Hạ Cẩm đơ người, chưa biết nên tức giận thế nào, hẳn đã nói tiếp: “Mẹ muốn chứng minh con là loại đàn ông vô dụng, đến vợ mình cũng không bảo vệ được?”
An Nhiên nghe hẳn nói mà hết hồn.
Một phút trước cô còn khẳng định với Hạ Cẩm sẽ không để lộ chuyện này với Tống Thành.
Một phút sau hẳn đã cấp tốc gọi điện cho mẹ đẻ chất vấn.
Thế này chắc chắn sẽ khiến Hạ Cẩm hiểu lầm cô là kẻ nói lời chẳng giữ lời, còn hơn oan Thị Kính.
Cô vội hốt hoảng túm lấy tay cầm điện thoại của hẳn, nói nhanh: “Không liên quan gì đến mẹ hết.
Anh đừng làm vậy”
Nhưng Tống Thành rất cao, tay cũng khỏe, làm sao để bị An Nhiên kéo xuống được.
Cánh tay còn lại của hẳn vòng qua người cô, ôm chặt lấy.
Hẳn vẫn tiếp tục nói: “Mẹ không thích vợ con cũng không sao.
Sau này nhìn thấy cô ấy thì tránh đi là được”
Lời bất hiếu này mà cũng nói được.
An Nhiên thấy hắn xót mình như thế thì cảm động nhưng vẫn không tránh khỏi tức giận.
Cô nói “Em không sao mà.
Không liên quan đến mẹ đâu.
Anh đừng nổi nóng nữa”
Nhưng Tống Thành vần không chịu nhường, hẳn khăng khăng nói: “Không liên quan? Em nói không liên quan thì anh phải tin là không liên quan sao? Nếu không thì vì sao em khóc?” Hắn lại áp điện thoại vào tai, nói tiếp.
“Mẹ, con nói với mẹ lần cuối, đừng động đến vợ con.
Nhìn cô ấy khóc, con rất đau lòng Nếu mẹ vẫn tiếp tục tức là mẹ muốn chọc cho con khó chịu đấy.
Con sẽ không để mẹ hay bất cứ ai động đến An Nhiên đâu”
Khỏi phải nói Hạ Cẩm đau lòng đến mức nào.
Đứa con trai ngày nhỏ vẫn nói sẽ bảo vệ bà bây giờ đã nghiêng về phía một đứa con gái xa lạ mà làm mặt lạnh với bà.
Hạ Cẩm xót xa nói: “Con biết đau lòng vì người ngoài mà không đau lòng vì mẹ sao?”
“Vợ con không phải người ngoài” Tống Thành lười phải nói đi nói lại một đề tài.
Hản quay sang nhắc nhở Hạ Cẩm.
“Nếu có thời gian chạy tới nhà con chèn ép An Nhiên, chỉ bằng mẹ nên đồn sức mà xử lý Nghiêm Thu Nhỉ đi”
“Thu Nhi làm sao?” Hạ Cẩm nhất thời không theo kịp pha “bẻ lái” này.
Tống Thành hạ giọng: “Bác gái để chị ta ở đây chưa chắc đã có ý tốt.
Sợ là mẹ sểnh mắt trông coi, chị ta sẽ biến thành mầm họa khôn lường đấy”
Tống Thành cũng không nói rõ tình huống, hản chỉ nói đến thế, Hạ Cẩm phải tự hiểu.
Nhưng bà lại nói át đi “Bác gái con thì có thể mang họa gì cơ chứ, bác ấy cũng già rồi.
Còn Nghiêm Thu Nhi mới mười tám, còn chưa thành niên đâu.
Đứa trẻ con đó thì có thể làm khó được mẹ? Thành, mẹ nói con nghe.
Con với An Nhiên yêu đương thế nào, mẹ không quản.
Nhưng kết hôn là chuyện khác, còn liên quan đến nhiều vấn đề trong gia đình, nội tộc.
Con nghe mẹ, ly hôn đi.
Sau đó kết hôn với Cao Khuê.
Lấy vợ xong, con vẫn muốn qua lại với An Nhiên vẫn được.
Coi như nuôi nhân tình cũng không sao.”
“Mẹ thôi đi.”
Bị người khác nói hắn mau ly hôn, cưới người khác, Tống Thành phát cáu, giọng hẳn vang vọng trong bốn bức tường thép của thang máy.
An Nhiên không biết ở đầu bên kia, Hạ Cẩm nói cái gì khiến hẳn đột ngột mất kiềm chế như vậy.
Thường ngày hẳn tuy nóng tính với An Nhiên nhưng hành xử đều có chằng mực, cẩn trọng với bên ngoài.
Huống hồ đây còn là mẹ hẳn.
Cũng có con trai, An Nhiên thừa biết nuôi dạy một đứa con vất vả thế nào.
Huống hồ Tống Thành lớn lên xuất sắc như vậy, chắc chắn do.
công lao của Hạ Cẩm rất nhiều.
Cô không muốn mình chỉ ngồi mát ăn bát vàng, hưởng thụ không xong lại chia rẽ tình cảm hai mẹ con hần.
“Ông xã, đừng nóng..”
Bàn tay mềm mại của cô xoa xoa trước ngực hẳn, làm cho hắn thở nhẹ nhàng trở lại.
Hạ Cẩm thấy tiếng An Nhiên vọng vào điện thoại thì cực kì căm tức, bèn nhấc giọng cười khẩy: “Con không muốn xa nó, thế mà nó lại muốn xa con đấy”.
truyện kiếm hiệp hay
“Mẹ nói cái gì?”
“Mẹ nói người vợ mà con yêu quý và tự hào ấy lại muốn rời xa con đấy”
Tống Thành nheo mắt nhìn lại khuôn mặt xinh đẹp của An Nhiên, thở phì phò: “Mẹ đừng nói thêm bất cứ điều gì nữa.
Con không muốn nghe chút nào.
Dù mẹ có nói gì hay làm gì cũng đừng nghĩ đến việc chia cắt vợ chồng con”
Hạ Cẩm lúc này nắm đằng chuôi, cười lạnh một tiếng: “Con không tin mẹ à? Con tưởng mẹ bịa chuyện? Không đâu, cô vợ của con vừa tuyên bố dõng dạc với mẹ là sẽ sẵn sàng từ bỏ con nếu con đâm đơn ly hôn đấy”
“Con đã bảo mẹ đừng nói nữa mà”
Hạ Cẩm tươi cười, nói tiếp: “Được, mẹ không nói nữa.
Để con nghe chính mình cô ta nói xem sao”
Vừa nói dứt lời, Hạ Cầm lập tức bấm nút chia sẻ đoạn ghi âm.
Trong thang máy kín đáo, giọng An Nhiên cất lên rất rõ ràng “Mẹ, nếu những lời này mẹ nói trước đây thì con sẽ không tiến thêm bất cứ bước nào.
Nhưng hiện tại thì không thể.
Con không thể bỏ anh ấy, chỉ có thể khiến anh ấy rời bỏ con.
Nếu Tống Thành muốn ly hôn, con sẽ không dây dưa níu kéo”
An Nhiên cũng loáng thoáng nghe được, lập tức hiểu ra đây là Hạ Cẩm đang trả đũa cô, nghĩ là cô đi mách lẻo với hẳn việc hai người vừa trao đổi qua điện thoại Cành tay cứng như thép của Tống Thành từ từ siết chặt lại, muốn đem cái eo của An Nhiên bẻ gấy.
Tiếng nói trong đoạn ghi âm cứ phát đi phát lại: “Nếu Tống Thành muốn ly hôn, con sẽ không dây dưa níu kéo”
Ly hôn…
Không dây dưa, níu kéo.
Da đầu hẳn căng ra, hai mắt sẫm lại, nhìn An Nhiên chằm chắm.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK