Sau khi trở về từ chuyến du lịch, Minh Trân liền phải đón nhận một tin rất sốc đến từ ba đáng kính. Ông Lộc chủ tịch tập đoàn Phúc Lộc Thọ ngỏ lời hỏi cưới cô cho... lão. Trong giới làm ăn, có ai mà không biết ông ta là kẻ sát gái số một, thay đàn bà như thay áo, không muốn chung sống đàng hoàng với một ai. Vậy mà giờ đây ông ta muốn cưới Minh Trân, rốt cuộc là lão có ý đồ gì? Cô nghe qua như sét đánh ngang tai, làm sao cô có thể gả một người đàn ông đáng tuổi cha của mình? Cô không đồng ý, không chấp nhận và cũng không muốn nghe. Cô lạnh lùng:
- Không bao giờ có chuyện đó đâu.
Bà Châu nhẹ nhàng giải thích cho con gái:
- Con gái à. Ban đầu mẹ cũng không thể chấp nhận nhưng con nghĩ lại đi, chú ấy có gì không tốt? Địa vị, tiền bạc, nhan sắc, thần thái cái gì cũng tốt. Tuy tuổi chú ấy hơi lớn nhưng trông chú ấy chỉ ngoài ba mươi thôi. Con mà gả cho chú ấy vừa sung sướng tấm thân, vừa mang lại lợi ích cho gia dình mình.
- Mẹ à! - Cô hét lên.
Ông Phong lên tiếng:
- Mẹ con nói đúng đó. Chú ấy là một người hoàn hảo, con đi với chú ấy thì quá là xứng lứa vừa đôi. Ngoan, nghe lời ba mẹ, cho chú ấy một cơ hội.
- Ba mẹ à! Ba mẹ không thương con nữa sao? Tại sao ba mẹ có thể đối xử với con như vậy? Tại sao lại bắt con lấy người đáng tuổi cha tuổi chú? Ba mẹ không thấy điều đó quá là bất công với con không?
- Không phải là ba mẹ không biết nhưng đây không phải là mối lương duyên bình thường. Việc này không chỉ liên quan đến hạnh phúc của con mà còn liên quan đến sự tồn vong của công ty nữa đấy, con biết không? - Ông phong ôn tồn nói.
Minh Trân có chút bất ngờ:
- Tại sao lại liên quan đến sự tồn vong của công ty? Chẳng phải công ty nhà mình đang kinh doanh rất tốt sao?
Bà Châu thở dài:
- Đó chỉ là bề nổi thôi con à. Thật chất thì công ty chúng ta sắp không trụ vững nữa rồi, nếu bây giờ không có sự rót vốn của Phúc Lộc Thọ thì công ty chúng ta sẽ phá sản thật đó. Nếu chúng ta trở thành người một nhà với Phúc Lộc Thọ thì con đường làm ăn sắp tới sẽ khả quan hơn.
- Chúng ta còn nhiều cách mà mẹ, đâu nhất thiết phải gả con cho chú ấy. Làm như vậy chẳng khác nào ba mẹ bán con. Con là con gái bảo bối của hai người mà, sao ba mẹ lại nỡ...
Ông Phong nắm tay con gái, nài nỉ:
- Hết cách rồi ba mới phải chấp nhận việc đó. Hơn ai hết ba là người muốn con được hạnh phúc... Ba đã rất đau lòng khi đưa ra quyết định này. Con à, coi như ba xin con đi, con giúp công ty lần này đi, nha con!
Minh Trân nức nở:
- Nhưng... Nhưng... con đã yêu người khác mất rồi. Con không muốn phải rời xa anh ấy...
Ông Phong và bà Châu vô cùng ngạc nhiên trước lời cô nói, bà Châu hỏi:
- Con... Con đã có người yêu rồi sao?
Minh Trân gật đầu. Ông Phong tiếp:
- Nó là người như thế nào? Gia cảnh ra sao? Hai đứa yêu nhau được bao lâu rồi?
Cô ngập ngừng, đáng nhẽ cô chưa định nói ra chuyện này nhưng tình thế cấp bách cô đành thú nhận:
- Đó là người mà ba mẹ cũng biết...
Ông Phong gằng giọng:
- Là ai?
Cô ấp úng:
- Là... là... Anh Nhật, tài xế của nhà mình...
- Cái gì??? - Ba mẹ cô đồng thanh.
