Đêm đó, sau khi từ nhà ông Lộc trở về, ông Phong hùng hùng hổ hổ xông vào phòng của Minh Trần và mắng cho anh một trận vì dám cả gan giở trò giúp chị hai bỏ trốn, sau đó cắt hết tiền tiêu vặt và cấm cửa anh đến khi năm học mới bắt đầu. Khi ông Phong rời đi, Minh Trần hỏi bà Châu:
- Ba mẹ đã tìm được chị hai rồi sao?
Bà Châu gật đầu:
- Ừm. Con dại lắm Minh Trần à! Con nghĩ một thằng nhóc như con có thể đấu lại với ông Lộc sao?
- Vậy còn hơn là để chị hai lấy ông già đó.
Bà Châu quát:
- Con biết gì mà nói hả!?
Minh Trần định rời khỏi phòng, bà Châu liền hỏi:
- Con định đi đâu vậy?
- Con sang nói chuyện với chị hai.
- Con bé không có ở đây.
- Vậy chị hai ở đâu? Ba mẹ không đưa chị hai về sao?
- Con không phải lo, chị hai con đã có người chăm sóc rồi.
Minh Trần nhìn mẹ, đôi mắt ánh lên vẻ phẫn nộ:
- Lẽ nào... mẹ để chị hai ở lại với ông Lộc sao?
Bà Châu không nói gì, bước ra khỏi phòng. Minh Trần mới nói vọng theo:
- Sao ba mẹ lại làm vậy? Là vì tiền sao? Vậy có khác nào ba mẹ đem bán con gái mình...
Bà Châu nghe Minh Trần nói vậy, không khỏi tức giận, bà quay lại tát con trai một bạt tay:
- Mất dạy! Sao con dám nói như vậy với mẹ hả? Chắc mẹ đã chiều hư con rồi. Con nên đóng cửa suy nghĩ về những lời nói của mình đi!
Nói rồi bà Châu đi mất, Minh Trần ngồi xuống giường, khoé mắt rưng rưng: "Chị hai, em đã hại chị rồi..."
Một tuần sau khi Minh Trân trở về từ nhà ông Lộc, cô tự nhốt mình trong phòng, không muốn gặp bất kì ai. Tự mình bi luỵ, tự mình đau thương... Thanh xuân tươi đẹp của cô đã chấm dứt từ cái đêm kinh khủng ấy. Cô của hiện tại không khác gì một cái xác không hồn, cuộc sống đối với cô bây giờ chỉ là một màu đen u tối, không mặt trời, không tương lai...
Hai tuần nữa hôn lễ của Minh Trân và ông Lộc sẽ diễn ra. Ông Lộc đang ráo riết chuẩn bị mọi thứ cho cái đám cưới thế kỷ của mình với một tâm trạng vô cùng hứng khởi. Song, cũng còn một số việc mà ông cần để tâm, đó là phải tìm cho bằng được Anh Nhật để trừ hậu hoạn về sau. Nhưng cả tuần nay đám đàn em của ông đã lùng sục khắp nơi mà vẫn không thấy bóng dáng người cần tìm khiến ông cảm thấy bất an vô cùng.
Anh Nhật sau khi bị người của ông Lộc "xử đẹp" đã cố lẫn trốn về miền Tây để dưỡng thương. Một tuần qua, anh đã cố liên lạc với Minh Trân nhưng không được nên đang rất sốt ruột. Đang loay hoay không biết làm sao để có thể gặp lại người yêu thì anh chợt nhớ ra một người. Anh gọi điện cho Minh Trần, nhờ giúp đỡ một lần nữa thì biết được Minh Trân sắp kết hôn với người đàn ông khác, anh như chết lặng. Đến khi Minh Trần đã giải thích mọi chuyện với anh, anh mới bừng tỉnh. Nếu anh không làm gì thì người con gái mà anh yêu say đắm sẽ trở thành cô dâu của người khác. Dẫu biết cậu chủ nhỏ đang bị cấm túc nhưng anh vẫn muốn nhờ cậu giúp đỡ, vì anh tin là chỉ có Minh Trần mới giúp được cho anh. Và đúng là như vậy, Minh Trần có cách...
Hôm sau, Anh Nhật cải trang thành học sinh trung học và trở lại thành phố. Anh đến địa chỉ mà Minh Trần đã cho, gặp Long Đình, sau đó cùng cậu ấy đường đường chính chính đặt chân vào biệt thự Phong Châu. Minh Trần vui vẻ chào đón hai người bạn, rồi đưa họ lên phòng để học nhóm. Không lâu sau, Minh Trần mở cửa phòng, lấp ló nhìn xung quanh rồi đưa "người bạn" Anh Nhật của mình sang phòng chị hai. Anh gõ cửa, khẽ hỏi:
- Chị hai, bé em của chị nè!
