“Lam thiếu gia không cần lo. Nhiên sẽ ở chổ tôi, sao dám làm phiền anh được. Dù sao chúng tôi cũng thân nhau hơn, ở với nhau một đêm trong rừng vẫn còn rất nhiều chuyện để nói.” Mạc Tử Khiêm lúc này cũng lên tiếng giành người, con mồi của mình đâu thể nào dễ dàng bị lấy đi như vậy được?
Lăng Tiêu Nhiên mười ngàn lần cảm thấy chuyện này thật sự là vô cùng không ổn.
Dù là Mạc Tử Khiêm hay Lam Thiên Ân đều đau đầu như nhau. Nếu như vị Lam thiếu gia chỉ đối xử với cô hoàn toàn như em gái thì sẽ dễ thở hơn nhiều.
Thế nhưng cuộc đời mà, đâu phải cứ muốn là được. Nhớ lại mười mấy năm trước, trong buổi huấn luyện cô vô tình bị một con rắn độc cắn, sau đó liền có vị lương y đi đến cứu giúp.
Vài ngày sau đó, cô liền trở thành đồ đệ thân truyền của ông ta. Nói sao nhỉ, ông ấy cưng chiều cô như con gái bởi theo như suy nghĩ của ông ta thì con gái chính là để cưng chiều, để nâng như trứng hứng như hoa.
Lúc đó ông ấy cũng có một vị đồ đệ khác, một người con trai lớn hơn cô 2 tuổi, dáng vẻ thành thục năm đó dường như đã khảm sâu vào tâm trí cô, khiến cô chẳng cách nào quên được.
Thế nhưng tình cảm dành cho người đàn ông đó, chính xác hơn là dành cho Lam Thiên Ân thì mãi mãi chẳng vượt qua nổi tình cảm gia đình.
“Buông ra buông ra, đây là người của tôi, bọn tôi ở cùng nhau.” Mộc Nguyệt Dao lúc này thấy không khí dường như có chút khác thường nên cũng lên tiếng giải vây cứu cô, quả là đấng cứu thế mà.
Sầm Tiến cũng không để tâm đến, anh ta ngồi đó nghe ngóng một cách bình thản cứ như mình là người vô hình. Dù sao cứu được người rồi, cô gái nhà anh ta không tự đâm đầu vào chổ chết nữa là được.
“Đúng rồi, tôi sẽ về nhà anh hai ở với Dao Dao, không cần phiền mọi người.” Vừa nói dứt câu, Lăng Tiêu Nhiên liền dắt tay Mộc Nguyệt Dao vụt chạy đi mất.
Bọn họ chạy mà không thèm quay đầu nhìn lại, thật sự là chạy trối chết đúng hiệu.
(…)
Lăng Tiêu Nhiên được Mộc Nguyệt Dao chở trên chiếc xế hộp hạng sang của mình, ánh nhìn mông lung.
“Em sao đấy?” Mộc Nguyệt Dao nhìn thấy em gái mình có chuyện trong lòng liền lên tiếng hỏi thăm.
“Không có gì, trong lòng chỉ là chút bận tâm. Rốt cuộc em thế là đúng hay sai?”
“Chuyện gì, chuyện em ly hôn, chuyện của em vớu tên họ Mạc kia hay là chuyện của Thương Vũ?” Dù cho cô và Lạc Hi thường cùng nhau trốn đi biệt tâm, vậy nhưng vẫn rất chăm chú mà nắm bắt tình hình.
“Tất cả.” Lăng Tiêu Nhiên đáp.
“Được rồi. Em nghĩ nó đúng là đúng thôi. Thật ra mọi chuyện đều có hai mặt tốt xấu. Tùy vào cách nhìn nhận của em mà nó biến đổi thế nào thôi.”
(…)
Một tiếng sau, bọn họ đang có mặt ở bệnh viện thành phố. Mộc Nguyệt Dao hiện tại đang là bác sĩ ở đây, vừa đi được một lúc liền có điện thoại.
Dù là bác sĩ, vậy nhưng cô Mộc này vẫn vô cùng nhàn rỗi. Nói sao nhỉ? Nếu có tâm trạng thì cô ấy sẽ làm tròn nghĩa vụ, nhưng nếu không có tâm trạng thì phải tùy phong thủy ngày đó.
Dẫu cho tính khí có thất thường nhưng cô vẫn được tham gia vào đội ngũ bác sĩ của nơi này là bởi cô có thiên phú trời ban. Mà đã là thiên phú thì chính là thứ không thể nào thay thế được.
