Trong lòng Diệp Thần cuồng hỉ, dùng sức bắt lấy cần câu, cá này thập phần sinh mãnh, cần câu sẽ bị kéo đến rời tay mà đi.
A Ly ở trên bờ vai của Diệp Thần luồn lên nhảy xuống, bộ dạng hết sức kích động, chỉ là nó cũng không giúp đỡ được cái gì.
- Tiểu Dực, nhanh tới giúp ta!
Diệp Thần gấp giọng hô.
- Ta tới .
Tiểu Dực buông cần câu, cấp cấp chạy tới, cũng bắt được cần câu này.
Cần câu Viêm Ảnh Hắc Kim vặn vẹo đến không thành hình, so với Tiểu Dực vừa rồi thời điểm câu Kim Khôi Giáp Ngư cong càng lợi hại hơn, nếu không có cần câu cũng đủ cứng cỏi, chỉ sợ đã đứt đoạn .
Tiểu Dực bắt lấy cần câu, Diệp Thần cảm giác áp lực của mình lập tức giảm bớt rất nhiều.
- Lên!
Tiểu Dực hưng phấn hô.
Hiên Dật dược tôn cùng Lê Hủ cũng đi tới đằng sau hai người, Diệp Thần cùng Tiểu Dực bắt được cần câu. Bọn họ căn bản không thể giúp, chỉ có thể đứng lo lắng suông, gấp đến độ chà xát tay, vừa rồi Kim Khôi Giáp Ngư kia, đã làm cho bọn họ rung động không thôi, không biết lúc này Diệp Thần lại câu cá gì đi lên. Nhìn xem cần câu đều khom thành như vậy!
Lôi Nghị, Hách Phong, Diêm Thành cũng không có biện pháp ngồi ở chỗ kia yên tĩnh câu cá, đứng lên, vẻ mặt ghen ghét hướng bên này nhìn quanh, nhìn xem bộ dạng cần câu uốn lượn, trái tim của bọn hắn bùm bùm bùm nhảy.
Nếu cá này, cắn chính là lưỡi câu của mình thì thật tốt! Bọn họ hoàn toàn quên, nếu như cá kia thật sự cắn lưỡi câu của bọn hắn, căn bản không chờ bọn họ câu cá đi lên, con cá trực tiếp kéo bọn họ xuống hồ !
Tảng đá dưới chân Diệp Thần cùng Tiểu Dực, có một chút dấu hiệu muốn sụp đổ, buông lỏng vài phần.
- Tảng đá phía dưới không được, Tiểu Dực, nhanh một chút!
Diệp Thần quát, bỗng nhiên dùng sức.
Một bên Tiểu Dực cũng dùng ra khí lực bú sữa mẹ, bỗng nhiên lôi kéo, một con cá lớn màu đỏ tím vung ra mặt nước, dài ước chừng một mét, ở dưới dương quang chiếu rọi xuống, lân phiến màu đỏ tím hào quang bức người, cái đuôi càng không ngừng ở không trung vung vẩy, hai sợi râu thật dài, ở không trung vũ động, so với hiện tại hình thể của Tiểu Dực, còn muốn lớn hơn vài phần.
Chứng kiến con cá này, Diệp Thần không khỏi nghẹn ngào, má ơi, cái này tối thiểu phải vài chục cân a! So với Kim Khôi Giáp Ngư còn muốn lớn hơn gấp bội!
- Con cá lên đây!
Tiểu Dực hưng phấn khó có thể tự kiềm chế, đem con cá màu đỏ tím kia vung đến trên bờ sông, như một con tiểu lão hổ nhào tới.
Lê Hủ cùng Hiên Dật dược tôn ngơ ngác nhìn con cá lớn màu đỏ tím kia ở không trung xẹt qua, ánh mắt ngốc trệ, màu tím hồng, râu dài, vài chục cân, lão thiên của ta a, ta không có nhìn lầm chứ! Bọn họ cả đời này gặp được chuyện tình kinh tâm động phách, cộng lại cũng không có nhiều bằng một ngày hôm nay!
Ba người Lôi Nghị, đầu óc trống rỗng, đứng ở nơi đó ngốc mất, sững sờ nhìn xem cá lớn kia.
Tiểu Dực bổ nhào ở trên con cá kia, nhưng mà đuôi cá càng không ngừng cuồng vung, mấy lần đều muốn tránh thoát đi ra ngoài, thân thể Tiểu Dực cũng cơ hồ bị vung bay ra ngoài.
Lúc này Lê Hủ cùng Hiên Dật dược tôn mới kịp phản ứng, vội vàng thả người nhảy đến hai bên, muốn nhúng tay, nhưng mà Tiểu Dực cùng cá lớn kia uốn éo đánh thành một đoàn, bọn họ chỉ có thể ngẫu nhiên nhúng tay.
Bùm bùm bùm!
Nắm tay của Tiểu Dực cùng chưởng lực của Hiên Dật dược tôn đánh vào trên người con cá kia, như đánh vào trên thanh thép, một điểm động tĩnh cũng không có, con cá kia càng không ngừng vung đuôi, cự ly mặt hồ càng ngày càng gần, sau một khắc muốn nhảy trở lại trong hồ.