Tiếng chị hai từ trong phòng vọng ra:
- Em vô đi!
Minh Trần mở cửa, để Anh Nhật đi vào, còn mình thì về phòng với Long Đình. Trong phòng, Minh Trân đang đứng bên cạnh cửa sổ, mắt lơ đãng theo những áng mây trời. Anh Nhật khẽ bước đến bên choàng tay ôm lấy cô từ phía sau, lúc đầu cô ngỡ là em trai nhưng chỉ vài giây sau cô đã nhận ra, mùi hương quen thuộc và vòng tay ấm áp này chỉ có thể là của một người. Mắt cô nhoè đi, quay người lại nhìn anh, anh cười với cô, cô hôn anh, say đắm và khát khao. Cô nghĩ là mình vừa mơ, một giấc mơ có anh, một giấc mơ tuyệt đẹp. Nhưng khi cô mở mắt ra, anh vẫn ở đó, vẫn nhìn cô bằng ánh mắt đầy yêu thương.
- Anh! Là anh thật sao? Không phải là em đang mơ sao?
Anh Nhật gật đầu, kéo cô vào lòng mà ấp ôm cho thoả niềm mong mong nhớ. Cả hai trò chuyện một lúc, cô mới nhận ra là ông Lộc đã lừa mình. Ông ta chưa bao giờ bắt được Anh Nhật cả, đêm đó chỉ vì muốn có được cô mà ông ta đã cố tình nói dối để uy hiếp. Cô thầm trách bản thân tại sao lại ngu ngốc như thế, tại sao lại làm chuyện có lỗi với anh? Cô cảm thấy vô cùng xấu hổ, cô không còn mặt mũi nào mà nhìn anh nữa nên cô đành đuổi anh đi. Nhưng Anh Nhật nào chịu rời đi như vậy, anh muốn cô đi cùng với anh, anh nói cô không có lỗi gì cả, lỗi là tại anh quá nhu nhược, quá hèn yếu mới để cho cô bị ông ta bắt nạt. Anh thuyết phục cô rất lâu nhưng vì lòng tự trọng quá lớn, Minh Trân kiên quyết không đi cùng anh. Anh Nhật còn định dây dưa thêm nữa thì đã nghe tiếng của Minh Trần bảo anh rời đi vì bà Châu sắp về nhà. Cuối cùng Anh Nhật nói với Minh Trân:
- Em hãy suy nghĩ thật kĩ những gì anh nói. Anh sẽ quay lại vào ngày cưới của em. Hi vọng đến lúc đó em có thể cho anh câu trả lời thích đáng.
Dứt lời, Anh Nhật rời đi, Minh Trân nhìn theo bóng lưng của anh, nước mắt lăn dài.
Ngày cưới diễn ra đúng như dự định, biệt thự Phong Châu hôm nay đông đúc lắm. Họ hàng vào ra tấp nập chuẩn bị chờ đàng trai đến để làm lễ gia tiên. Minh Trân hôm nay khoát trên mình bộ áo dài cưới màu trắng đính đá lấp lánh, được trang điểm, làm tóc vô cùng lộng lẫy, trông cô xinh đẹp chẳng khác nào nàng công chúa bước ra từ cổ tích. Hôm nay cô là cô dâu nhưng lại không phải là cô dâu của người mà cô yêu thương. Cô ngồi im ở bàn trang điểm, nhìn mình trong gương, mặt không có lấy một biểu cảm. Lát sau, cô bảo mẹ và thợ trang điểm ra ngoài, cô muốn ở một mình. Bà Châu biết tâm trạng con gái không vui nên bà đành chiều ý.
Đợi mọi người ra ngoài, Minh Trân liền khoá cửa phòng, tháo hết phụ kiện, trang sức, cởi bỏ áo dài cưới, thay bằng một bộ quần áo thể thao màu đen, đội nón lưỡi trai, đeo kính râm và khẩu trang. Sau đó, lấy ra một sợi dây thừng rồi buộc vào lang cang ban công, lấy hết can đảm trèo xuống đất. Phòng của cô ở tầng hai, có ban công hướng ra vườn nên khi trèo xuống sẽ không có ai để ý vì mọi người đều tập trung ở phòng khách. Khi đã an toàn tiếp đất, cô lẳng lặng trà trộn vào đám đông trốn khỏi biệt thự.
