chơi xếp hình với cháu trai, nhân tiện dò hỏi chị hai:
- Hôm nay thế nào chị? Vui không?
- Ừm, vui lắm. Có điều đến lúc về lại có chuyện không hay.
- Chuyện gì vậy chị?
- Trong lúc chị mua nước cam, Minh Anh suýt bị tai nạn, may mà có người tốt cứu nguy, nếu không chắc chị ân hận suốt đời luôn quá.
- Trời ơi! Thằng bé có sao không chị? Chắc là nó sợ lắm.
- Thằng bé không sao, em yên tâm.
- May thật. Mà người cứu Minh Anh là nam hay nữ vậy chị?
- Là một cô dễ thương. Cô chùi nước mắt cho con rồi hỏi con có đau ở đâu không. Lúc cô đi, cô còn đặt tay lên đầu con nói tạm biệt rồi dặn con là mai mốt không được chạy ra đường nữa nha.
Nhóc Minh Anh đang chơi xếp hình cũng lanh miệng chen vào làm cậu út thích chí mỉm cười. Chị hai liền nói thêm:
- Là một cô gái trẻ, chắc là sinh viên, nói chuyện cũng lễ phép và dễ thương.
- Xinh không chị?
- Cái thằng này, nghe tới con gái mắt sáng rỡ. Nhưng tiếc là cô bé không được xinh cho lắm nhưng nhìn cũng được mắt, cũng có duyên.
- Không xinh cũng không sao miễn là người ta tốt bụng là được rồi.
Nghe em trai nói mà Minh Trân lấy làm ngạc nhiên lắm:
- Trời ơi! Có phải là em không vậy? Chị nhớ là ngày xưa em có bao giờ để ý tới mấy bạn gái kém sắc đâu, người ta tặng quà em còn lạnh lùng từ chối nữa mà.
- Chị nói vậy ai nghe được lại hiểu lầm em rồi sao? Em không chỉ từ chối mấy bạn đó đâu mà còn mấy bạn hot girl nữa. Cơ bản là lúc đó em không quan tâm chuyện trai gái.
- Ố là la, lúc đó không quan tâm vậy bây giờ chắc đã quan tâm rồi he?
Minh Trần lúng túng:
- Ờ... Ờ thì... cũng có... chút chút.
- Vậy... có người yêu chưa?
- Đến thời điểm chị khắc biết.
Minh Trần cười ẩn ý rồi bỏ về phòng làm cho chị hai tò mò đứng ngồi không yên.
Mấy hôm sau, Minh Trân đến gặp ông Quang để mừng ông về nước. Minh Trân vào nhà, mỉm cười dang tay ôm ông Quang để chào hỏi:
- Ciao! (Chào chú!)
- Benvenuta Arina! (Chào mừng Arina!)
- Chú chơi xấu nha, âm thầm về nước mà không báo con.
- Haha chú muốn tạo bất ngờ với con bé Alice đó mà.
- Chú cưng con gái quá rồi đó, còn Quang Đăng thì sao? Cậu ấy biết chú về không?
- Chưa, chú cũng chưa gọi cho nó. Thằng nhóc đó lúc nào cũng bận rộn.
- Người ta là bác sĩ mà chú.
- Thôi đừng nhắc tới anh bác sĩ đó nữa, chán lắm. Sao Anh Nhật không đi cùng con? Lâu rồi chú không gặp nó.
- Dạ hôm nay anh ấy có cuộc hẹn quan trọng, anh ấy nói là sẽ đến chào chú sau.
- Chú hiểu mà, không cần chào hỏi chú làm gì đâu.
- Dạ. Ủa mà Alice không có nhà sao chú?
- Ừm, nó đi ra ngoài từ sáng rồi. À mà con hay tin gì chưa?
- Tin gì chú?
- Phúc Lộc Thọ phá sản, Mã Đại Lộc ngồi tù sau một tháng lẫn trốn.
Minh Trân cười nhạt:
- Tin đó con cũng vừa biết sáng nay. Trong chuyện này cũng phải cảm ơn chú, nếu không có chú ra tay làm sao quỹ đen và lô hàng cấm của hắn ta bị phát hiện được.
- Đó là cái giá mà hắn ta phải trả cho những việc làm xấu xa của mình. Mà con và gia đình thế nào rồi? Tốt chứ?
- Dạ. Mọi thứ đều tốt, liều thuốc thời gian dường như đã chữa lành tất cả, con cũng thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn. Bây giờ cả nhà con đã chuyển về sống với ba mẹ và em trai, ai cũng vui vẻ và hạnh phúc hết.
- Vậy thì tốt rồi, chú mừng cho con.
- À chú, ba mẹ con đang rất mong được gặp chú đó. Họ muốn cảm ơn chú vì đã giúp đỡ cho vợ chồng con.
- Chú có công cán gì đâu à.
- Chú đừng nói vậy, ơn của chú đối với gia đình con lớn lắm.
- Rồi rồi, tất nhiên là phải gặp mặt chứ, đầu tư vào Phong Châu bao nhiêu năm nay cũng nên diện kiến ông bà chủ tịch một lần.