“Em ngồi đây đi, chị có việc. Một lát nữa sẽ quay lại.” Mộc Nguyệt Dao mặc áo blouse xong liền mặc cô ngồi đó mà chạy đi làm việc.
Thật ra Lăng Tiêu Nhiên cũng rãnh, việc ngồi đợi ở đây dường như chẳng có gì đáng nói.
Chỉ là vừa đưa mắt nhìn lên liền thấy Mạc Cẩn Nhạc. Con mẹ nó, đúng là oan gia mà.
Vậy nhưng anh ta lại đứng nơi khoa sản, không lẽ anh ta chơi trúng cô nào rồi à?
Mạc Cẩn Nhạc nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của Lăng Tiêu Nhiên liền bước những bước dài đến chổ cô.
Chưa kịp quay đầu bỏ chạy thì anh ta đã đứng bên cạnh nắm chật lấy tay cô.
“Tiêu Nhiên, em bệnh sao?” Mạc Cẩn Nhạc với sự dịu dàng và quan tâm của mình lên tiếng hỏi thăm.
“Không có, đừng đụng vào tôi.” Vậy nhưng Lăng Tiêu Nhiên vẫn một mực xa cách anh ta. Vẻ chán ghét kia dường như đã thể hiện rõ ràng thái độ của cô.
“Em…”
Vậy nhưng, chưa kịp nói dứt câu, từ đâu đã lao ra một người con gái khác lao thẳng vào Mạc Cẩn Nhạc mà ôm lấy.
“Cẩn Nhạc à, sao anh lại bỏ người ta chứ. Bé con trong bụng cùng người ta vô cùng buồn rầu đó.” Chu Khiết Đan đứng bên cạnh bĩu môi tỏ thái độ không vui.
Mạc Cẩn Nhạc không đáp lại. Anh ta cảm thấy vô cùng đau đầu với cô gái này. Đây là Chu Khiết Đan, con gái của vị giám đốc hợp tác với Mạc Thị.
Đêm đó bọn vừa cùng nhau kí hợp đồng, sau đó anh liền bất tỉnh. Sáng hôm sau chính là trong trạng thái trần như nhộng mà mở mắt. Hơn nữa người Chu Khiết Đan đã đầy vết hôn.
Không bao lâu sau thì cô ta có thai, anh còn có thể bao biện gì đây?
Lăng Tiêu Nhiên nhìn thấy cảnh này liền tỏ vẻ đã hiểu tất cả.
Nhưng dù sao trong lòng vẫn mang một nỗi bực bội. Con mẹ nó, sống dậy một lần nữa vẫn bị cắm sừng
Lăng Tiêu Nhiên mười ngàn lần cảm thấy chuyện này thật sự là vô cùng không ổn.
Dù là Mạc Tử Khiêm hay Lam Thiên Ân đều đau đầu như nhau. Nếu như vị Lam thiếu gia chỉ đối xử với cô hoàn toàn như em gái thì sẽ dễ thở hơn nhiều.
Thế nhưng cuộc đời mà, đâu phải cứ muốn là được. Nhớ lại mười mấy năm trước, trong buổi huấn luyện cô vô tình bị một con rắn độc cắn, sau đó liền có vị lương y đi đến cứu giúp.
Vài ngày sau đó, cô liền trở thành đồ đệ thân truyền của ông ta. Nói sao nhỉ, ông ấy cưng chiều cô như con gái bởi theo như suy nghĩ của ông ta thì con gái chính là để cưng chiều, để nâng như trứng hứng như hoa.
Lúc đó ông ấy cũng có một vị đồ đệ khác, một người con trai lớn hơn cô 2 tuổi, dáng vẻ thành thục năm đó dường như đã khảm sâu vào tâm trí cô, khiến cô chẳng cách nào quên được.
Thế nhưng tình cảm dành cho người đàn ông đó, chính xác hơn là dành cho Lam Thiên Ân thì mãi mãi chẳng vượt qua nổi tình cảm gia đình.
“Buông ra buông ra, đây là người của tôi, bọn tôi ở cùng nhau.” Mộc Nguyệt Dao lúc này thấy không khí dường như có chút khác thường nên cũng lên tiếng giải vây cứu cô, quả là đấng cứu thế mà.
Sầm Tiến cũng không để tâm đến, anh ta ngồi đó nghe ngóng một cách bình thản cứ như mình là người vô hình. Dù sao cứu được người rồi, cô gái nhà anh ta không tự đâm đầu vào chổ chết nữa là được.
“Đúng rồi, tôi sẽ về nhà anh hai ở với Dao Dao, không cần phiền mọi người.” Vừa nói dứt câu, Lăng Tiêu Nhiên liền dắt tay Mộc Nguyệt Dao vụt chạy đi mất.