Bên ngoài biệt thự, Anh Nhật đang đứng từ xa thăm dò, tìm cách trà trộn vào bên trong để gặp Minh Trân. Anh giả dạng thành nhân viên phục vụ, vừa định đi vào biệt thự thì đã có người ngăn anh lại rồi kéo anh lên một chiếc taxi. Anh còn đang bàng hoàng định nhảy xuống xe thì người ấy vội níu tay anh thật chặt:
- Đừng xuống, đi với em!
- Minh Trân?
Cô gỡ mắt kính, nháy mắt với anh. Chiếc taxi lăn bánh, mang theo tình yêu thắm hồng của đôi bạn trẻ. Cuối cùng thì sau bao cách trở, chia ly Minh Trân và Anh Nhật cũng đã trở về bên nhau.
Trong khi đó, tại biệt thự dàn siêu xe của ông Lộc đã đậu trước cửa, chuẩn bị đón dâu, thế nhưng mọi chuyện không suôn sẻ như ông nghĩ, cô dâu mà bấy lâu nay ông khao khát bỗng dưng biến mất. Cả biệt thự rối tung lên, mọi người chia nhau ra tìm người, ông Lộc vô cùng tức giận, cho đàn em lùng sục khắp thành phố để tìm cho ra Minh Trân. Vậy là hôn lễ thế kỷ mà ông Lộc và ba mẹ Minh Trân mong chờ đã không diễn ra.
Một tuần sau, mọi sự tìm kiếm đều vô vọng, ông Lộc quyết định rút vốn đầu tư đồng thời cắt đứt mọi quan hệ với gia đình Minh Trân. Chưa dừng lại ở đó ông ta còn dùng đủ thủ đoạn để đẩy tập đoàn Hoàng Phong xuống vực thẳm, xem như là một cách để trả thù gia đình Minh Trân. Đối với ông Phong và bà Châu mà nói đây chắc hẳn là một cú sốc rất lớn, mất con gái, mất công ty, mất tất cả... Sau một đêm, từ gia đình tài phiệt cao quý trở thành trắng tay. Đau.
Anh Nhật và Minh Trân cùng nhau trốn lên Tây Nguyên, cuộc sống cũng không sung sướng gì, nhất là với Minh Trân. Từ một tiểu thư từ nhỏ đến lớn sống trong nhung lụa nay phải đi làm thuê cho người khác, kiếm từng đồng bạc lẻ. Mặc dù vậy nhưng cô vẫn cảm thấy hạnh phúc vì cô được ở bên người mà cô yêu thương, được sống cuộc sống tự do, tự tại.
Sau đó không lâu, trên đường đi làm về, Anh Nhật và Minh Trân tình cờ cứu được một người đàn ông tên là Quang bị tai nạn giao thông. Khi bình phục, biết được hoàn cảnh của anh và cô khá là khó khăn nên ông Quang đã ngỏ lời giúp đỡ. Ông muốn nhận cả hai vào làm việc cho công ty của mình. Lúc đầu Minh Trân và Anh Nhật còn lưỡng lự nhưng ông Quang đã cố gắng thuyết phục nên cả hai đã đồng ý. Làm việc được một thời gian, ông Quang biết được Minh Trân là một nhà thiết kế giỏi. Còn Anh Nhật, tuy không có bằng đại học nhưng qua quá trình làm việc ông thấy được anh là một nhân tài. Tập đoàn của ông ở Ý đang cần những người như thế. Vì vậy, ông Quang đã quyết định đưa Minh Trân và Anh Nhật sang Ý để đóng góp tài năng cho tập đoàn của mình. Sang Ý ông sẽ dành thời gian để đào tạo Anh Nhật, ông tin rằng sau khi được rèn giũa, anh sẽ là một nhân viên xuât sắc. Vậy là cuộc đời của Anh Nhật và Minh Trân chính thức lật sang trang mới, tươi sáng và tốt đẹp hơn.
Ba năm sau, ông Quang đứng ra làm chủ hôn cho Anh Nhật và Minh Trân, cuối cùng trải qua bao sóng gió, họ cũng đã có được một đám cưới, được chính thức gọi nhau là vợ chồng. Ít lâu sau, Minh Trân sinh được một bé trai kháu khỉnh đặt tên là Beppo, tên tiếng Việt là Minh Anh. Cuộc sống của cô và anh chưa bao giờ hạnh phúc đến thế, cả nhà ba người quây quần bên nhau, vui vẻ và ấm áp biết nhường nào.