- Chú nhắc con mới nhớ, năm đó nếu không có chú đầu tư thì chưa chắc gia đình con có thể trở mình nhanh như vậy. Con nợ chú quá nhiều rồi.
Ông Quang bật cười:
- Ấy ấy... nợ nần gì? Không phải vì nhận sự nhờ vả của con chú mới đầu tư đâu. Chú chỉ đầu tư vào những nơi có tiềm năng thôi. Và như con thấy đấy, mấy năm qua lợi nhuận mà Phong Châu đem lại không hề ít. Nhớ lại năm đó, dù phải chịu bao tổn thương từ gia đình nhưng con vẫn muốn chú giúp họ vượt qua nghịch cảnh. Con thật sự là một đứa con gái tốt, Minh Trân à!
Minh Trân nhìn ông Quang, mỉm cười:
- Dù gì thì họ cũng là ba mẹ của con, cũng là người đã cho con sinh mệnh này nên con không thể trơ mắt nhìn họ rơi vào khó khăn như vậy. Mà thôi chú ơi, chuyện cũng qua lâu rồi...
- Chú xin lỗi, đáng ra chú không nên khơi lại quá khứ.
- Dạ không có gì đâu chú. Mà khi nào thì chú có thời gian để con sắp xếp một buổi hẹn?
- Chú về đợt này là để nghỉ ngơi mà nên lúc nào cũng có thời gian. Con cứ thoải mái sắp xếp.
- Dạ con biết rồi chú.
- Ừm. À mà nghe nói con còn có một cậu em trai phải không? Bây giờ nó làm gì rồi?
- Dạ em trai con hiện tại đang phụ giúp ba mẹ việc kinh doanh.
- Cậu ấy bao nhiêu tuổi rồi?
- Dạ hai lăm, bằng tuổi Alice.
- Oh? Buổi hẹn hôm ấy chú định đưa Alice theo nhưng sợ không có ai cùng trang lứa để trò chuyện, may mà có em trai con. Vậy con nhớ rủ anh bạn ấy theo cùng nha.
- Dạ, con sẽ rủ.
Chạng vạng tối, ở biệt thự Phong Châu mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng cho buổi gặp gỡ với gia đình ông Quang. Minh Trân dặn dò em trai:
- Hôm nay em phải tạo ấn tượng tốt với Alice đó. Cấm trưng ra bộ mặt lạnh lẽo, biết chưa?
- Rồi rồi, chị đã dặn đi dặn lại cả chục lần rồi đó.
- Vậy mới chắc ăn chứ.
Khi mọi người chuẩn bị ra xe, Minh Trân mới chợt nhớ ra một chuyện:
- Con quên chưa nói chuyện này, vợ của chú Quang đã mất trong một vụ tai nạn vào năm năm trước nên khi gặp chú Quang và Alice mọi người tránh nhắc về chuyện đau lòng này nha.
- Trời ơi! Thật tội nghiệp! – Bà Châu cảm thán.
- Được rồi, ba mẹ biết rồi, con yên tâm. – Ông Phong nói.
Hai nhà gặp nhau ở một nhà hàng chuyên phục vụ những món ăn dân dã thuần Việt. Gia đình Minh Trân đến trước đợi gia đình ông Quang. Một lát sau ông Quang và con gái Alice cũng xuất hiện. Mọi người gặp nhau ai cũng vui vẻ tay bắt mặt mừng, chỉ có Minh Trần và Alice là vừa gặp nhau đã đứng hình rồi đồng thanh:
- Anh Minh Trần/ Linh Linh?
Cả gia đình Minh Trần và ông Quang đều vô cùng bất ngờ. Ông Quang hỏi Minh Trần:
- Con biết Alice nhà chú sao? Còn biết tên tiếng Việt của con bé nữa.
- Dạ, tụi con là bạn cấp ba. – Minh Trần đáp.
- Sao có thể? Không phải Alice sống ở Ý từ nhỏ sao? – Ông Phong thắc mắc.
- Dạ không phải, hết năm nhất đại học con mới sang Ý đoàn tụ với ba. – Linh Linh lễ phép.
Ông Quang tiếp lời:
- Ngày xưa tôi sống và lập nghiệp ở Việt Nam, đến khi Alice lên mười tôi mới sang Ý để tiếp quản Salve từ ba tôi. Lúc đó tôi không mang theo gia đình nên con bé Alice nhà tôi lớn lên ở Việt Nam. Không ngờ Alice lại là bạn của em trai Minh Trân, đúng là trái đất tròn mà.
- Đúng thật là rất bất ngờ, không tin được là hai nhà chúng ta lại có duyên như vậy. - Bà Châu cười nói.
Minh Trân lên tiếng:
- Tính ra con thân với Alice như vậy mà không hề biết cô bé là bạn của Minh Trần, kiểu này chắc là thân ai nấy lo rồi, Alice ha?
- Chị! – Linh Linh cười bẽn lẽn.
Vì nhân duyên của hai bạn trẻ mà từ khi hai nhà gặp nhau vẫn chưa thể chào hỏi cho đàng hoàng nên Minh Trân liền giới thiệu với ba mẹ:
- Nảy giờ vui quá nên con quên mất, để con giới thiệu, đây là chú Quang, chủ tịch của Salve và cũng là người đã giúp đỡ con rất nhiều. Còn cô gái xinh đẹp kế bên chính là nhà thiết kế nổi tiếng Alice Nguyễn, con gái chú Quang.
