Mục lục
Tổ Thần Chí Tôn - Diệp Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không biết mới vừa rồi nơi huyệt động kia có phải thông hướng Hạ Địa Quỳnh Lâu hay không, Diệp Thần suy nghĩ một chút, đợi có cơ hội, hắn phải vào bên trong huyệt động nhìn một chút, bất quá không thể để cho phụ thân cùng thúc công biết được.

Trở lại Diệp gia bảo, Diệp Thần tiếp tục tu luyện Cửu Tinh Thiên Thần Quyết, luyện tập Nộ Toái Sơn Hà vũ kỹ, muốn đi tìm Hạ Địa Quỳnh Lâu một chút, trước tăng thực lực lên rồi hãy nói, nếu không đụng phải thập giai thậm chí cường giả lợi hại hơn, ngay cả cơ hội chạy trốn mạng cũng không có, đó chính là chịu chết!

Chớp mắt một cái, hai ba ngày thời gian liền đã qua, phía sau núi Diệp gia bảo khai thác khoáng thạch cũng bị Diệp Chiến Thiên thông qua con đường bí mật bán mất, về phần Ngân huyền thạch, bởi vì Đông Lâm Quận Vương phủ không có khống chế Ngân huyền thạch mua bán, nên giao dịch tiện hơn, bán đi rất nhiều, ngắn ngủn mấy ngày, Diệp gia bảo liền thu nhập hơn hai ngàn Tụ Khí Đan, vượt qua đám người Diệp Chiến Thiên tưởng tượng, mặt khác Diệp gia bảo lại mua đại lượng mễ lương cùng đồ dùng cuộc sống, trữ hàng ở trong kho hàng, chuẩn bị bất cứ tình huống nào.

Nghe một ít tộc nhân nói, bên trong Đông Lâm quận thành tới rất nhiều người xa lạ, cũng là cấp chín cường giả trở lên, bên trong quận xảy ra mấy lần xung đột, đã chết nhiều người, vì để tránh cho phát sinh vấn đề, Diệp Chiến Thiên hạ lệnh đóng cửa bảo, cấm tộc nhân đi ra ngoài.

Đoán chừng những người kia cũng là chuẩn bị đi Hạ Địa Quỳnh Lâu.

Mặt trời mới vừa mọc lên, lại là một ngày mới, Diệp gia bảo diễn võ trường cùng thường ngày giống nhau, phi thường náo nhiệt, các tộc nhân cấp bảy trở xuống đều tu luyện Lôi Đế Quyết, tộc nhân cấp tám trở lên phần lớn đều luyện tập Diệp Thần mới vừa truyền thụ Thiên Lôi Diệt Đính vũ kỹ.

Bỗng nhiên, từng tiếng quát khẽ chỉnh tề ở trong núi quanh quẩn, thanh âm chấn như sấm.

Trên đường nhỏ bên ngoài Diệp gia bảo, bảy tráng hán thân hình cao lớn đang lên đường, bọn họ cùng người Tây Vũ Đế Quốc có chút không giống.

- Lão Đại, chạy năm ngày đường mệt chết ta, nhanh tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút rồi hãy nói!

Một tráng hán nói, hắn người mặc một cái quần màu xám tro, ở trần, một thân da tay ngăm đen giống như thép, phía trên hiện đầy vết thương, tựa như rết bò đầy toàn thân, lộ ra vẻ phá lệ dữ tợn.

- Thác Bạt Vũ, chỉ một mình ngươi biết mệt sao, đừng ồn ào, làm cho người ta phiền đến sợ.

Bên cạnh một tráng hán khác cau mày quát lên.

- Làm phiền? Cổ Trác, ta chỉ nói một chút, thì thế nào ? Không phục chúng ta đánh một chút!

Cái tráng hán gọi Thác Bạt Vũ kia bất mãn nói, hắn cũng là tính tình nóng nảy.



- Đừng cãi nhau nữa.

Bên cạnh một người tướng mạo hơi chút đoan chánh, nhưng thể trạng vô cùng cường tráng chìm quát một tiếng.

Bộ dạng người này rất có uy nghiêm, Thác Bạt Vũ cùng Cổ Trác kia đều không dám nói nữa.

- Lôi lão đại, bên kia có âm thanh truyền tới, thật giống như có một thôn trang.

Vừa nghe lời này, mấy người còn lại ánh mắt cũng sáng lên, cũng chừng mấy ngày rồi, bọn họ chỉ ăn lương khô, rốt cục có nơi có thể đặt chân rồi, khóe miệng mấy người cũng lộ ra một tia mỉm cười tàn nhẫn, bọn họ đều là từ trong quân đội Nam Man Quốc ra tới, ở nước khác đốt giết đánh cướp đối với bọn họ mà nói, chính là chuyện thường như cơm bữa.

- Nơi này là lãnh thổ quốc gia của Tây Vũ Đế Quốc, các ngươi khiêm tốn một chút cho ta, chớ chọc ra mầm tai vạ gì!

