"Không sao, em tự có sắp xếp. Chị phải nhớ rõ lời em nói, Thương Vũ chết rồi, chị là Lam Tư Diệp, em gái của Lam Thiên Ân."
"Nhiên à, em điên rồi." Thương Vũ không biết nên nói gì, dù sao tên họ Lam đó cũng không phải dạng dễ nuốt, vậy mà em ấy có thể xử gọn một phát thật sự khiến con người ta mở rộng tầm mắt.
Lăng Tiêu Nhiên không đáp, cũng không bày tỏ quá nhiều cảm xúc. Những người như bọn họ từ lâu đã phải học cách che giấu đi cảm xúc thật của mình.
(...)
Vài ngày sau đó, show thời trang của Lăng Tiêu Nhiên được diễn ra vô cùng trang trọng. Dù sao cô cũng là một nhà thiết kế có tiếng trong nước, nếu không tới thì có chút không nể mặt nhau rồi.
Trước show diễn một ngày, Cung Kiều Hân cũng đã có mặt tại thành phố T.
"Nhiên à, em nói có bất ngờ cho chị là gì vậy?" Cung Kiều Hân chưa kịp vào đến nhà đã vô cùng tò mò mà lên tiếng hỏi.
Câu hỏi vừa dứt, trong nhà liền có một bóng người lao ra ôm chặt lấy Cung Kiều Hân.
"Vũ?" Lúc này, Cung đại minh tinh có chút ngỡ ngàng, không ngờ bây giờ lại có thể gặp được cô nhóc này ở đây.
"Chị à..." Thương Vũ khẽ đáp. Nhưng đôi tay ôm chặt người con gái trước mặt vẫn không hề buông lỏng.
"Được rồi được rồi. Hai người đừng có tình cảm sướt mướt nữa, đứng đây bị người khác phát hiện thì không hay đâu. Vào trong đi." Lăng Tiêu Nhiên lúc này mới lên tiếng.
(...)
Hôm sau, show diễn được tiến hành khá đầy đủ, không những thế còn có sự có mặt của một số nhân vật nổi tiếng khắp thành phố.
Anh em Mạc gia, Mạc Tử Khiêm và Mạc Cẩn Nhạc. Thiếu tướng nhà họ Lục, Lục Tô Thời. Bác sĩ hàng đầu cả nước, Hạ Vãn Triều. Cùng vô số những nhân vật lớn.
Người qua đường không khỏi cảm thán, hôm nay quả thật là nơi tụ họp của các chiến thần.
Không có gì ngạc nhiên khi hôm nay Mạc Tử Khiêm lại dẫn theo một cô minh tinh đang hot. Có thể gọi là dẫn đầu xu thế hiện nay, cô ta chỉ thua mỗi Cung Kiều Hân, vị minh tinh nổi tiếng toàn cầu.
"Khiêm, lại đổi người mới à?" Hạ Vãn Triều có chút cảm thán, thật sự anh ta rất tò mò người con gái nào có thể khiến cho lãng tử quay đầu đây.
"Liên quan đến anh à?" Mạc Tử Khiêm có chút khó chịu khi trả lời. Có lẽ là hôm đó hại người đẹp của anh ta chạy đi mất.
"Cũng chỉ vì một con đàn bà thôi mà." Hạ Vãn Triều cũng không so đo mà mỉm cười.
Không ai đáp lại lời nói đó, dường như cũng ngầm thừa nhận.
Bỗng Lục Tô Thời nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Chỉ là bên cạnh cô ấy dường như đã xuất hiện một người đàn ông khác.
Lục Tô Thời khẩn trương tiến đến trước mặt hai người bọn họ. Vừa định đưa tay nắm lấy cô gái liền bị người đàn ông đứng bên cạnh lấy tay chặn lại.
"Lục thiếu, cậu có chuyện gì sao?" Lam Thiên Ân liền đứng ra chắn trước người của Thương Vũ.
"Cậu Lam, không liên quan đến cậu. Tôi cần gặp người phụ nữ của tôi."
"Đừng đùa nữa, Lục Tô Thời, anh nhìn cho rõ, đây là em gái tôi."
"Em gái?"