Ông Phong bắt tay ông Quang, vui vẻ:
- Chào hai ba con, tôi là Hoàng Phong, ba của Minh Trân. Còn đây là Minh Châu, bà xã tôi, kia là con trai út, Minh Trần. Chúng tôi đã nghe Minh Trân kể nhiều về anh nhưng đến hôm nay mới được gặp mặt, thật là vinh hạnh.
- Rất vui được gặp mọi người, tôi là Nguyễn Quang.
Ông Quang lần lượt bắt tay chào hỏi các thành viên của gia đình Minh Trân. Sau đó, con gái ông là Linh Linh cũng gật đầu chào hỏi mọi người:
- Dạ chào mọi người, con là Alice.
- Chào con, con gái xinh quá! – Bà Châu cười nói.
Ông Quang cũng đáp lời:
- Cậu út nhà anh chị cũng bảnh bao lắm.
Linh Linh khoát tay ba, hào hứng nói:
- Anh ấy không những bảnh bao mà còn rất tài giỏi nữa đó ba, hồi đi học anh ấy luôn đứng nhất.
- Ồ vậy sao? Gia đình anh chị thật có phúc khi sinh được cậu con trai hoàn hảo như vậy.
Ba mẹ Minh Trần nghe ông Quang khen ngợi anh nên cũng lấy làm vui thích. Ông Phong khiêm tốn:
- Có phúc gì đâu anh ơi, thằng nhóc cũng làm tôi phải lo lắng nhiều lắm.
Minh Trần tiếp lời ba:
- Dạ đúng rồi đó chú, so với Linh Linh thì con còn nhiều thiếu sót lắm.
Linh Linh nhìn anh ngượng ngùng, anh lại mỉm cười đầy ẩn ý. Bỗng Minh Anh lên tiếng:
- Mẹ ơi! Con đói bụng quá à!
Tiếng nói ngây thơ của trẻ con làm mọi người cười phá lên, rồi ngồi vào bàn bắt đầu gọi món. Trong bữa ăn, hai gia đình trò chuyện với nhau rất vui vẻ, không khí ấm áp và khá thoải mái. Mặc dù giữa Minh Trần và Linh Linh không đơn thuần là quan hệ bạn bè, hơn nữa anh còn có chút ác cảm với cô và dĩ nhiên là cô biết điều đó nhưng cả hai vẫn cố tỏ ra bình thản và giữ thái độ lịch sự với đối phương. Linh Linh nhếch mép nhìn Minh Trần: "Chắc anh không thể ngờ giữa chúng ta vẫn còn có loại duyên phận này phải không? Em cũng đang rất bất ngờ đây và cũng đang rất vui sướng. Lần này em sẽ không để lỡ mất mối lương duyên tốt đẹp này đâu." Cô cố gắng phô ra tất cả những mặt tốt đẹp của mình nào là hiểu biết về sức khoẻ, làm đẹp, hội hoạ, âm nhạc, ẩm thực, nữ công gia chánh,... kiến thức nào cô cũng am hiểu.
(Trên lý thuyết cô ấy giống như là Google vậy, còn thực hành thì càng tuyệt vời hơn. Vì là nhà thiết kế nên tranh cô vẽ thì khỏi phải bàn, piano thì chơi được cả những bài có nhạc lý phức tạp như là Happy Birthday. Ẩm thực lại càng xuất sắc hơn nữa, cô có thể nấu được tất cả các món ăn đòi hỏi phải có tay nghề thượng thừa mới có thể làm được điển hình như: rồng xanh vượt biển Đông, quả địa cầu tắm suối,...)
Ông Quang thừa biết con gái mình tài giỏi đến mức nào nên chỉ im lặng mà cười trừ. Dù sao thì cô càng xuất chúng thì ông càng tự hào. Và không chỉ ông Quang, người yêu cũ đang ngồi trước mặt cô cũng biết rõ tài năng của cô nên chốc chốc lại bật cười để ủng hộ tinh thần. Cả nhà Minh Trần hiếm khi gặp được người con gái hoàn hảo như Linh Linh nên đã hết lời ngợi khen. Bà Châu còn bảo:
- Ước gì bác cũng có một cô con dâu tài giỏi như Alice thì tốt biết mấy.
Bà Châu vừa dứt lời, Minh Trần liền lên tiếng:
- Mẹ làm cho Linh Linh ngại đấy.
Linh Linh ngượng ngùng nhìn Minh Trần:
- Dạ... con làm sao mà xứng với anh Minh Trần hả bác!?
- Sao con lại nói vậy? Bác chỉ sợ là Minh Trần không xứng với con thôi. – Bà Châu nói.