Bà Châu như chết lặng. Ông Phong ngồi xuống ghế, cố lấy lại bình tĩnh, giọng nghiêm nghị:
- Kêu nó vô đây!
Minh Trân gọi điện bảo Anh Nhật vào gặp ba mẹ. Khi vừa thấy mặt anh, ông Phong liền bảo:
- Cậu Nhật, cậu nói cho tôi biết, có phải là cậu và con gái tôi đang yêu nhau đúng không?
Đến nước này Anh Nhật đành thú thật, anh gật đầu:
- Dạ.
- Bao lâu rồi? - Ông Phong tiếp.
- Dạ... lâu rồi...
- Lâu là bao nhiêu?
- Dạ... bốn năm.
- Bốn năm? Cô cậu giỡn mặt với tôi đó hả? - Ông Phong quát.
Anh Nhật hốt hoảng quỳ xuống:
- Dạ con xin lỗi ông chủ, con biết là mình không xứng với Minh Trân và cũng không nên yêu cô ấy nhưng con không thể làm được. Là tại con đeo bám, cầu xin cô ấy yêu con, là tại con, xin ông chủ đừng trách Minh Trân...
Nghe Anh Nhật nói vậy, Minh Trân liền quỳ xuống bên cạnh anh, khóc lóc với ba:
- Không phải đâu ba... Là con... là con yêu anh ấy, con buộc anh ấy phải làm người yêu của con...
Cô chưa dứt lời thì ông Phong lại quát lên:
- Thôi đủ rồi. Tôi không muốn nghe bất cứ lời nào từ cô cậu nữa.
Nói đoạn, ông móc ra một tập chi phiếu, ký một tờ rồi ném trước mặt Anh Nhật, bảo:
- Cậu bị sa thải ngày hôm nay, đó là tiền lương tháng này của cậu. Ra khỏi nhà tôi ngay lập tức và đừng bao giờ bén mảng tới đây nữa. Cũng đừng mơ gặp được con gái tôi một lần nào nữa.
Cả Anh Nhật và Minh Trân đều há hốc nhìn ông Phong, vẻ mặt ông lãnh đạm đến đáng sợ. Mặc kệ cô khóc lóc, van xin đến khản giọng, ông vẫn không đổi ý. Ông còn sai người lôi Anh Nhật ra khỏi nhà và nhốt cô vào phòng, không có lệnh của ông không ai được mở cửa.
Chuyện tình yêu đang đẹp như giấc mơ phút chốc biến thành ác mộng, bị ngăn cấm, rẽ chia, đau đớn khôn nguôi. Minh Trân bị giam lõng, khóc cạn nước mắt, gào thét khản cổ rồi bần thần ngồi ở góc tường, đầu óc trống rỗng. Anh Nhật cũng không khá hơn, lòng nóng như lửa đốt, muốn gọi điện cho cô cũng không gọi được, càng không thể tiếp cận biệt thự vì ông Phong đã cho người canh giữ cẩn thận.
Một tuần trôi qua, ông Phong vào phòng Minh Trân, thấy con gái hốc hác, phờ phạt ông chợt thấy xót xa. Ông ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng khuyên nhủ:
- Con à, không phải là ba nhẫn tâm muốn chia rẽ tình cảm của con, thấy con như vậy ba cũng đau lòng lắm chứ. Nhưng con phải hiểu, con là con gái duy nhất, là vàng là ngọc, là niềm tự hào của ba. Ba không muốn thấy con phải chịu khổ, ba muốn con kiếm được tấm chồng tốt để nương nhờ...
Cô đưa mắt nhìn ba, giọng não nề:
- Anh Nhật không tốt sao ba?
- Không phải là nó không tốt nhưng nó không xứng.
- Vậy ông Lộc thì xứng với con sao ba?
Ông Phong bị con gái bắt bẻ, có chút sượng, ngập ngừng nói tiếp:
- Ờ... thì... Nếu xét về tuổi tác thì quả là không xứng với con nhưng xét về địa vị, danh tiếng thì chú ấy hoàn toàn xứng với con. Con à tình yêu không quan trọng tuổi tác, chú ấy thật sự rất thích con. Ba bảo đảm con mà chịu lấy chú ấy thì cuộc sống sau này sẽ vô cùng sung sướng.
- Nhưng con không hề có tình cảm với chú ấy thì làm sao mà hạnh phúc được? - Minh Trân gắt gỏng.