Trở lại với hiện tại, ông Phong và bà Châu thở phào nhẹ nhõm, may mắn mà con gái họ có quý nhân giúp đỡ, sống cuộc đời hạnh phúc, ấm êm. Bà Châu hỏi con gái:
- Vậy Anh Nhật và Minh Anh bây giờ sao rồi? Hai ba con nó vẫn đang ở Ý hả?
Minh Trân cười, đáp:
- Cả hai đang sống rất tốt, thằng bé được sáu tuổi rồi mẹ. Một tuần trước khi con gặp ba, Anh Nhật đã đưa Minh Anh về Việt Nam. Con định giải quyết xong công việc bên đó rồi mới về và cũng vì thế mà con đã gặp lại ba.
- Nhưng tại sao hai ba con nó lại về Việt Nam vậy? – Ông Phong thắc mắc.
- Anh ấy vừa được bổ nhiệm cho vị trí CEO của Salve Việt Nam nên cả nhà con sẽ chuyển về đây sinh sống.
Nghe Minh Trân nói vậy, cả nhà không khỏi vui mừng. Chợt Minh Trần hỏi chị hai:
- Mà chị nè, chị nói là anh Nhật là CEO của Salve Việt Nam sao?
- Ừm, có gì sao?
- Vậy chị và anh Nhật đang làm việc cho tập đoàn Salve hả?
- Đúng rồi. Chị quên chưa nói, chú Quang – người đã giúp đỡ chị chính là James Nguyễn, ông chủ của Salve.
Ông Phong ngạc nhiên:
- James Nguyễn, ông trùm của ngành thời trang lại chính là người đã cưu mang và giúp đỡ con gái ba. Đúng là quá bất ngờ...
- Dạ. Tuy là người có tiếng tăm và quyền lực nhưng chú rất thân thiện và tốt bụng. Nhờ có chú mà vợ chồng con mới được như ngày hôm nay. Con nghe nói là tuần này chú ấy cũng sẽ về Việt Nam đó ba.
- Trời ơi, vậy thì tốt quá rồi. Ba mẹ nhất định phải gặp chú ấy để cảm ơn một tiếng cho phải phép, gia đình mình đã nợ chú ấy nhiều rồi. – Bà Châu hào hứng nói.
- Đúng rồi đó, con phải xin chú ấy cho gia đình mình một cái hẹn đó nha. – Ông Phong tiếp lời.
- Dạ, con biết rồi.
- À mà con cũng nên cho ba mẹ gặp chồng con của con. Ba mẹ rất muốn gặp cháu ngoại và... nói lời xin lỗi với Anh Nhật. – Ông Phong ôn tồn bảo.
- Dạ.
- Mà giờ hai ba con nó đang ở đâu? – Bà Châu hỏi.
- Dạ, hiện tại tụi con đang tìm mua nhà nên thời gian này tụi con sẽ ở khách sạn.
- Vậy tụi con dọn về đây ở đi, nhà này chỉ có ba với mẹ ở thôi, Minh Trần nó không ở đây nên cũng trống trải lắm. – Giọng ông Phong buồn buồn.
- Sao Minh Trần lại không ở đây cùng ba mẹ? – Minh Trân thắc mắc.
Minh Trần cười cười:
- Tại em muốn sống tự lập thôi. Nhà còn nhiều phòng lắm nên anh chị và Minh Anh cứ dọn về đây sống đi. Chúng ta dù gì cũng là gia đình mà, phải không chị hai?
Nghe con trai nói vậy, bà Châu liền bảo:
- Thế thì con cũng dọn về đây luôn đi, chẳng phải chúng ta là một đại gia đình hay sao?
Ông Phong liền bồi thêm:
- Đúng đó, dọn về nhà rồi vào công ty phụ giúp ba mẹ. Bây giờ chị hai của con đã trở về thì không còn lý do gì để con từ chối đúng không?
Minh Trân biết em trai mình từ nhỏ đã thiếu thốn tình cảm, lớn lên lại còn sống riêng, chắc là cũng không vui vẻ gì. Thế nên vì muốn em trai cảm nhận được tình cảm gia đình, Minh Trân đã đề nghị với em trai:
- Nếu như em đồng ý dọn về nhà và vào công ty làm việc thì chị sẽ sống ở đây cùng với gia đình mình.
Vì bị tấn công đồng loạt nên Minh Trần đành phải gật đầu đồng ý. Vậy là mọi vấn đề của gia đình đã được giải quyết ổn thoả và tốt đẹp. Trong lòng ai cũng cảm thấy nhẹ nhõm và vui vẻ hơn. Từ nay, Minh Trần cũng sẽ có được một gia đình ấm áp, hạnh phúc như bao gia đình khác, sẽ không còn những hiu quạnh và trống trải ở trong trái tim mình.