Linh Linh cúi đầu thẹn thùng. Minh Trần cầm ly nước uống một ngụm, nhìn Linh Linh: "Em đang vui lắm phải không Linh Linh? Anh cũng không nỡ phá vỡ niềm vui của em..." Anh nói:
- Làm sao mà con xứng với một tiểu thư cao quý, học rộng tài cao như Linh Linh được. Nhớ hồi đi học, đã có lần con theo đuổi cô ấy rồi đó chứ nhưng mọi người biết sao không? Linh Linh đã thẳng thừng cho con out ngay từ vòng giữ xe. Đợt đó con đã buồn suốt mấy ngày mấy đêm luôn ấy chứ.
Linh Linh đã rất bất ngờ trước câu chuyện "chân thật" đến khó tin của Minh Trần nhưng không biết phải giải thích thế nào, chẳng lẽ nói mình mới là người theo đuổi Minh Trần, như vậy thì mất mặt quá nên chỉ biết cười trừ. Mọi người nghe Minh Trần kể cũng ngạc nhiên lắm, Minh Trân bật cười, hỏi Linh Linh:
- Alice à, sao em nỡ loại bé em của chị dạ?
Linh Linh cúi đầu ngượng ngùng, trả lời qua loa:
- Dạ... Tại khi ấy em chỉ muốn chú tâm vào học hành thôi...
- Oh, tính ra cậu út nhà mình cũng đã từng bị hot girl từ chối đấy. – Anh Nhật trêu cậu em vợ.
- Dạ đó là nỗi đau tuổi mười bảy của em đó anh hai.
Ông Quang cười lớn, hỏi Minh Trần:
- Vậy không biết bây giờ con có còn ý định với con gái chú nữa không?
Linh Linh đỏ mặt, níu tay ba:
- Ba này... sao ba lại hỏi anh ấy như vậy?
- Thì hỏi cho biết vậy thôi, nếu cậu ấy còn ý định thì ba sẽ giúp cho cậu ấy một tay haha.
Minh Trần cười cười:
- Dạ cảm ơn chú. Nhưng con biết bản thân mình đang ở vị trí nào nên từ lâu rồi con đã không còn ý định ấy. Bây giờ con chỉ muốn tập trung cho sự nghiệp thôi.
- Tiếc thật đấy nhưng đàn ông thì phải như vậy chứ. Cầm lên được bỏ xuống được. Chú thích con rồi đó, uống với chú một ly nào!
Ông Quang vui vẻ nâng ly cùng Minh Trần. Linh Linh thì mặt mày méo xệch vì chư kịp bày mưu đã bị Minh Trần chơi chiêu phũ đầu. Tức.
Hôm sau, Minh Trần đến thăm Thuỳ My. Anh để chân của cô lên đùi mình, xem xét trước sau:
- Còn đau không?
- Đỡ nhiều rồi.
- Mấy hôm nay sao không để anh chở đi học hả?
- Có Ngọc Dung qua chở rồi còn phiền anh làm gì, đâu phải em không biết công việc của anh. Người ta nói chấp nhận yêu người đàn ông giàu có thì phải chấp nhận việc anh ta không có thời gian cho bạn.
- Em có buồn không khi anh không thường xuyên ở bên em?
- Không, so với việc yêu xa thì như thế này có là gì. Chẳng phải em đã chiếm hết quỹ thời gian rãnh rỗi của anh rồi sao? Với em vậy là đã đủ rồi.
- Sao em lại hiểu chuyện như vậy hả?
- Vì là người yêu của anh đó.
- Cái miệng này nha, từ bao giờ mà nó ngọt như mía vậy hả?
Thuỳ My bật cười đắt ý. Hai người nói chuyện xàm một lúc bỗng Minh Trần nghiêm túc hẳn, nói với Thuỳ My:
- Em à, nghe anh nói này. Thật ra thì Linh Linh là con gái của chú Quang, người đã từng cưu mang chị hai mà anh đã kể với em đó. Hôm qua hai gia đình đã gặp mặt nhau và có bàn chuyện tác hợp cho anh và cô ấy. Em cũng biết là anh thương chị hai cỡ nào mà nên vì không muốn làm chị hai bị bẽ mặt trước chú Quang nên anh đã đồng ý đính hôn với Linh Linh. Anh biết mình đã làm chuyện có lỗi với em nhưng mong em hãy hiểu cho anh, áo mặc sao qua khỏi đầu...
- Còn đau không?
- Đỡ rồi.
- Vậy thì tốt. Giờ thì em hãy kể tường tận quá trình cứu người của em cho anh nghe, để xem em cứu người kiểu gì mà từ anh hùng chuyển thành thương binh như thế này.
Thuỳ My cười ngây ngốc, kể lại toàn bộ sự việc cho người yêu biết. Nghe xong anh xoa đầu cô:
- Thuỳ My của anh tốt bụng quá.
- Vậy sao hồi chiều còn nói người ta là đồ ngốc?
- Xin lỗi! Tại lúc đó anh lo cho em quá thôi.
- Xí. À mà anh này, mẹ của đứa trẻ mà em cứu anh biết là ai không?
- Nói đi mới biết.
- Là giám đốc thiết kế của Salve đó. Ghê chưa?
Minh Trần nghe đến đây bỗng thấy ngạc nhiên:
- Giám đốc thiết kế của Salve?
- Ừm. Chị ấy có đưa cho em danh thiếp nè, hình như tên là cái gì A A gì đó.