A Ly cũng là thần sắc lo lắng, cá này nhảy về trong hồ không có việc gì, nếu Tiểu Dực cũng mang vào trong nước này thì phiền toái.
Diệp Thần bỗng nhiên từ trong không gian bao tay rút ra Phá Ngục kiếm, hướng về con cá kia một kiếm đâm tới, phù một tiếng, Phá Ngục kiếm đâm xuyên đầu con cá kia, đem nó đính ở trên mặt đất.
Con cá kia y nguyên càng không ngừng vung vẩy cái đuôi, nhưng mà chậm rãi, càng ngày càng trì hoãn, cuối cùng ngừng lại.
Tiểu Dực mới từ trên mặt đất bò lên, chật vật không thôi, đá đá thân cá nói:
- Nó đã chết rồi! Thật là lợi hại!
- Nhanh lên, chớ đứng đấy, Lê Hủ, lấy Thiên Tịnh Thủy tới, Tiểu Dực, cùng ta chung một chỗ nâng cá lên, cẩn thận một chút!
Hiên Dật dược tôn cùng Tiểu Dực chung một chỗ, đem cá giơ lên, trên mặt đất chảy một vũng lớn huyết, cái huyết này hỗn hợp nước Tử Minh hồ, nhất định là không thể dùng, Hiên Dật dược tôn tâm thương yêu không dứt.
Rất nhanh, Lê Hủ chuyển bồn lớn Thiên Tịnh Thủy tới, Hiên Dật dược tôn chỉ huy, bốn người cùng một chỗ rửa sạch cá này.
Bất kể là Lôi Nghị, Hách Phong cùng Diêm Thành, hay là một đám đệ tử ký danh đều vây tụ tới, xa xa mà nhìn xem, cá kia tuy đã chết rồi, nhưng toàn thân y nguyên tử quang lóng lánh, hai sợi râu thật dài, chừng hơn hai thước.
- Lôi sư huynh, đây rốt cuộc là cá gì?
Tuyên Vũ nhỏ giọng hỏi, cá lớn màu tím nầy, là Diệp Thần câu đi lên ? Hắn nhìn về phía Diệp Thần, cái thiếu niên mười bảy mười tám tuổi này, vận khí không khỏi cũng quá tốt a?
- Hình như là Tử Kim. . . Ta cũng không quá khẳng định.
Lôi Nghị lắc đầu nói, Diệp Thần làm cho hắn sinh ra cảm giác kiêng kị thật sâu, không quản Diệp Thần luyện dược thiên phú như thế nào, chỉ là công phu câu cá kia, Hiên Dật dược tôn cũng muốn đối với Diệp Thần vài phần kính trọng.
Hao phí trọn vẹn hơn nửa canh giờ, lúc này mọi người mới đem cá lớn kia rửa sạch sẽ, không có chảy mất quá nhiều huyết, lúc này Hiên Dật dược tôn cùng Lê Hủ mới thở dài một hơi.
Lấy tay nắm một chút, cá lớn nầy khoảng chừng hơn ba mươi cân.
- Huyết của con cá này cũng không thể lãng phí!
Hiên Dật dược tôn cười cười nói.
- Bất quá nửa giờ trôi qua, huyết cá cũng đã ngưng kết . Nhanh bắt nó cất kỹ a, con cá này so với Kim Khôi Giáp Ngư còn muốn trân quý! Chờ ngươi đến Dược tôn có thể lấy nó luyện chế thành đan dược .
Diệp Thần vung lên Phá Ngục kiếm, ối chao ô hay ba tiếng, cá lớn này bị chém thành tứ đoạn.
- Diệp Thần, ngươi đem nó chặt đứt làm gì? Cá nguyên vẹn mới càng dễ bảo tồn.
Hiên Dật dược tôn có chút đau lòng nói.
- Sư tôn, hai đoạn thịt cá này, là cho ngài cùng Lê sư huynh a.
Diệp Thần đem hai đoạn thịt cá bên trong cầm lên, đưa cho Hiên Dật dược tôn cùng Lê Hủ.
Hiên Dật dược tôn cùng Lê Hủ sững sờ.
- Diệp Thần, ngươi xác định muốn đem hai đoạn thịt cá này cho chúng ta? Ngươi biết nó là cá gì, có bao nhiêu trân quý hay không?
Hiên Dật dược tôn rung giọng nói, ngay cả hắn cũng là khó có thể bình tĩnh, thịt con cá này, là bảo vật chân chính, bất kể là ăn hay luyện đan, đều có thể trên phạm vi lớn tăng tu vi! Chỉ một chút thịt cá như vậy, cũng giá trị mấy ngàn Ngưng Khí Đan, huống chi một khối lớn như vậy!
- Không quản con cá này trân quý cỡ nào, nếu không có sư huynh cùng sư tôn, ta cũng không có biện pháp tới đây câu cá, cho nên đây là nên làm.