- Ba mẹ đã tìm được chị hai rồi sao?
Bà Châu gật đầu:
- Ừm. Con dại lắm Minh Trần à! Con nghĩ một thằng nhóc như con có thể đấu lại với ông Lộc sao?
- Vậy còn hơn là để chị hai lấy ông già đó.
Bà Châu quát:
- Con biết gì mà nói hả!?
Minh Trần định rời khỏi phòng, bà Châu liền hỏi:
- Con định đi đâu vậy?
- Con sang nói chuyện với chị hai.
- Con bé không có ở đây.
- Vậy chị hai ở đâu? Ba mẹ không đưa chị hai về sao?
- Con không phải lo, chị hai con đã có người chăm sóc rồi.
Minh Trần nhìn mẹ, đôi mắt ánh lên vẻ phẫn nộ:
- Lẽ nào... mẹ để chị hai ở lại với ông Lộc sao?
Bà Châu không nói gì, bước ra khỏi phòng. Minh Trần mới nói vọng theo:
- Sao ba mẹ lại làm vậy? Là vì tiền sao? Vậy có khác nào ba mẹ đem bán con gái mình...
Bà Châu nghe Minh Trần nói vậy, không khỏi tức giận, bà quay lại tát con trai một bạt tay:
- Mất dạy! Sao con dám nói như vậy với mẹ hả? Chắc mẹ đã chiều hư con rồi. Con nên đóng cửa suy nghĩ về những lời nói của mình đi!
Nói rồi bà Châu đi mất, Minh Trần ngồi xuống giường, khoé mắt rưng rưng: "Chị hai, em đã hại chị rồi..."
Một tuần sau khi Minh Trân trở về từ nhà ông Lộc, cô tự nhốt mình trong phòng, không muốn gặp bất kì ai. Tự mình bi luỵ, tự mình đau thương... Thanh xuân tươi đẹp của cô đã chấm dứt từ cái đêm kinh khủng ấy. Cô của hiện tại không khác gì một cái xác không hồn, cuộc sống đối với cô bây giờ chỉ là một màu đen u tối, không mặt trời, không tương lai...
Hai tuần nữa hôn lễ của Minh Trân và ông Lộc sẽ diễn ra. Ông Lộc đang ráo riết chuẩn bị mọi thứ cho cái đám cưới thế kỷ của mình với một tâm trạng vô cùng hứng khởi. Song, cũng còn một số việc mà ông cần để tâm, đó là phải tìm cho bằng được Anh Nhật để trừ hậu hoạn về sau. Nhưng cả tuần nay đám đàn em của ông đã lùng sục khắp nơi mà vẫn không thấy bóng dáng người cần tìm khiến ông cảm thấy bất an vô cùng.
Anh Nhật sau khi bị người của ông Lộc "xử đẹp" đã cố lẫn trốn về miền Tây để dưỡng thương. Một tuần qua, anh đã cố liên lạc với Minh Trân nhưng không được nên đang rất sốt ruột. Đang loay hoay không biết làm sao để có thể gặp lại người yêu thì anh chợt nhớ ra một người. Anh gọi điện cho Minh Trần, nhờ giúp đỡ một lần nữa thì biết được Minh Trân sắp kết hôn với người đàn ông khác, anh như chết lặng. Đến khi Minh Trần đã giải thích mọi chuyện với anh, anh mới bừng tỉnh. Nếu anh không làm gì thì người con gái mà anh yêu say đắm sẽ trở thành cô dâu của người khác. Dẫu biết cậu chủ nhỏ đang bị cấm túc nhưng anh vẫn muốn nhờ cậu giúp đỡ, vì anh tin là chỉ có Minh Trần mới giúp được cho anh. Và đúng là như vậy, Minh Trần có cách...
Hôm sau, Anh Nhật cải trang thành học sinh trung học và trở lại thành phố. Anh đến địa chỉ mà Minh Trần đã cho, gặp Long Đình, sau đó cùng cậu ấy đường đường chính chính đặt chân vào biệt thự Phong Châu. Minh Trần vui vẻ chào đón hai người bạn, rồi đưa họ lên phòng để học nhóm. Không lâu sau, Minh Trần mở cửa phòng, lấp ló nhìn xung quanh rồi đưa "người bạn" Anh Nhật của mình sang phòng chị hai. Anh gõ cửa, khẽ hỏi:
- Chị hai, bé em của chị nè!