Nói đoạn cô lấy tấm danh thiếp trong túi áo đưa cho anh. Anh cầm tấm danh thiếp xem qua một lượt rồi khẽ cười:
- Đúng là duyên số mà.
- Hả? Gì mà duyên số?
- Em nói là cậu bé em cứu không bị thương ở đâu hết có phải không?
- Ừm.
- Vậy thì may quá.
- Sao tự nhiên anh lại chuyển sang quan tâm cậu bé vậy?
Anh nhìn cô, cười ẩn ý:
- Từ từ rồi em sẽ biết thôi.
- Hứ, không nói thì thôi. Mà trả em cái danh thiếp, danh thiếp của người cao quý nên không được làm mất đâu.
Minh Trần bật cười, đưa lại tấm danh thiếp cho Thuỳ My:
- Cất cho cẩn thận vào, biết đâu sau này lại có ích.
- Ừm.
Một lát sau, anh đưa cô về nhà trọ, dặn dò người yêu đủ thứ rồi mới rời đi.
Tại biệt thự, Minh Trần đang chơi xếp hình với cháu trai, nhân tiện dò hỏi chị hai:
- Hôm nay thế nào chị? Vui không?
- Ừm, vui lắm. Có điều đến lúc về lại có chuyện không hay.
- Chuyện gì vậy chị?
- Trong lúc chị mua nước cam, Minh Anh suýt bị tai nạn, may mà có người tốt cứu nguy, nếu không chắc chị ân hận suốt đời luôn quá.
- Trời ơi! Thằng bé có sao không chị? Chắc là nó sợ lắm.
- Thằng bé không sao, em yên tâm.
- May thật. Mà người cứu Minh Anh là nam hay nữ vậy chị?
- Là một cô dễ thương. Cô chùi nước mắt cho con rồi hỏi con có đau ở đâu không. Lúc cô đi, cô còn đặt tay lên đầu con nói tạm biệt rồi dặn con là mai mốt không được chạy ra đường nữa nha.
Nhóc Minh Anh đang chơi xếp hình cũng lanh miệng chen vào làm cậu út thích chí mỉm cười. Chị hai liền nói thêm:
- Là một cô gái trẻ, chắc là sinh viên, nói chuyện cũng lễ phép và dễ thương.
- Xinh không chị?
- Cái thằng này, nghe tới con gái mắt sáng rỡ. Nhưng tiếc là cô bé không được xinh cho lắm nhưng nhìn cũng được mắt, cũng có duyên.
- Không xinh cũng không sao miễn là người ta tốt bụng là được rồi.
Nghe em trai nói mà Minh Trân lấy làm ngạc nhiên lắm:
- Trời ơi! Có phải là em không vậy? Chị nhớ là ngày xưa em có bao giờ để ý tới mấy bạn gái kém sắc đâu, người ta tặng quà em còn lạnh lùng từ chối nữa mà.
- Chị nói vậy ai nghe được lại hiểu lầm em rồi sao? Em không chỉ từ chối mấy bạn đó đâu mà còn mấy bạn hot girl nữa. Cơ bản là lúc đó em không quan tâm chuyện trai gái.
- Ố là la, lúc đó không quan tâm vậy bây giờ chắc đã quan tâm rồi he?
Minh Trần lúng túng:
- Ờ... Ờ thì... cũng có... chút chút.
- Vậy... có người yêu chưa?
- Đến thời điểm chị khắc biết.
Minh Trần cười ẩn ý rồi bỏ về phòng làm cho chị hai tò mò đứng ngồi không yên.
Mấy hôm sau, Minh Trân đến gặp ông Quang để mừng ông về nước. Minh Trân vào nhà, mỉm cười dang tay ôm ông Quang để chào hỏi:
- Ciao! (Chào chú!)
- Benvenuta Arina! (Chào mừng Arina!)
- Chú chơi xấu nha, âm thầm về nước mà không báo con.
- Haha chú muốn tạo bất ngờ với con bé Alice đó mà.
- Chú cưng con gái quá rồi đó, còn Quang Đăng thì sao? Cậu ấy biết chú về không?
- Chưa, chú cũng chưa gọi cho nó. Thằng nhóc đó lúc nào cũng bận rộn.
- Người ta là bác sĩ mà chú.
- Thôi đừng nhắc tới anh bác sĩ đó nữa, chán lắm. Sao Anh Nhật không đi cùng con? Lâu rồi chú không gặp nó.
- Dạ hôm nay anh ấy có cuộc hẹn quan trọng, anh ấy nói là sẽ đến chào chú sau.
- Chú hiểu mà, không cần chào hỏi chú làm gì đâu.
- Dạ. Ủa mà Alice không có nhà sao chú?
- Ừm, nó đi ra ngoài từ sáng rồi. À mà con hay tin gì chưa?
- Tin gì chú?
- Phúc Lộc Thọ phá sản, Mã Đại Lộc ngồi tù sau một tháng lẫn trốn.
Minh Trân cười nhạt:
- Tin đó con cũng vừa biết sáng nay. Trong chuyện này cũng phải cảm ơn chú, nếu không có chú ra tay làm sao quỹ đen và lô hàng cấm của hắn ta bị phát hiện được.