- Lấy nhau về từ từ nảy sinh tình cảm. Con đừng nói gì nữa. Mọi chuyện đã được quyết định rồi. Bây giờ dù con có đồng ý hay không cũng không còn quan trọng nữa. Ba chỉ nói cho con biết vậy thôi.
Nói rồi ông Phong ra khỏi phòng. Người ba mà cô vô cùng yêu kính nay bỗng dưng trở thành con người khác, lạnh lùng, tàn nhẫn quá. Cuộc sống của cô, hạnh phúc của cô cái gì cũng được ba sắp đặt, rốt cuộc thì cô là bảo bối hay chỉ là một con rối? Hụt hẫng, thất vọng...
Trưa hôm sau, Minh Trần, người duy nhất trong nhà lạnh lùng, thờ ơ với việc yêu đương, kết hôn của chị hai đã làm một việc đáng kinh ngạc. Anh mang cơm lên phòng chị hai nhưng không phải cho chị mà là cho hai anh vệ sĩ đang ngồi canh giữ trước cửa. Mâm cơm khá là thịnh soạn nên hai anh vệ sĩ không thể từ chối nên đã ăn sạch. Rồi không hiểu vì sao một lúc sau cả hai anh đều lăn đùng ra sàn, ngủ say sưa. Lúc này, Minh Trần mới lấy chìa khoá mở cửa phòng chị hai, nói khẽ vào tai chị điều gì đó rồi bảo chị thu dọn quần áo đi theo anh. Hai chị em thuận lợi ra khỏi biệt thự, anh chở chị hai đi trên chiếc xe đạp điện, đến đoạn đường vắng, anh thả chị xuống:
- Chị xuống ở đây đi! Một lát Anh Nhật sẽ đến đón chị. Em chỉ giúp chị được bao nhiêu đây thôi, chị nhớ phải sống thật hạnh phúc đó.
Minh Trân rưng nước mắt, nhìn đứa em trai bé nhỏ, mới ngày nào còn học tiểu học mà nay đã lớn như vậy, còn biết nghĩ cho chị. Chị đi rồi em biết sống làm sao? Chị hai ôm Minh Trần, nghẹn ngào:
- Chị đi rồi... em nhớ phải sống cho thật tốt. Giúp chị hiếu thảo với ba mẹ... Chị hai xin lỗi...
Minh Trần cố kiềm nước mắt, đẩy chị ra, bảo:
- Anh Nhật đến rồi kìa, chị mau qua với anh ấy đi! Em về...
Nói rồi anh lao đi thật nhanh vì anh không muốn chị hai thấy anh khóc...
- Không bao giờ có chuyện đó đâu.
Bà Châu nhẹ nhàng giải thích cho con gái:
- Con gái à. Ban đầu mẹ cũng không thể chấp nhận nhưng con nghĩ lại đi, chú ấy có gì không tốt? Địa vị, tiền bạc, nhan sắc, thần thái cái gì cũng tốt. Tuy tuổi chú ấy hơi lớn nhưng trông chú ấy chỉ ngoài ba mươi thôi. Con mà gả cho chú ấy vừa sung sướng tấm thân, vừa mang lại lợi ích cho gia dình mình.
- Mẹ à! - Cô hét lên.
Ông Phong lên tiếng:
- Mẹ con nói đúng đó. Chú ấy là một người hoàn hảo, con đi với chú ấy thì quá là xứng lứa vừa đôi. Ngoan, nghe lời ba mẹ, cho chú ấy một cơ hội.
- Ba mẹ à! Ba mẹ không thương con nữa sao? Tại sao ba mẹ có thể đối xử với con như vậy? Tại sao lại bắt con lấy người đáng tuổi cha tuổi chú? Ba mẹ không thấy điều đó quá là bất công với con không?
- Không phải là ba mẹ không biết nhưng đây không phải là mối lương duyên bình thường. Việc này không chỉ liên quan đến hạnh phúc của con mà còn liên quan đến sự tồn vong của công ty nữa đấy, con biết không? - Ông phong ôn tồn nói.
Minh Trân có chút bất ngờ:
- Tại sao lại liên quan đến sự tồn vong của công ty? Chẳng phải công ty nhà mình đang kinh doanh rất tốt sao?
