(12) Cô ấy là vị tiểu tổ tông nhà tôi
"Lăng tiểu thư nghĩ cũng hay quá nhỉ? Mạc gia của chúng tôi chắc bị cô quay trong lòng bàn tay luôn rồi." Tưởng Kiều lúc này với vẻ mặt vô cùng khó coi mà lên tiếng.
"Mạc phu nhân, tôi nể bà là trưởng bối cùng với những năm chúng ta có mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu. Thế nhưng ăn có thể ăn bậy chứ nói thì không thể nói bậy được đâu đấy." Lúc này Lăng Tiêu Nhiên cũng không tiếc lời đáp trả. Dù sao mấy chuyện đó cô cũng không làm thế thì tại sao phải nhận cơ chứ?
"Được rồi, bà đừng gây chuyện nữa. Lăng tiểu thư, vẫn mong cô giữ chút phép tắc. Dù sao chuyện của cô với Cẩn Nhạc vừa kết thúc không lâu, nếu để mọi người nhìn thấy cùng Tử Khiêm có mối quan hệ không rõ ràng thật sự mà khó lòng giải thích đó." Mạc Đình Phong lên tiếng.
Ông ta quả là một con cáo già. Tuổi đời đã cao nên trong phong thái của ông ta có phần chững chạc cùng khó đoán. Dù không nói rõ ra, nhưng từ nãy đến giờ câu từng chữ ông ta dường như đều muốn đâm về phía cô.
Tên chủ mưu mọi thứ Mạc Tử Khiêm nãy giờ vẫn bình tĩnh ngồi đó nhìn bọn họ nói chuyện, dường như trong lòng anh ta có suy tính, chẳng ai biết con người thâm sâu đó đang nghỉ gì.
"Được rồi, hai về người đi. Tôi đưa Lăng tiểu thư trở về đã. Khi nào có dịp sẽ ghé qua nhà chính." Mạc Tử Khiêm khôi phục lại cái dáng vẻ phong trần, đào hoa ngày nào.
Không muốn làm khó con trai mình, Mạc Đình Phong liền đưa vợ mình quay trở về nhà.
Lúc trên xe, Lăng Tiêu Nhiên cảm thấy người đàn ông này vô cùng yên tĩnh liền không nhịn được mà nhìn anh ta chằm chằm.
"Ông đây rất đẹp trai, nhưng còn nhìn nữa là sẽ thu phí đây."
"Đồ thần kinh."
Đây dường như đã là khuôn khổ nói chuyện bình thường của bọn họ. Nếu bây giờ bỗng nhiên gọi nhau bằng mấy cái biệt danh ngọt sớt thật sự sẽ khiến cô sợ đến phát khóc đấy.
"Tâm trạng không tốt mà cũng độc mồm quá rồi đó." Lăng Tiêu Nhiên lẩm nhẩm.
"Đừng tự kỉ nữa. Nói đi, nhà cưng ở đâu?" Mạc Tử Khiêm cũng không nhỏ nhen trách móc mà lên tiếng hỏi.
Chưa kịp trả lời cô liền nghĩ đến hiện tại ở nhà mình có một số người mà tên họ Mạc này chẳng thể biết đến.
"Không cần, tôi còn có việc. Đưa tôi ở quãng trường thành phố đi."
Có lẽ vì tâm trạng không tốt nên khi nghe cô nói thế Mạc Tử Khiêm cũng không phản ứng mạnh mẽ quá nhiều.
Xe vừa đậu trước quãng trường, tên đàn ông đó đã chạy đi mà không ngoảnh mặt lại. Đúng là vô tình mà!
Bây giờ chưa khuya, trên quãng trường vẫn còn khá nhiều người. Gió mát phả vào mặt làm cô tỉnh táo hẳn.
Lăng Tiêu Nhiên có chút đăm chiêu tựu, những lựa chọn cô đưa ra hiện giờ là đúng sao? Liệu cô có thể bảo vệ được bọn họ thật không?
_Bằng
Bỗng một tiếng súng vang lên, hướng viên đạn chính là một mạch lao về phía cô. Nhờ vào thân thủ được rèn dũa nhiều năm nên cô khá thuận lợi mà tránh được.
"Nhóc con, xem ra ngươi cũng có chút tài cán." Brendan đứng từ xa nhìn cô.
Lần trước để xổng mất con chuột này là nhờ có Thương Vũ, lần này nó có mà chạy bằng trời. Hơn nữa dựa vào thái độ của Vũ có thể thấy đây ra một người rất quan trọng. Biết đâu chừng có thể dùng có để uy hiếp cô ấy quay về.
Đám đàn ông mặc áo đen đến đây ngày càng đông. Người đi đường dường như giả câm giả điếc hoàn toàn không thấy gì. Có lẽ họ sợ sẽ ảnh hưởng đến bọn họ chăng?
"Cậu trai à, chúng ta cũng được xem là có duyên nhưng không có phận, cậu đừng suốt ngày bám lây tôi được không?" Lăng Tiêu Nhiên lúc này có chút phẫn nộ.
Tên này từ đầu đến cuối một mực nhắm lấy cô, thật không biết kiếp trước đã gây oan nghiệt gì mà.
"Đừng nhiều lời, chịu chết nhé?" Brendan vừa nói dứt câu, đám người phía sau liền lao lên.
Cô cùng lắm có thể chống trả ở đây nửa tiếng. Con trâu đánh lâu cũng chết, huống hồ chi còn là chơi "trò chơi gia đình" thế này.
Một lúc lâu sau, tưởng chừng như cô chẳng thể đánh trả lại nữa, tay chân không đánh nhau từ lâu đã có chút đơ cứng, thật sự cô không biết mình có thể cầm cự thêm một phút nào nữa hay không.
Đúng lúc cô đang tuyệt vọng nhất, thân ảnh một người đàn ông nước ngoài tóc vàng liền đứng ra che chắn trước mặt cô.
"Cô út, chị không sao chứ? Sao lại không biết gọi người đến vậy nè." Andrew vừa nói vừa tỏ vẻ khó chịu.
Thật sự không thể nghĩ đến viễn cảnh nếu thật sự cô nàng này xảy ra chuyện gì, tên đó sẽ lột da rút xương anh ta thảm thế nào. Hơn nữa đây còn là tâm can bảo bối của vô số nhân vật máu mặt, nếu thật sự có chuyện gì xảy tới, e rằng thế giới sẽ một lần nữa xoay chuyển.
"Mẹ nó, hộ giá trễ còn lên mặt. Andrew, lo mà xử hết bọn chúng đi, tôi thật sự mệt đến điên rồi đây." Lúc này thấy binh viện trợ đã đến, Lăng Tiêu Nhiên mới thả lỏng được đôi chút.
Brendan đứng từ xa nhìn thấy Andrew liền khó chịu nhíu mày.
"Andrew, cậu đang làm gì vậy hả?" Brendan lớn tiếng hỏi.
Bọn họ là bàn bè từ nhỏ, là đối tượng sớm đã bị đem ra so sánh từ nhỏ. Ấy vậy mà không những không ghét nhau, bọn họ còn cùng nhau trở thành đôi tri kỉ nữa.
"Brendan, tôi mới là người hỏi câu đó." Nhìn thấy người quen Andrew cũng ngừng đánh.
"Đó là con mồi của tôi."
"Con mẹ nó, con mồi của cậu? Cậu không muốn sống nữa à?"
"Rốt cuộc cô ta là gì của cậu?"
"Cô ấy là vị tiểu tổ tông nhà tôi, con chó như cậu còn không mau biết điều mà né xa ra "
"Lăng tiểu thư nghĩ cũng hay quá nhỉ? Mạc gia của chúng tôi chắc bị cô quay trong lòng bàn tay luôn rồi." Tưởng Kiều lúc này với vẻ mặt vô cùng khó coi mà lên tiếng.
"Mạc phu nhân, tôi nể bà là trưởng bối cùng với những năm chúng ta có mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu. Thế nhưng ăn có thể ăn bậy chứ nói thì không thể nói bậy được đâu đấy." Lúc này Lăng Tiêu Nhiên cũng không tiếc lời đáp trả. Dù sao mấy chuyện đó cô cũng không làm thế thì tại sao phải nhận cơ chứ?
"Được rồi, bà đừng gây chuyện nữa. Lăng tiểu thư, vẫn mong cô giữ chút phép tắc. Dù sao chuyện của cô với Cẩn Nhạc vừa kết thúc không lâu, nếu để mọi người nhìn thấy cùng Tử Khiêm có mối quan hệ không rõ ràng thật sự mà khó lòng giải thích đó." Mạc Đình Phong lên tiếng.
Ông ta quả là một con cáo già. Tuổi đời đã cao nên trong phong thái của ông ta có phần chững chạc cùng khó đoán. Dù không nói rõ ra, nhưng từ nãy đến giờ câu từng chữ ông ta dường như đều muốn đâm về phía cô.
Tên chủ mưu mọi thứ Mạc Tử Khiêm nãy giờ vẫn bình tĩnh ngồi đó nhìn bọn họ nói chuyện, dường như trong lòng anh ta có suy tính, chẳng ai biết con người thâm sâu đó đang nghỉ gì.
"Được rồi, hai về người đi. Tôi đưa Lăng tiểu thư trở về đã. Khi nào có dịp sẽ ghé qua nhà chính." Mạc Tử Khiêm khôi phục lại cái dáng vẻ phong trần, đào hoa ngày nào.
Không muốn làm khó con trai mình, Mạc Đình Phong liền đưa vợ mình quay trở về nhà.
Lúc trên xe, Lăng Tiêu Nhiên cảm thấy người đàn ông này vô cùng yên tĩnh liền không nhịn được mà nhìn anh ta chằm chằm.
"Ông đây rất đẹp trai, nhưng còn nhìn nữa là sẽ thu phí đây."
"Đồ thần kinh."
Đây dường như đã là khuôn khổ nói chuyện bình thường của bọn họ. Nếu bây giờ bỗng nhiên gọi nhau bằng mấy cái biệt danh ngọt sớt thật sự sẽ khiến cô sợ đến phát khóc đấy.
"Tâm trạng không tốt mà cũng độc mồm quá rồi đó." Lăng Tiêu Nhiên lẩm nhẩm.
"Đừng tự kỉ nữa. Nói đi, nhà cưng ở đâu?" Mạc Tử Khiêm cũng không nhỏ nhen trách móc mà lên tiếng hỏi.
Chưa kịp trả lời cô liền nghĩ đến hiện tại ở nhà mình có một số người mà tên họ Mạc này chẳng thể biết đến.
"Không cần, tôi còn có việc. Đưa tôi ở quãng trường thành phố đi."
Có lẽ vì tâm trạng không tốt nên khi nghe cô nói thế Mạc Tử Khiêm cũng không phản ứng mạnh mẽ quá nhiều.
Xe vừa đậu trước quãng trường, tên đàn ông đó đã chạy đi mà không ngoảnh mặt lại. Đúng là vô tình mà!
Bây giờ chưa khuya, trên quãng trường vẫn còn khá nhiều người. Gió mát phả vào mặt làm cô tỉnh táo hẳn.
Lăng Tiêu Nhiên có chút đăm chiêu tựu, những lựa chọn cô đưa ra hiện giờ là đúng sao? Liệu cô có thể bảo vệ được bọn họ thật không?
_Bằng
Bỗng một tiếng súng vang lên, hướng viên đạn chính là một mạch lao về phía cô. Nhờ vào thân thủ được rèn dũa nhiều năm nên cô khá thuận lợi mà tránh được.
"Nhóc con, xem ra ngươi cũng có chút tài cán." Brendan đứng từ xa nhìn cô.
Lần trước để xổng mất con chuột này là nhờ có Thương Vũ, lần này nó có mà chạy bằng trời. Hơn nữa dựa vào thái độ của Vũ có thể thấy đây ra một người rất quan trọng. Biết đâu chừng có thể dùng có để uy hiếp cô ấy quay về.
Đám đàn ông mặc áo đen đến đây ngày càng đông. Người đi đường dường như giả câm giả điếc hoàn toàn không thấy gì. Có lẽ họ sợ sẽ ảnh hưởng đến bọn họ chăng?
"Cậu trai à, chúng ta cũng được xem là có duyên nhưng không có phận, cậu đừng suốt ngày bám lây tôi được không?" Lăng Tiêu Nhiên lúc này có chút phẫn nộ.
Tên này từ đầu đến cuối một mực nhắm lấy cô, thật không biết kiếp trước đã gây oan nghiệt gì mà.
"Đừng nhiều lời, chịu chết nhé?" Brendan vừa nói dứt câu, đám người phía sau liền lao lên.
Cô cùng lắm có thể chống trả ở đây nửa tiếng. Con trâu đánh lâu cũng chết, huống hồ chi còn là chơi "trò chơi gia đình" thế này.
Một lúc lâu sau, tưởng chừng như cô chẳng thể đánh trả lại nữa, tay chân không đánh nhau từ lâu đã có chút đơ cứng, thật sự cô không biết mình có thể cầm cự thêm một phút nào nữa hay không.
Đúng lúc cô đang tuyệt vọng nhất, thân ảnh một người đàn ông nước ngoài tóc vàng liền đứng ra che chắn trước mặt cô.
"Cô út, chị không sao chứ? Sao lại không biết gọi người đến vậy nè." Andrew vừa nói vừa tỏ vẻ khó chịu.
Thật sự không thể nghĩ đến viễn cảnh nếu thật sự cô nàng này xảy ra chuyện gì, tên đó sẽ lột da rút xương anh ta thảm thế nào. Hơn nữa đây còn là tâm can bảo bối của vô số nhân vật máu mặt, nếu thật sự có chuyện gì xảy tới, e rằng thế giới sẽ một lần nữa xoay chuyển.
"Mẹ nó, hộ giá trễ còn lên mặt. Andrew, lo mà xử hết bọn chúng đi, tôi thật sự mệt đến điên rồi đây." Lúc này thấy binh viện trợ đã đến, Lăng Tiêu Nhiên mới thả lỏng được đôi chút.
Brendan đứng từ xa nhìn thấy Andrew liền khó chịu nhíu mày.
"Andrew, cậu đang làm gì vậy hả?" Brendan lớn tiếng hỏi.
Bọn họ là bàn bè từ nhỏ, là đối tượng sớm đã bị đem ra so sánh từ nhỏ. Ấy vậy mà không những không ghét nhau, bọn họ còn cùng nhau trở thành đôi tri kỉ nữa.
"Brendan, tôi mới là người hỏi câu đó." Nhìn thấy người quen Andrew cũng ngừng đánh.
"Đó là con mồi của tôi."
"Con mẹ nó, con mồi của cậu? Cậu không muốn sống nữa à?"
"Rốt cuộc cô ta là gì của cậu?"
"Cô ấy là vị tiểu tổ tông nhà tôi, con chó như cậu còn không mau biết điều mà né xa ra "