- Đó là cái giá mà hắn ta phải trả cho những việc làm xấu xa của mình. Mà con và gia đình thế nào rồi? Tốt chứ?
- Dạ. Mọi thứ đều tốt, liều thuốc thời gian dường như đã chữa lành tất cả, con cũng thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn. Bây giờ cả nhà con đã chuyển về sống với ba mẹ và em trai, ai cũng vui vẻ và hạnh phúc hết.
- Vậy thì tốt rồi, chú mừng cho con.
- À chú, ba mẹ con đang rất mong được gặp chú đó. Họ muốn cảm ơn chú vì đã giúp đỡ cho vợ chồng con.
- Chú có công cán gì đâu à.
- Chú đừng nói vậy, ơn của chú đối với gia đình con lớn lắm.
- Rồi rồi, tất nhiên là phải gặp mặt chứ, đầu tư vào Phong Châu bao nhiêu năm nay cũng nên diện kiến ông bà chủ tịch một lần.
- Chú nhắc con mới nhớ, năm đó nếu không có chú đầu tư thì chưa chắc gia đình con có thể trở mình nhanh như vậy. Con nợ chú quá nhiều rồi.
Ông Quang bật cười:
- Ấy ấy... nợ nần gì? Không phải vì nhận sự nhờ vả của con chú mới đầu tư đâu. Chú chỉ đầu tư vào những nơi có tiềm năng thôi. Và như con thấy đấy, mấy năm qua lợi nhuận mà Phong Châu đem lại không hề ít. Nhớ lại năm đó, dù phải chịu bao tổn thương từ gia đình nhưng con vẫn muốn chú giúp họ vượt qua nghịch cảnh. Con thật sự là một đứa con gái tốt, Minh Trân à!
Minh Trân nhìn ông Quang, mỉm cười:
- Dù gì thì họ cũng là ba mẹ của con, cũng là người đã cho con sinh mệnh này nên con không thể trơ mắt nhìn họ rơi vào khó khăn như vậy. Mà thôi chú ơi, chuyện cũng qua lâu rồi...
- Chú xin lỗi, đáng ra chú không nên khơi lại quá khứ.
- Dạ không có gì đâu chú. Mà khi nào thì chú có thời gian để con sắp xếp một buổi hẹn?
- Chú về đợt này là để nghỉ ngơi mà nên lúc nào cũng có thời gian. Con cứ thoải mái sắp xếp.
- Dạ con biết rồi chú.
- Ừm. À mà nghe nói con còn có một cậu em trai phải không? Bây giờ nó làm gì rồi?
- Dạ em trai con hiện tại đang phụ giúp ba mẹ việc kinh doanh.
- Cậu ấy bao nhiêu tuổi rồi?
- Dạ hai lăm, bằng tuổi Alice.
- Oh? Buổi hẹn hôm ấy chú định đưa Alice theo nhưng sợ không có ai cùng trang lứa để trò chuyện, may mà có em trai con. Vậy con nhớ rủ anh bạn ấy theo cùng nha.
- Dạ, con sẽ rủ.
Chạng vạng tối, ở biệt thự Phong Châu mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng cho buổi gặp gỡ với gia đình ông Quang. Minh Trân dặn dò em trai:
- Hôm nay em phải tạo ấn tượng tốt với Alice đó. Cấm trưng ra bộ mặt lạnh lẽo, biết chưa?
- Rồi rồi, chị đã dặn đi dặn lại cả chục lần rồi đó.
- Vậy mới chắc ăn chứ.
Khi mọi người chuẩn bị ra xe, Minh Trân mới chợt nhớ ra một chuyện:
- Con quên chưa nói chuyện này, vợ của chú Quang đã mất trong một vụ tai nạn vào năm năm trước nên khi gặp chú Quang và Alice mọi người tránh nhắc về chuyện đau lòng này nha.
- Trời ơi! Thật tội nghiệp! – Bà Châu cảm thán.
- Được rồi, ba mẹ biết rồi, con yên tâm. – Ông Phong nói.
Hai nhà gặp nhau ở một nhà hàng chuyên phục vụ những món ăn dân dã thuần Việt. Gia đình Minh Trân đến trước đợi gia đình ông Quang. Một lát sau ông Quang và con gái Alice cũng xuất hiện. Mọi người gặp nhau ai cũng vui vẻ tay bắt mặt mừng, chỉ có Minh Trần và Alice là vừa gặp nhau đã đứng hình rồi đồng thanh:
- Anh Minh Trần/ Linh Linh?
Cả gia đình Minh Trần và ông Quang đều vô cùng bất ngờ. Ông Quang hỏi Minh Trần:
- Con biết Alice nhà chú sao? Còn biết tên tiếng Việt của con bé nữa.
- Dạ, tụi con là bạn cấp ba. – Minh Trần đáp.
- Sao có thể? Không phải Alice sống ở Ý từ nhỏ sao? – Ông Phong thắc mắc.
- Dạ không phải, hết năm nhất đại học con mới sang Ý đoàn tụ với ba. – Linh Linh lễ phép.