Bà Châu thở dài:
- Đó chỉ là bề nổi thôi con à. Thật chất thì công ty chúng ta sắp không trụ vững nữa rồi, nếu bây giờ không có sự rót vốn của Phúc Lộc Thọ thì công ty chúng ta sẽ phá sản thật đó. Nếu chúng ta trở thành người một nhà với Phúc Lộc Thọ thì con đường làm ăn sắp tới sẽ khả quan hơn.
- Chúng ta còn nhiều cách mà mẹ, đâu nhất thiết phải gả con cho chú ấy. Làm như vậy chẳng khác nào ba mẹ bán con. Con là con gái bảo bối của hai người mà, sao ba mẹ lại nỡ...
Ông Phong nắm tay con gái, nài nỉ:
- Hết cách rồi ba mới phải chấp nhận việc đó. Hơn ai hết ba là người muốn con được hạnh phúc... Ba đã rất đau lòng khi đưa ra quyết định này. Con à, coi như ba xin con đi, con giúp công ty lần này đi, nha con!
Minh Trân nức nở:
- Nhưng... Nhưng... con đã yêu người khác mất rồi. Con không muốn phải rời xa anh ấy...
Ông Phong và bà Châu vô cùng ngạc nhiên trước lời cô nói, bà Châu hỏi:
- Con... Con đã có người yêu rồi sao?
Minh Trân gật đầu. Ông Phong tiếp:
- Nó là người như thế nào? Gia cảnh ra sao? Hai đứa yêu nhau được bao lâu rồi?
Cô ngập ngừng, đáng nhẽ cô chưa định nói ra chuyện này nhưng tình thế cấp bách cô đành thú nhận:
- Đó là người mà ba mẹ cũng biết...
Ông Phong gằng giọng:
- Là ai?
Cô ấp úng:
- Là... là... Anh Nhật, tài xế của nhà mình...
- Cái gì??? - Ba mẹ cô đồng thanh.
Bà Châu như chết lặng. Ông Phong ngồi xuống ghế, cố lấy lại bình tĩnh, giọng nghiêm nghị:
- Kêu nó vô đây!
Minh Trân gọi điện bảo Anh Nhật vào gặp ba mẹ. Khi vừa thấy mặt anh, ông Phong liền bảo:
- Cậu Nhật, cậu nói cho tôi biết, có phải là cậu và con gái tôi đang yêu nhau đúng không?
Đến nước này Anh Nhật đành thú thật, anh gật đầu:
- Dạ.
- Bao lâu rồi? - Ông Phong tiếp.
- Dạ... lâu rồi...
- Lâu là bao nhiêu?
- Dạ... bốn năm.
- Bốn năm? Cô cậu giỡn mặt với tôi đó hả? - Ông Phong quát.
Anh Nhật hốt hoảng quỳ xuống:
- Dạ con xin lỗi ông chủ, con biết là mình không xứng với Minh Trân và cũng không nên yêu cô ấy nhưng con không thể làm được. Là tại con đeo bám, cầu xin cô ấy yêu con, là tại con, xin ông chủ đừng trách Minh Trân...
Nghe Anh Nhật nói vậy, Minh Trân liền quỳ xuống bên cạnh anh, khóc lóc với ba:
- Không phải đâu ba... Là con... là con yêu anh ấy, con buộc anh ấy phải làm người yêu của con...
Cô chưa dứt lời thì ông Phong lại quát lên:
- Thôi đủ rồi. Tôi không muốn nghe bất cứ lời nào từ cô cậu nữa.
Nói đoạn, ông móc ra một tập chi phiếu, ký một tờ rồi ném trước mặt Anh Nhật, bảo:
- Cậu bị sa thải ngày hôm nay, đó là tiền lương tháng này của cậu. Ra khỏi nhà tôi ngay lập tức và đừng bao giờ bén mảng tới đây nữa. Cũng đừng mơ gặp được con gái tôi một lần nào nữa.
Cả Anh Nhật và Minh Trân đều há hốc nhìn ông Phong, vẻ mặt ông lãnh đạm đến đáng sợ. Mặc kệ cô khóc lóc, van xin đến khản giọng, ông vẫn không đổi ý. Ông còn sai người lôi Anh Nhật ra khỏi nhà và nhốt cô vào phòng, không có lệnh của ông không ai được mở cửa.