Bọn họ chạy mà không thèm quay đầu nhìn lại, thật sự là chạy trối chết đúng hiệu.
(…)
Lăng Tiêu Nhiên được Mộc Nguyệt Dao chở trên chiếc xế hộp hạng sang của mình, ánh nhìn mông lung.
“Em sao đấy?” Mộc Nguyệt Dao nhìn thấy em gái mình có chuyện trong lòng liền lên tiếng hỏi thăm.
“Không có gì, trong lòng chỉ là chút bận tâm. Rốt cuộc em thế là đúng hay sai?”
“Chuyện gì, chuyện em ly hôn, chuyện của em vớu tên họ Mạc kia hay là chuyện của Thương Vũ?” Dù cho cô và Lạc Hi thường cùng nhau trốn đi biệt tâm, vậy nhưng vẫn rất chăm chú mà nắm bắt tình hình.
“Tất cả.” Lăng Tiêu Nhiên đáp.
“Được rồi. Em nghĩ nó đúng là đúng thôi. Thật ra mọi chuyện đều có hai mặt tốt xấu. Tùy vào cách nhìn nhận của em mà nó biến đổi thế nào thôi.”
(…)
Một tiếng sau, bọn họ đang có mặt ở bệnh viện thành phố. Mộc Nguyệt Dao hiện tại đang là bác sĩ ở đây, vừa đi được một lúc liền có điện thoại.
Dù là bác sĩ, vậy nhưng cô Mộc này vẫn vô cùng nhàn rỗi. Nói sao nhỉ? Nếu có tâm trạng thì cô ấy sẽ làm tròn nghĩa vụ, nhưng nếu không có tâm trạng thì phải tùy phong thủy ngày đó.
Dẫu cho tính khí có thất thường nhưng cô vẫn được tham gia vào đội ngũ bác sĩ của nơi này là bởi cô có thiên phú trời ban. Mà đã là thiên phú thì chính là thứ không thể nào thay thế được.
“Em ngồi đây đi, chị có việc. Một lát nữa sẽ quay lại.” Mộc Nguyệt Dao mặc áo blouse xong liền mặc cô ngồi đó mà chạy đi làm việc.
Thật ra Lăng Tiêu Nhiên cũng rãnh, việc ngồi đợi ở đây dường như chẳng có gì đáng nói.
Chỉ là vừa đưa mắt nhìn lên liền thấy Mạc Cẩn Nhạc. Con mẹ nó, đúng là oan gia mà.
Vậy nhưng anh ta lại đứng nơi khoa sản, không lẽ anh ta chơi trúng cô nào rồi à?
Mạc Cẩn Nhạc nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của Lăng Tiêu Nhiên liền bước những bước dài đến chổ cô.
Chưa kịp quay đầu bỏ chạy thì anh ta đã đứng bên cạnh nắm chật lấy tay cô.
“Tiêu Nhiên, em bệnh sao?” Mạc Cẩn Nhạc với sự dịu dàng và quan tâm của mình lên tiếng hỏi thăm.
“Không có, đừng đụng vào tôi.” Vậy nhưng Lăng Tiêu Nhiên vẫn một mực xa cách anh ta. Vẻ chán ghét kia dường như đã thể hiện rõ ràng thái độ của cô.
“Em…”
Vậy nhưng, chưa kịp nói dứt câu, từ đâu đã lao ra một người con gái khác lao thẳng vào Mạc Cẩn Nhạc mà ôm lấy.
“Cẩn Nhạc à, sao anh lại bỏ người ta chứ. Bé con trong bụng cùng người ta vô cùng buồn rầu đó.” Chu Khiết Đan đứng bên cạnh bĩu môi tỏ thái độ không vui.
Mạc Cẩn Nhạc không đáp lại. Anh ta cảm thấy vô cùng đau đầu với cô gái này. Đây là Chu Khiết Đan, con gái của vị giám đốc hợp tác với Mạc Thị.
Đêm đó bọn vừa cùng nhau kí hợp đồng, sau đó anh liền bất tỉnh. Sáng hôm sau chính là trong trạng thái trần như nhộng mà mở mắt. Hơn nữa người Chu Khiết Đan đã đầy vết hôn.
Không bao lâu sau thì cô ta có thai, anh còn có thể bao biện gì đây?
Lăng Tiêu Nhiên nhìn thấy cảnh này liền tỏ vẻ đã hiểu tất cả.
Nhưng dù sao trong lòng vẫn mang một nỗi bực bội. Con mẹ nó, sống dậy một lần nữa vẫn bị cắm sừng