Ông Quang tiếp lời:
- Ngày xưa tôi sống và lập nghiệp ở Việt Nam, đến khi Alice lên mười tôi mới sang Ý để tiếp quản Salve từ ba tôi. Lúc đó tôi không mang theo gia đình nên con bé Alice nhà tôi lớn lên ở Việt Nam. Không ngờ Alice lại là bạn của em trai Minh Trân, đúng là trái đất tròn mà.
- Đúng thật là rất bất ngờ, không tin được là hai nhà chúng ta lại có duyên như vậy. - Bà Châu cười nói.
Minh Trân lên tiếng:
- Tính ra con thân với Alice như vậy mà không hề biết cô bé là bạn của Minh Trần, kiểu này chắc là thân ai nấy lo rồi, Alice ha?
- Chị! – Linh Linh cười bẽn lẽn.
Vì nhân duyên của hai bạn trẻ mà từ khi hai nhà gặp nhau vẫn chưa thể chào hỏi cho đàng hoàng nên Minh Trân liền giới thiệu với ba mẹ:
- Nảy giờ vui quá nên con quên mất, để con giới thiệu, đây là chú Quang, chủ tịch của Salve và cũng là người đã giúp đỡ con rất nhiều. Còn cô gái xinh đẹp kế bên chính là nhà thiết kế nổi tiếng Alice Nguyễn, con gái chú Quang.
Ông Phong bắt tay ông Quang, vui vẻ:
- Chào hai ba con, tôi là Hoàng Phong, ba của Minh Trân. Còn đây là Minh Châu, bà xã tôi, kia là con trai út, Minh Trần. Chúng tôi đã nghe Minh Trân kể nhiều về anh nhưng đến hôm nay mới được gặp mặt, thật là vinh hạnh.
- Rất vui được gặp mọi người, tôi là Nguyễn Quang.
Ông Quang lần lượt bắt tay chào hỏi các thành viên của gia đình Minh Trân. Sau đó, con gái ông là Linh Linh cũng gật đầu chào hỏi mọi người:
- Dạ chào mọi người, con là Alice.
- Chào con, con gái xinh quá! – Bà Châu cười nói.
Ông Quang cũng đáp lời:
- Cậu út nhà anh chị cũng bảnh bao lắm.
Linh Linh khoát tay ba, hào hứng nói:
- Anh ấy không những bảnh bao mà còn rất tài giỏi nữa đó ba, hồi đi học anh ấy luôn đứng nhất.
- Ồ vậy sao? Gia đình anh chị thật có phúc khi sinh được cậu con trai hoàn hảo như vậy.
Ba mẹ Minh Trần nghe ông Quang khen ngợi anh nên cũng lấy làm vui thích. Ông Phong khiêm tốn:
- Có phúc gì đâu anh ơi, thằng nhóc cũng làm tôi phải lo lắng nhiều lắm.
Minh Trần tiếp lời ba:
- Dạ đúng rồi đó chú, so với Linh Linh thì con còn nhiều thiếu sót lắm.
Linh Linh nhìn anh ngượng ngùng, anh lại mỉm cười đầy ẩn ý. Bỗng Minh Anh lên tiếng:
- Mẹ ơi! Con đói bụng quá à!
Tiếng nói ngây thơ của trẻ con làm mọi người cười phá lên, rồi ngồi vào bàn bắt đầu gọi món. Trong bữa ăn, hai gia đình trò chuyện với nhau rất vui vẻ, không khí ấm áp và khá thoải mái. Mặc dù giữa Minh Trần và Linh Linh không đơn thuần là quan hệ bạn bè, hơn nữa anh còn có chút ác cảm với cô và dĩ nhiên là cô biết điều đó nhưng cả hai vẫn cố tỏ ra bình thản và giữ thái độ lịch sự với đối phương. Linh Linh nhếch mép nhìn Minh Trần: "Chắc anh không thể ngờ giữa chúng ta vẫn còn có loại duyên phận này phải không? Em cũng đang rất bất ngờ đây và cũng đang rất vui sướng. Lần này em sẽ không để lỡ mất mối lương duyên tốt đẹp này đâu." Cô cố gắng phô ra tất cả những mặt tốt đẹp của mình nào là hiểu biết về sức khoẻ, làm đẹp, hội hoạ, âm nhạc, ẩm thực, nữ công gia chánh,... kiến thức nào cô cũng am hiểu.
(Trên lý thuyết cô ấy giống như là Google vậy, còn thực hành thì càng tuyệt vời hơn. Vì là nhà thiết kế nên tranh cô vẽ thì khỏi phải bàn, piano thì chơi được cả những bài có nhạc lý phức tạp như là Happy Birthday. Ẩm thực lại càng xuất sắc hơn nữa, cô có thể nấu được tất cả các món ăn đòi hỏi phải có tay nghề thượng thừa mới có thể làm được điển hình như: rồng xanh vượt biển Đông, quả địa cầu tắm suối,...)