Lôi lão đại trầm giọng nói, hắn cũng biết, đám thủ hạ mình là trên mũi đao liếm máu, ở trong đống người chết giãy giụa sống lại, không dễ dàng chịu quản thúc như vậy!

- Lôi lão đại, lo lắng của ngươi rất dư thừa rồi, đoán chừng bên kia cũng chỉ là một cái thôn nhỏ, cho dù chúng ta tàn sát thôn kia, thâm sơn cùng cốc này, nào có cao thủ gì, chẳng lẽ người Tây Vũ Đế Quốc còn dám phái người vây công chúng ta sao, nếu như bọn họ thực có can đảm phái người vây công chúng ta, Nam Man Quốc quốc chủ chúng ta liền có cớ tấn công Tây Vũ Đế Quốc.

Thác Bạt Vũ vươn ra đầu lưỡi màu đỏ tươi liếm đôi môi một chút.

- Bất kể như thế nào, nghe mệnh lệnh của ta.

Lôi lão đại tức giận nói, Nam Man Quốc bọn họ đã liên tiếp công chiếm bảy quốc gia quanh thân, duy chỉ có Tây Vũ Đế Quốc này mấy ngàn năm qua ngật đứng không ngã, không phải là không có nguyên nhân, lần này bọn họ là vì tìm kiếm Hạ Địa Quỳnh Lâu mà đến, ở bên trong lãnh thổ quốc gia Tây Vũ Đế Quốc, nói không chừng sẽ đụng phải một chút siêu cấp cường giả, tự nhiên phải cẩn thận.

Nghe được Lôi lão đại nói, đáy lòng đám người Thác Bạt Vũ đều có chút khinh thường, cảm thấy Lôi lão đại cũng quá sợ phiền phức.

Trên đường nhỏ ở trong rừng xuyên qua, sau một lúc lâu, bọn họ nhìn thấy một đạo thành tường cao bảy tám thước, nơi này không phải là thôn xóm gì, mà là một võ đạo gia tộc!



- Lần đầu tiên tới Tây Vũ Đế Quốc, không biết Tây Vũ Đế Quốc dân phong như thế nào, tạm thời không nên sanh sự, trước xem thực lực bọn họ như thế nào.

Lôi lão đại nói, nhìn bộ dạng thành tường có mấy phần lụi bại, hẳn không phải là võ đạo thế gia lớn gì.

Bọn người Thác Bạt Vũ, Cổ Trác cảm thấy Lôi lão đại có chút cẩn thận quá đáng rồi, tiểu gia tộc ở cái địa phương nhỏ như Đông Lâm quận, có thể có cao thủ gì?

Trên tường thành Diệp gia bảo, Diệp Mục đang mang theo một ít tộc nhân theo lệ tuần tra, ánh mắt quét qua đường nhỏ trong rừng cây phía ngoài Diệp gia bảo, chỉ thấy mấy tráng hán thân hình cao lớn đang một đường đi tới, bộ dạng kia không giống người Tây Vũ Đế Quốc, hắn ở bên ngoài cùng trưởng bối trong tộc kinh doanh sản nghiệp gia tộc nhiều năm, kiến thức rộng rãi, liếc thấy ra bảy người kia là Nam Man Quốc, Tây Vũ Đế Quốc cùng Nam Man Quốc mặc dù không có chiến tranh lớn, nhưng mà trên biên cảnh ma sát lại chưa bao giờ dừng, người Nam Man Quốc làm sao xâm nhập Tây Vũ Đế Quốc, đến Đông Lâm quận?

- Diệp Bình, đi thông tri bọn người phụ thân, phía ngoài Diệp gia bảo phát hiện người Nam Man Quốc!

Diệp Mục gấp giọng nói, mấy người này thân hình cao lớn, thể trạng cường tráng, đi lại vững vàng, vừa nhìn chính là người tu luyện huyền khí.

- Vâng!


Diệp Bình vội vã xuống dưới thành tường, hướng gia chủ phủ chạy đi.


Đám người Lôi lão đại, Thác Bạt Vũ tới dưới tường thành Diệp gia bảo, Thác Bạt Vũ quát:


- Người trong Bảo nghe đây, đại gia đi ngang qua nơi này, hơi mệt một chút, đến trong bảo các ngươi nghỉ ngơi, ông cho các ngươi tiền thưởng!


Thác Bạt Vũ kia xưa nay lớn lối quen thói, đến một cái địa phương nhỏ như nơi này, mở miệng liền rất không khách khí.


Diệp Mục nghe mà mặt nhăn một chút, trong lòng có chút không vui, những người Nam Man Quốc này cũng quá kiêu ngạo rồi, nghe nói Nam Man Quốc công chiếm bảy quốc gia quanh thân, lãnh thổ quốc gia là gấp ba Tây Vũ Đế Quốc, võ phong thịnh hành, người Nam Man Quốc tới nước khác, từ trước đến giờ cũng là vênh váo tự đắc.


- Diệp gia bảo chúng ta không tiếp người xa lạ, các ngươi tìm chỗ khác nghỉ ngơi đi!


Diệp Mục nhẫn nại hô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK