Ở nhà Hạ Cẩm, bà chủ vừa trở về đã ra ngóng vào trông, đợi tiếng xe của chồng. Đã lâu mới có dịp Tống Sơn ở nhà lâu như vậy, Hạ Cẩm lại quay về thói quen ỷ lại vào ông.
Vừa thấy xe của chồng đi vào sân, bà đã vội chạy ra đón, khéo léo mở lời: “Anh ơi, chúng mình đi dạo một lát đi.”
Tống Sơn mới từ trong xe bước ra, trên người mặc vest lịch sự, phối hợp với cà vạt lụa to bản rất thời trang. Dáng ông đường bệ, đứng dưới nắng chiều lại càng thêm đẹp đẽ, dù đã lớn tuổi nhưng không bớt đi vẻ điển trai, thậm chí còn tăng thêm phần quyến rũ của một người đàn ông từng trải.
“Phan Tùng Hưng, em trai của Phan Thủy.
Tường”
*Ừ” Giọng trầm thấp của ông nhàn nhạt cất lên, sắc mặt vẫn không thay đổi, trái ngược với hi vọng của Hạ Cẩm.
Sở dĩ Tống Sơn không ngạc nhiên vì bao lâu nay ông chính là người luôn âm thầm trợ giúp Phan Tùng Hưng, nếu không thì với gia cảnh đơn bạc như thế, cậu ta chẳng đời nào phất lên nhanh chóng đến mức ấy, trở thành luật sư nổi tiếng, làm việc ở một văn phòng luật tiếng tăm. Đương nhiên, góp phần trong đó cũng là công sức cố gắng không nhỏ của chính cậu ta, có bột mới gột nên hồ!
Thấy ông xã trầm ngâm không nói, Hạ Cẩm hiểu tính ông, lại tự mình nói tiếp: “Phan Tùng Hưng có mối quan hệ thân mật với em gái của Vũ Như. Con bé đó… em thấy rất phản cảm”
Tống Sơn lãnh đạm nói “Thì có làm sao? Không phải con dâu em, em để ý làm gì. Mệt đầu”
Hạ Cẩm thở dài: “Thực ra, trước kia có một lần, trong bữa cơm, trước mặt cả Vũ Như, Tống Thành lại nói chính An Nhiên mới là con dâu nhà họ Tống. Sau đó, nó chẳng nhắc lại lần nào. Em thật hoang mang. Bây giờ thấy con bé kì quái đó thân mật với em trai của Phan Thủy.
Tường, em rất chướng mắt. Loại con dâu như vậy đừng hòng em chấp nhận”
Nghe tới đây, Tống Sơn cau mày, lạnh lùng nhắc vợ: “Xem ra thằng con trời đánh kia vẫn quen thói ngông cuồng. Nó nói thế để chọc tức em thôi, phản đối việc chúng ta ép nó phải kết hôn. Việc của em bây giờ là để ý nó và dạy dỗ con dâu, đừng phí tâm đi nghĩ việc người ngoài”
Hạ Cẩm bị chồng nhắc thì càng tự ái, đôi lông mày nhíu chặt lại: “Em cũng không ưa nổi Nguyễn Vũ Như.
Người đâu quá ngu ngốc, ngay cả chăm sóc chồng cũng không biết, ích kỉ vô cùng. Chắc chẵn ở nhà không được bố mẹ day bảo nề nếp” Bà nhớ lại hình ảnh Hoàng Phương cùng An Nhiên xô xát to tiếng trong bệnh viện hôm đó, lại càng ghét bỏ. “Cả ba mẹ con nhà đó đều chẳng ra gì. Nếu lúc trước biết người Tống Thành chọn như vậy, em đã kiên quyết ngăn cản.”
“Nó chọn, nó phải chịu. Đến khi chịu không nổi thì phải có trách nhiệm tự mình thu dọn tàn cuộc”
Hai người đi thêm một vòng rồi trở về.