Tiếng chị hai từ trong phòng vọng ra:
- Em vô đi!
Minh Trần mở cửa, để Anh Nhật đi vào, còn mình thì về phòng với Long Đình. Trong phòng, Minh Trân đang đứng bên cạnh cửa sổ, mắt lơ đãng theo những áng mây trời. Anh Nhật khẽ bước đến bên choàng tay ôm lấy cô từ phía sau, lúc đầu cô ngỡ là em trai nhưng chỉ vài giây sau cô đã nhận ra, mùi hương quen thuộc và vòng tay ấm áp này chỉ có thể là của một người. Mắt cô nhoè đi, quay người lại nhìn anh, anh cười với cô, cô hôn anh, say đắm và khát khao. Cô nghĩ là mình vừa mơ, một giấc mơ có anh, một giấc mơ tuyệt đẹp. Nhưng khi cô mở mắt ra, anh vẫn ở đó, vẫn nhìn cô bằng ánh mắt đầy yêu thương.
- Anh! Là anh thật sao? Không phải là em đang mơ sao?
Anh Nhật gật đầu, kéo cô vào lòng mà ấp ôm cho thoả niềm mong mong nhớ. Cả hai trò chuyện một lúc, cô mới nhận ra là ông Lộc đã lừa mình. Ông ta chưa bao giờ bắt được Anh Nhật cả, đêm đó chỉ vì muốn có được cô mà ông ta đã cố tình nói dối để uy hiếp. Cô thầm trách bản thân tại sao lại ngu ngốc như thế, tại sao lại làm chuyện có lỗi với anh? Cô cảm thấy vô cùng xấu hổ, cô không còn mặt mũi nào mà nhìn anh nữa nên cô đành đuổi anh đi. Nhưng Anh Nhật nào chịu rời đi như vậy, anh muốn cô đi cùng với anh, anh nói cô không có lỗi gì cả, lỗi là tại anh quá nhu nhược, quá hèn yếu mới để cho cô bị ông ta bắt nạt. Anh thuyết phục cô rất lâu nhưng vì lòng tự trọng quá lớn, Minh Trân kiên quyết không đi cùng anh. Anh Nhật còn định dây dưa thêm nữa thì đã nghe tiếng của Minh Trần bảo anh rời đi vì bà Châu sắp về nhà. Cuối cùng Anh Nhật nói với Minh Trân:
- Em hãy suy nghĩ thật kĩ những gì anh nói. Anh sẽ quay lại vào ngày cưới của em. Hi vọng đến lúc đó em có thể cho anh câu trả lời thích đáng.
Dứt lời, Anh Nhật rời đi, Minh Trân nhìn theo bóng lưng của anh, nước mắt lăn dài.
Ngày cưới diễn ra đúng như dự định, biệt thự Phong Châu hôm nay đông đúc lắm. Họ hàng vào ra tấp nập chuẩn bị chờ đàng trai đến để làm lễ gia tiên. Minh Trân hôm nay khoát trên mình bộ áo dài cưới màu trắng đính đá lấp lánh, được trang điểm, làm tóc vô cùng lộng lẫy, trông cô xinh đẹp chẳng khác nào nàng công chúa bước ra từ cổ tích. Hôm nay cô là cô dâu nhưng lại không phải là cô dâu của người mà cô yêu thương. Cô ngồi im ở bàn trang điểm, nhìn mình trong gương, mặt không có lấy một biểu cảm. Lát sau, cô bảo mẹ và thợ trang điểm ra ngoài, cô muốn ở một mình. Bà Châu biết tâm trạng con gái không vui nên bà đành chiều ý.
Đợi mọi người ra ngoài, Minh Trân liền khoá cửa phòng, tháo hết phụ kiện, trang sức, cởi bỏ áo dài cưới, thay bằng một bộ quần áo thể thao màu đen, đội nón lưỡi trai, đeo kính râm và khẩu trang. Sau đó, lấy ra một sợi dây thừng rồi buộc vào lang cang ban công, lấy hết can đảm trèo xuống đất. Phòng của cô ở tầng hai, có ban công hướng ra vườn nên khi trèo xuống sẽ không có ai để ý vì mọi người đều tập trung ở phòng khách. Khi đã an toàn tiếp đất, cô lẳng lặng trà trộn vào đám đông trốn khỏi biệt thự.