Chuyện tình yêu đang đẹp như giấc mơ phút chốc biến thành ác mộng, bị ngăn cấm, rẽ chia, đau đớn khôn nguôi. Minh Trân bị giam lõng, khóc cạn nước mắt, gào thét khản cổ rồi bần thần ngồi ở góc tường, đầu óc trống rỗng. Anh Nhật cũng không khá hơn, lòng nóng như lửa đốt, muốn gọi điện cho cô cũng không gọi được, càng không thể tiếp cận biệt thự vì ông Phong đã cho người canh giữ cẩn thận.
Một tuần trôi qua, ông Phong vào phòng Minh Trân, thấy con gái hốc hác, phờ phạt ông chợt thấy xót xa. Ông ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng khuyên nhủ:
- Con à, không phải là ba nhẫn tâm muốn chia rẽ tình cảm của con, thấy con như vậy ba cũng đau lòng lắm chứ. Nhưng con phải hiểu, con là con gái duy nhất, là vàng là ngọc, là niềm tự hào của ba. Ba không muốn thấy con phải chịu khổ, ba muốn con kiếm được tấm chồng tốt để nương nhờ...
Cô đưa mắt nhìn ba, giọng não nề:
- Anh Nhật không tốt sao ba?
- Không phải là nó không tốt nhưng nó không xứng.
- Vậy ông Lộc thì xứng với con sao ba?
Ông Phong bị con gái bắt bẻ, có chút sượng, ngập ngừng nói tiếp:
- Ờ... thì... Nếu xét về tuổi tác thì quả là không xứng với con nhưng xét về địa vị, danh tiếng thì chú ấy hoàn toàn xứng với con. Con à tình yêu không quan trọng tuổi tác, chú ấy thật sự rất thích con. Ba bảo đảm con mà chịu lấy chú ấy thì cuộc sống sau này sẽ vô cùng sung sướng.
- Nhưng con không hề có tình cảm với chú ấy thì làm sao mà hạnh phúc được? - Minh Trân gắt gỏng.
- Lấy nhau về từ từ nảy sinh tình cảm. Con đừng nói gì nữa. Mọi chuyện đã được quyết định rồi. Bây giờ dù con có đồng ý hay không cũng không còn quan trọng nữa. Ba chỉ nói cho con biết vậy thôi.
Nói rồi ông Phong ra khỏi phòng. Người ba mà cô vô cùng yêu kính nay bỗng dưng trở thành con người khác, lạnh lùng, tàn nhẫn quá. Cuộc sống của cô, hạnh phúc của cô cái gì cũng được ba sắp đặt, rốt cuộc thì cô là bảo bối hay chỉ là một con rối? Hụt hẫng, thất vọng...
Trưa hôm sau, Minh Trần, người duy nhất trong nhà lạnh lùng, thờ ơ với việc yêu đương, kết hôn của chị hai đã làm một việc đáng kinh ngạc. Anh mang cơm lên phòng chị hai nhưng không phải cho chị mà là cho hai anh vệ sĩ đang ngồi canh giữ trước cửa. Mâm cơm khá là thịnh soạn nên hai anh vệ sĩ không thể từ chối nên đã ăn sạch. Rồi không hiểu vì sao một lúc sau cả hai anh đều lăn đùng ra sàn, ngủ say sưa. Lúc này, Minh Trần mới lấy chìa khoá mở cửa phòng chị hai, nói khẽ vào tai chị điều gì đó rồi bảo chị thu dọn quần áo đi theo anh. Hai chị em thuận lợi ra khỏi biệt thự, anh chở chị hai đi trên chiếc xe đạp điện, đến đoạn đường vắng, anh thả chị xuống:
- Chị xuống ở đây đi! Một lát Anh Nhật sẽ đến đón chị. Em chỉ giúp chị được bao nhiêu đây thôi, chị nhớ phải sống thật hạnh phúc đó.
Minh Trân rưng nước mắt, nhìn đứa em trai bé nhỏ, mới ngày nào còn học tiểu học mà nay đã lớn như vậy, còn biết nghĩ cho chị. Chị đi rồi em biết sống làm sao? Chị hai ôm Minh Trần, nghẹn ngào:
- Chị đi rồi... em nhớ phải sống cho thật tốt. Giúp chị hiếu thảo với ba mẹ... Chị hai xin lỗi...
Minh Trần cố kiềm nước mắt, đẩy chị ra, bảo:
- Anh Nhật đến rồi kìa, chị mau qua với anh ấy đi! Em về...
Nói rồi anh lao đi thật nhanh vì anh không muốn chị hai thấy anh khóc...