Nghe đến đây, Lục Tô Thời sững người lại. Thương Vũ từ nhỏ đã là cô nhi, chỉ có những chị em trong viện cùng nhau lớn lên. Vậy mà bây giờ lòi đâu ra một tên anh trai vậy?
"Cút xa ra một chút." Lam Thiên Ân không dây dưa nữa, xoay người rời đi.
Lam gia từ lâu đã có truyền thống làm quan lâu đời, chính là người duy nhất có đủ khả năng đối chọi với Lục Tô Thời. Bởi một người làm quan một người làm tướng, nếu bàn về quyền thế thì chẳng biết ai hơn ai đâu.
"Lam thiếu, cảm ơn anh." Lúc này, Thương Vũ mới nhỏ giọng cảm ơn người đàn ông bên cạnh.
Cô có chút không ngờ khi người đàn ông này vậy mà sẵn sàng ra tay cứu giúp cô.
"Tiêu Nhiên đã nhờ thì tôi sẽ đáp ứng. Sau này cứ gọi anh hai là được." Lam Thiên Ân không mặn không nhạt mà đáp lại.
Bỗng một lần nữa từ đằng sau Lục Tô Thời kéo cô về phía anh ta.
Lam Thiên Ân có chút không phản ứng kịp liền để Thương Vũ lọt vào tay Lục Tô Thời.
"Con mẹ nó tốt nhất em giải thích rõ ràng cho tôi. Thương Vũ, chúng ta chưa chia tay, đừng làm ra vẻ xa lạ như thế." Lục Tô Thời ôm chặt người con gái trong lòng, hình như đã rất lâu rồi anh chưa có được cảm giác này.
Chỉ lại vài giây sau anh liền bị đẩy ra. "Lam Tư Diệp" đưa mắt nhìn anh, đôi mắt lạnh lùng sắt bén mà muôn phần xa cách.
"Lục thiếu, Lam thiếu gia cùng Lam tiểu thư là tôi mời đến. Xin anh tự trọng." Lúc này Lăng Tiêu Nhiên từ xa đi lại liền lên tiếng giải vây. Chỉ là ánh mắt nhìn Lục Tô Thời chứa đầy sự châm biếm.
"Lăng Tiêu Nhiên, tốt nhất cô phải cho tôi một câu trả lời rõ ràng."
"Không có gì, anh nhìn thấy chính là sự thật. Thương Vũ đi rồi, cô ấy là Lam Tư Diệp." Lăng Tiêu Nhiên chậm rãi lên tiếng giải thích.
Sau đó cô xoay người hướng về phía người nhà họ Lam đưa họ đến khu chổ ngồi khác.
Lục Tô Thời chỉ biết đứng đó. Từ ánh mắt cho đến giọng điệu có thể thấy, cô cương kiến muốn từ bỏ đoạn tình cảm của bọn họ rồi.
Đã đi được một đoạn, lúc này Lăng Tiêu Nhiên mới lên tiếng.
"Anh Thiên Ân, cảm ơn anh vì đã đồng ý giúp em chuyện này. Nếu không em thật sự chẳng biết làm sao."
"Không phải đã nói chỉ cần là em thì muốn gì cũng được sao?" Lam Thiên Ân khẽ cười. Nụ cười đầy cưng chiều khác hẳn với dáng vẻ lạnh lùng từ đầu đến giờ.
"Anh đừng trêu em nữa." Lăng Tiêu Nhiên cũng mỉm cười đáp lại.
Ở xa xa đằng kia, Mạc Tử Khiêm đã thu trọn nụ cười của bọn họ vào mắt. Trong lòng vô cùng ngứa mắt. Con mồi mà hắn nhắm đến trừ khi đã chán chứ tuyệt đối không nhường cho người khác.
Sau đó anh ta nhìn gì cũng thấy ngứa mắt, nhất là người phụ nữ bên cạnh. Nghĩ là làm, Mạc Tử Khiêm quăng cho cô ta vài tấm chi phiếu liền bảo cô ta lượn đi.
Hạ Vãn Triều từ nãy giờ ngồi đó quan sát, từ việc của Lục Tô Thời đến cái phản ứng kì lạ của Mạc Tử Khiêm đều được anh ta thu trọn vào mắt.
Xem ra kiếp hồng nhan của bọn họ đến rồi, có thể năm nay bọn họ sẽ thân bại danh liệt vì đám đàn bà ngoài kia.
"Nhiên à, em điên rồi." Thương Vũ không biết nên nói gì, dù sao tên họ Lam đó cũng không phải dạng dễ nuốt, vậy mà em ấy có thể xử gọn một phát thật sự khiến con người ta mở rộng tầm mắt.
Lăng Tiêu Nhiên không đáp, cũng không bày tỏ quá nhiều cảm xúc. Những người như bọn họ từ lâu đã phải học cách che giấu đi cảm xúc thật của mình.
(...)
Vài ngày sau đó, show thời trang của Lăng Tiêu Nhiên được diễn ra vô cùng trang trọng. Dù sao cô cũng là một nhà thiết kế có tiếng trong nước, nếu không tới thì có chút không nể mặt nhau rồi.
Trước show diễn một ngày, Cung Kiều Hân cũng đã có mặt tại thành phố T.
"Nhiên à, em nói có bất ngờ cho chị là gì vậy?" Cung Kiều Hân chưa kịp vào đến nhà đã vô cùng tò mò mà lên tiếng hỏi.
Câu hỏi vừa dứt, trong nhà liền có một bóng người lao ra ôm chặt lấy Cung Kiều Hân.
"Vũ?" Lúc này, Cung đại minh tinh có chút ngỡ ngàng, không ngờ bây giờ lại có thể gặp được cô nhóc này ở đây.
"Chị à..." Thương Vũ khẽ đáp. Nhưng đôi tay ôm chặt người con gái trước mặt vẫn không hề buông lỏng.
"Được rồi được rồi. Hai người đừng có tình cảm sướt mướt nữa, đứng đây bị người khác phát hiện thì không hay đâu. Vào trong đi." Lăng Tiêu Nhiên lúc này mới lên tiếng.
(...)
Hôm sau, show diễn được tiến hành khá đầy đủ, không những thế còn có sự có mặt của một số nhân vật nổi tiếng khắp thành phố.
Anh em Mạc gia, Mạc Tử Khiêm và Mạc Cẩn Nhạc. Thiếu tướng nhà họ Lục, Lục Tô Thời. Bác sĩ hàng đầu cả nước, Hạ Vãn Triều. Cùng vô số những nhân vật lớn.
Người qua đường không khỏi cảm thán, hôm nay quả thật là nơi tụ họp của các chiến thần.
Không có gì ngạc nhiên khi hôm nay Mạc Tử Khiêm lại dẫn theo một cô minh tinh đang hot. Có thể gọi là dẫn đầu xu thế hiện nay, cô ta chỉ thua mỗi Cung Kiều Hân, vị minh tinh nổi tiếng toàn cầu.
"Khiêm, lại đổi người mới à?" Hạ Vãn Triều có chút cảm thán, thật sự anh ta rất tò mò người con gái nào có thể khiến cho lãng tử quay đầu đây.
"Liên quan đến anh à?" Mạc Tử Khiêm có chút khó chịu khi trả lời. Có lẽ là hôm đó hại người đẹp của anh ta chạy đi mất.
"Cũng chỉ vì một con đàn bà thôi mà." Hạ Vãn Triều cũng không so đo mà mỉm cười.
Không ai đáp lại lời nói đó, dường như cũng ngầm thừa nhận.
Bỗng Lục Tô Thời nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Chỉ là bên cạnh cô ấy dường như đã xuất hiện một người đàn ông khác.
Lục Tô Thời khẩn trương tiến đến trước mặt hai người bọn họ. Vừa định đưa tay nắm lấy cô gái liền bị người đàn ông đứng bên cạnh lấy tay chặn lại.
"Lục thiếu, cậu có chuyện gì sao?" Lam Thiên Ân liền đứng ra chắn trước người của Thương Vũ.
"Cậu Lam, không liên quan đến cậu. Tôi cần gặp người phụ nữ của tôi."
"Đừng đùa nữa, Lục Tô Thời, anh nhìn cho rõ, đây là em gái tôi."
"Em gái?"
Nghe đến đây, Lục Tô Thời sững người lại. Thương Vũ từ nhỏ đã là cô nhi, chỉ có những chị em trong viện cùng nhau lớn lên. Vậy mà bây giờ lòi đâu ra một tên anh trai vậy?