Bên ngoài biệt thự, Anh Nhật đang đứng từ xa thăm dò, tìm cách trà trộn vào bên trong để gặp Minh Trân. Anh giả dạng thành nhân viên phục vụ, vừa định đi vào biệt thự thì đã có người ngăn anh lại rồi kéo anh lên một chiếc taxi. Anh còn đang bàng hoàng định nhảy xuống xe thì người ấy vội níu tay anh thật chặt:
- Đừng xuống, đi với em!
- Minh Trân?
Cô gỡ mắt kính, nháy mắt với anh. Chiếc taxi lăn bánh, mang theo tình yêu thắm hồng của đôi bạn trẻ. Cuối cùng thì sau bao cách trở, chia ly Minh Trân và Anh Nhật cũng đã trở về bên nhau.
Trong khi đó, tại biệt thự dàn siêu xe của ông Lộc đã đậu trước cửa, chuẩn bị đón dâu, thế nhưng mọi chuyện không suôn sẻ như ông nghĩ, cô dâu mà bấy lâu nay ông khao khát bỗng dưng biến mất. Cả biệt thự rối tung lên, mọi người chia nhau ra tìm người, ông Lộc vô cùng tức giận, cho đàn em lùng sục khắp thành phố để tìm cho ra Minh Trân. Vậy là hôn lễ thế kỷ mà ông Lộc và ba mẹ Minh Trân mong chờ đã không diễn ra.
Một tuần sau, mọi sự tìm kiếm đều vô vọng, ông Lộc quyết định rút vốn đầu tư đồng thời cắt đứt mọi quan hệ với gia đình Minh Trân. Chưa dừng lại ở đó ông ta còn dùng đủ thủ đoạn để đẩy tập đoàn Hoàng Phong xuống vực thẳm, xem như là một cách để trả thù gia đình Minh Trân. Đối với ông Phong và bà Châu mà nói đây chắc hẳn là một cú sốc rất lớn, mất con gái, mất công ty, mất tất cả... Sau một đêm, từ gia đình tài phiệt cao quý trở thành trắng tay. Đau.
Anh Nhật và Minh Trân cùng nhau trốn lên Tây Nguyên, cuộc sống cũng không sung sướng gì, nhất là với Minh Trân. Từ một tiểu thư từ nhỏ đến lớn sống trong nhung lụa nay phải đi làm thuê cho người khác, kiếm từng đồng bạc lẻ. Mặc dù vậy nhưng cô vẫn cảm thấy hạnh phúc vì cô được ở bên người mà cô yêu thương, được sống cuộc sống tự do, tự tại.
Sau đó không lâu, trên đường đi làm về, Anh Nhật và Minh Trân tình cờ cứu được một người đàn ông tên là Quang bị tai nạn giao thông. Khi bình phục, biết được hoàn cảnh của anh và cô khá là khó khăn nên ông Quang đã ngỏ lời giúp đỡ. Ông muốn nhận cả hai vào làm việc cho công ty của mình. Lúc đầu Minh Trân và Anh Nhật còn lưỡng lự nhưng ông Quang đã cố gắng thuyết phục nên cả hai đã đồng ý. Làm việc được một thời gian, ông Quang biết được Minh Trân là một nhà thiết kế giỏi. Còn Anh Nhật, tuy không có bằng đại học nhưng qua quá trình làm việc ông thấy được anh là một nhân tài. Tập đoàn của ông ở Ý đang cần những người như thế. Vì vậy, ông Quang đã quyết định đưa Minh Trân và Anh Nhật sang Ý để đóng góp tài năng cho tập đoàn của mình. Sang Ý ông sẽ dành thời gian để đào tạo Anh Nhật, ông tin rằng sau khi được rèn giũa, anh sẽ là một nhân viên xuât sắc. Vậy là cuộc đời của Anh Nhật và Minh Trân chính thức lật sang trang mới, tươi sáng và tốt đẹp hơn.
Ba năm sau, ông Quang đứng ra làm chủ hôn cho Anh Nhật và Minh Trân, cuối cùng trải qua bao sóng gió, họ cũng đã có được một đám cưới, được chính thức gọi nhau là vợ chồng. Ít lâu sau, Minh Trân sinh được một bé trai kháu khỉnh đặt tên là Beppo, tên tiếng Việt là Minh Anh. Cuộc sống của cô và anh chưa bao giờ hạnh phúc đến thế, cả nhà ba người quây quần bên nhau, vui vẻ và ấm áp biết nhường nào.
Trở lại với hiện tại, ông Phong và bà Châu thở phào nhẹ nhõm, may mắn mà con gái họ có quý nhân giúp đỡ, sống cuộc đời hạnh phúc, ấm êm. Bà Châu hỏi con gái:
- Vậy Anh Nhật và Minh Anh bây giờ sao rồi? Hai ba con nó vẫn đang ở Ý hả?