Ông Quang thừa biết con gái mình tài giỏi đến mức nào nên chỉ im lặng mà cười trừ. Dù sao thì cô càng xuất chúng thì ông càng tự hào. Và không chỉ ông Quang, người yêu cũ đang ngồi trước mặt cô cũng biết rõ tài năng của cô nên chốc chốc lại bật cười để ủng hộ tinh thần. Cả nhà Minh Trần hiếm khi gặp được người con gái hoàn hảo như Linh Linh nên đã hết lời ngợi khen. Bà Châu còn bảo:
- Ước gì bác cũng có một cô con dâu tài giỏi như Alice thì tốt biết mấy.
Bà Châu vừa dứt lời, Minh Trần liền lên tiếng:
- Mẹ làm cho Linh Linh ngại đấy.
Linh Linh ngượng ngùng nhìn Minh Trần:
- Dạ... con làm sao mà xứng với anh Minh Trần hả bác!?
- Sao con lại nói vậy? Bác chỉ sợ là Minh Trần không xứng với con thôi. – Bà Châu nói.
Linh Linh cúi đầu thẹn thùng. Minh Trần cầm ly nước uống một ngụm, nhìn Linh Linh: "Em đang vui lắm phải không Linh Linh? Anh cũng không nỡ phá vỡ niềm vui của em..." Anh nói:
- Làm sao mà con xứng với một tiểu thư cao quý, học rộng tài cao như Linh Linh được. Nhớ hồi đi học, đã có lần con theo đuổi cô ấy rồi đó chứ nhưng mọi người biết sao không? Linh Linh đã thẳng thừng cho con out ngay từ vòng giữ xe. Đợt đó con đã buồn suốt mấy ngày mấy đêm luôn ấy chứ.
Linh Linh đã rất bất ngờ trước câu chuyện "chân thật" đến khó tin của Minh Trần nhưng không biết phải giải thích thế nào, chẳng lẽ nói mình mới là người theo đuổi Minh Trần, như vậy thì mất mặt quá nên chỉ biết cười trừ. Mọi người nghe Minh Trần kể cũng ngạc nhiên lắm, Minh Trân bật cười, hỏi Linh Linh:
- Alice à, sao em nỡ loại bé em của chị dạ?
Linh Linh cúi đầu ngượng ngùng, trả lời qua loa:
- Dạ... Tại khi ấy em chỉ muốn chú tâm vào học hành thôi...
- Oh, tính ra cậu út nhà mình cũng đã từng bị hot girl từ chối đấy. – Anh Nhật trêu cậu em vợ.
- Dạ đó là nỗi đau tuổi mười bảy của em đó anh hai.
Ông Quang cười lớn, hỏi Minh Trần:
- Vậy không biết bây giờ con có còn ý định với con gái chú nữa không?
Linh Linh đỏ mặt, níu tay ba:
- Ba này... sao ba lại hỏi anh ấy như vậy?
- Thì hỏi cho biết vậy thôi, nếu cậu ấy còn ý định thì ba sẽ giúp cho cậu ấy một tay haha.
Minh Trần cười cười:
- Dạ cảm ơn chú. Nhưng con biết bản thân mình đang ở vị trí nào nên từ lâu rồi con đã không còn ý định ấy. Bây giờ con chỉ muốn tập trung cho sự nghiệp thôi.
- Tiếc thật đấy nhưng đàn ông thì phải như vậy chứ. Cầm lên được bỏ xuống được. Chú thích con rồi đó, uống với chú một ly nào!
Ông Quang vui vẻ nâng ly cùng Minh Trần. Linh Linh thì mặt mày méo xệch vì chư kịp bày mưu đã bị Minh Trần chơi chiêu phũ đầu. Tức.
Hôm sau, Minh Trần đến thăm Thuỳ My. Anh để chân của cô lên đùi mình, xem xét trước sau:
- Còn đau không?
- Đỡ nhiều rồi.
- Mấy hôm nay sao không để anh chở đi học hả?
- Có Ngọc Dung qua chở rồi còn phiền anh làm gì, đâu phải em không biết công việc của anh. Người ta nói chấp nhận yêu người đàn ông giàu có thì phải chấp nhận việc anh ta không có thời gian cho bạn.
- Em có buồn không khi anh không thường xuyên ở bên em?
- Không, so với việc yêu xa thì như thế này có là gì. Chẳng phải em đã chiếm hết quỹ thời gian rãnh rỗi của anh rồi sao? Với em vậy là đã đủ rồi.
- Sao em lại hiểu chuyện như vậy hả?
- Vì là người yêu của anh đó.
- Cái miệng này nha, từ bao giờ mà nó ngọt như mía vậy hả?
Thuỳ My bật cười đắt ý. Hai người nói chuyện xàm một lúc bỗng Minh Trần nghiêm túc hẳn, nói với Thuỳ My:
- Em à, nghe anh nói này. Thật ra thì Linh Linh là con gái của chú Quang, người đã từng cưu mang chị hai mà anh đã kể với em đó. Hôm qua hai gia đình đã gặp mặt nhau và có bàn chuyện tác hợp cho anh và cô ấy. Em cũng biết là anh thương chị hai cỡ nào mà nên vì không muốn làm chị hai bị bẽ mặt trước chú Quang nên anh đã đồng ý đính hôn với Linh Linh. Anh biết mình đã làm chuyện có lỗi với em nhưng mong em hãy hiểu cho anh, áo mặc sao qua khỏi đầu...