"Cút xa ra một chút." Lam Thiên Ân không dây dưa nữa, xoay người rời đi.
Lam gia từ lâu đã có truyền thống làm quan lâu đời, chính là người duy nhất có đủ khả năng đối chọi với Lục Tô Thời. Bởi một người làm quan một người làm tướng, nếu bàn về quyền thế thì chẳng biết ai hơn ai đâu.
"Lam thiếu, cảm ơn anh." Lúc này, Thương Vũ mới nhỏ giọng cảm ơn người đàn ông bên cạnh.
Cô có chút không ngờ khi người đàn ông này vậy mà sẵn sàng ra tay cứu giúp cô.
"Tiêu Nhiên đã nhờ thì tôi sẽ đáp ứng. Sau này cứ gọi anh hai là được." Lam Thiên Ân không mặn không nhạt mà đáp lại.
Bỗng một lần nữa từ đằng sau Lục Tô Thời kéo cô về phía anh ta.
Lam Thiên Ân có chút không phản ứng kịp liền để Thương Vũ lọt vào tay Lục Tô Thời.
"Con mẹ nó tốt nhất em giải thích rõ ràng cho tôi. Thương Vũ, chúng ta chưa chia tay, đừng làm ra vẻ xa lạ như thế." Lục Tô Thời ôm chặt người con gái trong lòng, hình như đã rất lâu rồi anh chưa có được cảm giác này.
Chỉ lại vài giây sau anh liền bị đẩy ra. "Lam Tư Diệp" đưa mắt nhìn anh, đôi mắt lạnh lùng sắt bén mà muôn phần xa cách.
"Lục thiếu, Lam thiếu gia cùng Lam tiểu thư là tôi mời đến. Xin anh tự trọng." Lúc này Lăng Tiêu Nhiên từ xa đi lại liền lên tiếng giải vây. Chỉ là ánh mắt nhìn Lục Tô Thời chứa đầy sự châm biếm.
"Lăng Tiêu Nhiên, tốt nhất cô phải cho tôi một câu trả lời rõ ràng."
"Không có gì, anh nhìn thấy chính là sự thật. Thương Vũ đi rồi, cô ấy là Lam Tư Diệp." Lăng Tiêu Nhiên chậm rãi lên tiếng giải thích.
Sau đó cô xoay người hướng về phía người nhà họ Lam đưa họ đến khu chổ ngồi khác.
Lục Tô Thời chỉ biết đứng đó. Từ ánh mắt cho đến giọng điệu có thể thấy, cô cương kiến muốn từ bỏ đoạn tình cảm của bọn họ rồi.
Đã đi được một đoạn, lúc này Lăng Tiêu Nhiên mới lên tiếng.
"Anh Thiên Ân, cảm ơn anh vì đã đồng ý giúp em chuyện này. Nếu không em thật sự chẳng biết làm sao."
"Không phải đã nói chỉ cần là em thì muốn gì cũng được sao?" Lam Thiên Ân khẽ cười. Nụ cười đầy cưng chiều khác hẳn với dáng vẻ lạnh lùng từ đầu đến giờ.
"Anh đừng trêu em nữa." Lăng Tiêu Nhiên cũng mỉm cười đáp lại.
Ở xa xa đằng kia, Mạc Tử Khiêm đã thu trọn nụ cười của bọn họ vào mắt. Trong lòng vô cùng ngứa mắt. Con mồi mà hắn nhắm đến trừ khi đã chán chứ tuyệt đối không nhường cho người khác.
Sau đó anh ta nhìn gì cũng thấy ngứa mắt, nhất là người phụ nữ bên cạnh. Nghĩ là làm, Mạc Tử Khiêm quăng cho cô ta vài tấm chi phiếu liền bảo cô ta lượn đi.
Hạ Vãn Triều từ nãy giờ ngồi đó quan sát, từ việc của Lục Tô Thời đến cái phản ứng kì lạ của Mạc Tử Khiêm đều được anh ta thu trọn vào mắt.
Xem ra kiếp hồng nhan của bọn họ đến rồi, có thể năm nay bọn họ sẽ thân bại danh liệt vì đám đàn bà ngoài kia.