Minh Trân cười, đáp:
- Cả hai đang sống rất tốt, thằng bé được sáu tuổi rồi mẹ. Một tuần trước khi con gặp ba, Anh Nhật đã đưa Minh Anh về Việt Nam. Con định giải quyết xong công việc bên đó rồi mới về và cũng vì thế mà con đã gặp lại ba.
- Nhưng tại sao hai ba con nó lại về Việt Nam vậy? – Ông Phong thắc mắc.
- Anh ấy vừa được bổ nhiệm cho vị trí CEO của Salve Việt Nam nên cả nhà con sẽ chuyển về đây sinh sống.
Nghe Minh Trân nói vậy, cả nhà không khỏi vui mừng. Chợt Minh Trần hỏi chị hai:
- Mà chị nè, chị nói là anh Nhật là CEO của Salve Việt Nam sao?
- Ừm, có gì sao?
- Vậy chị và anh Nhật đang làm việc cho tập đoàn Salve hả?
- Đúng rồi. Chị quên chưa nói, chú Quang – người đã giúp đỡ chị chính là James Nguyễn, ông chủ của Salve.
Ông Phong ngạc nhiên:
- James Nguyễn, ông trùm của ngành thời trang lại chính là người đã cưu mang và giúp đỡ con gái ba. Đúng là quá bất ngờ...
- Dạ. Tuy là người có tiếng tăm và quyền lực nhưng chú rất thân thiện và tốt bụng. Nhờ có chú mà vợ chồng con mới được như ngày hôm nay. Con nghe nói là tuần này chú ấy cũng sẽ về Việt Nam đó ba.
- Trời ơi, vậy thì tốt quá rồi. Ba mẹ nhất định phải gặp chú ấy để cảm ơn một tiếng cho phải phép, gia đình mình đã nợ chú ấy nhiều rồi. – Bà Châu hào hứng nói.
- Đúng rồi đó, con phải xin chú ấy cho gia đình mình một cái hẹn đó nha. – Ông Phong tiếp lời.
- Dạ, con biết rồi.
- À mà con cũng nên cho ba mẹ gặp chồng con của con. Ba mẹ rất muốn gặp cháu ngoại và... nói lời xin lỗi với Anh Nhật. – Ông Phong ôn tồn bảo.
- Dạ.
- Mà giờ hai ba con nó đang ở đâu? – Bà Châu hỏi.
- Dạ, hiện tại tụi con đang tìm mua nhà nên thời gian này tụi con sẽ ở khách sạn.
- Vậy tụi con dọn về đây ở đi, nhà này chỉ có ba với mẹ ở thôi, Minh Trần nó không ở đây nên cũng trống trải lắm. – Giọng ông Phong buồn buồn.
- Sao Minh Trần lại không ở đây cùng ba mẹ? – Minh Trân thắc mắc.
Minh Trần cười cười:
- Tại em muốn sống tự lập thôi. Nhà còn nhiều phòng lắm nên anh chị và Minh Anh cứ dọn về đây sống đi. Chúng ta dù gì cũng là gia đình mà, phải không chị hai?
Nghe con trai nói vậy, bà Châu liền bảo:
- Thế thì con cũng dọn về đây luôn đi, chẳng phải chúng ta là một đại gia đình hay sao?
Ông Phong liền bồi thêm:
- Đúng đó, dọn về nhà rồi vào công ty phụ giúp ba mẹ. Bây giờ chị hai của con đã trở về thì không còn lý do gì để con từ chối đúng không?
Minh Trân biết em trai mình từ nhỏ đã thiếu thốn tình cảm, lớn lên lại còn sống riêng, chắc là cũng không vui vẻ gì. Thế nên vì muốn em trai cảm nhận được tình cảm gia đình, Minh Trân đã đề nghị với em trai:
- Nếu như em đồng ý dọn về nhà và vào công ty làm việc thì chị sẽ sống ở đây cùng với gia đình mình.
Vì bị tấn công đồng loạt nên Minh Trần đành phải gật đầu đồng ý. Vậy là mọi vấn đề của gia đình đã được giải quyết ổn thoả và tốt đẹp. Trong lòng ai cũng cảm thấy nhẹ nhõm và vui vẻ hơn. Từ nay, Minh Trần cũng sẽ có được một gia đình ấm áp, hạnh phúc như bao gia đình khác, sẽ không còn những hiu quạnh và trống trải ở trong trái tim mình.