Tống Sơn đã sớm phát hiện một bóng người quen thuộc nấp sau gốc cây lớn trong vườn.
Vẫn chưa từ bỏ ý định hay sao?
Từ sau lần trước, ông đã cấm tiệt Nghiêm Thu Nhi được bước chân vào thư phòng của mình. Thế nhưng cô vẫn cố ý lảng vảng qua đó mỗi ngày vài lượt, chỉ mong tình cờ bắt gặp ông từ bên trong đi ra.
Để lại vợ đang say giấc trên giường, Tống Sơn tắm xong liền mặc một tấm áo choàng tắm bằng nhung mịn, bước về thư phòng. Ông cần liên hệ với đối tác ở bên kia địa cầu, múi giờ hai bên lệch nhau hoàn toàn.
Cuộc trao đổi vừa dứt, bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhỏ nhẹ.
“Vào đi” Nghĩ là Hạ Cẩm đã thức giấc, ông không dời mắt khỏi tài liệu, chỉ bình thản nâng giọng.
Một tách trà được đặt xuống trước mặt Tống Sơn, ông giật mình nhìn lên, nhận ra người vừa đến, liền cau mày khó chịu.
“Cậu đã cấm vào đây” Đó là một lời kết tội chứ không phải câu hỏi.
Nghiêm Thu Nhi hai mắt long lanh, rầu rĩ nói: “Con sợ cậu thức khuya làm việc sẽ mệt.”
Nhất là khi cậu lại vừa cùng mợ làm công việc tốn thể lực kia.
Khuôn mặt thiếu nữ xinh đẹp, lời nói lại nhỏ nhẹ, chân thành, ai nỡ trách mảng nữa.
Tống Sơn thở dài: “Được rồi. Ra ngoài đi”
Nhưng Nghiêm Thu Nhi không chịu lùi bước. Cô bạo gan tiến lại sau lưng Tống Sơn, hai bàn tay mềm mại đặt lên vai ông, chậm rãi xoa bóp.
“Để con giúp cậu thư giãn nhé. Một lát thôi.”
Bàn tay chưa thuần thục vẫn còn run rẩy, nhưng hơi thở thiếu nữ trẻ trung cùng giọng nói mềm yếu chọc cho Tống Sơn ngứa ngáy không yên. Nghiêm Thu Nhi quan sát tân suất làm việc và sinh hoạt của Tống Sơn, biết chắc chắn giờ này ông chưa thể “xong việc” mà rời giường được. Nhất định bên dưới vẫn đang sôi sục ý muốn được “xả” nốt.
Nếu mợ đã lớn tuổi, không đủ sức phục vụ chồng thì cô sẽ làm thay mợ việc đó.
Tống Sơn chưa kịp nói cô ra ngoài lần nữa, cô đột nhiên nhào lên, ôm choàng lấy cổ ông từ phía sau.
“Cậu… con… con… xin lỗi…”
Nhờ chiếc áo ngủ cố tình mỏng dính như tờ giấy, bộ ngực của Nghiêm Thu Nhí vểnh cao rõ rệt, được ấn thẳng vào lưng Tống Sơn.
Làn da cô nóng hổi, cố ý chà xát hơi nóng lên lưng ông thông qua hai đỉnh nhọn cứng rắn.
Chiếc bút trên tay Tống Sơn rơi xuống mặt bàn, tạo ra tiếng “cạch” nho nhỏ.
“Thu Nhi” Ông nặng nề gọi một tiếng.
“Vâng, cậu..” Nghiêm Thu Nhi khẽ đáp bên vành tai ông.
Tống Sơn nhảm mắt lại, cảm nhận rõ được dòng chảy thăng trầm đang vùn vụt trôi qua trong từng tế bào của mình, trái ngược hoàn toàn với nhiệt tình của tuổi trẻ vụng dại nơi cô.
Một đêm dài, quá dài, châm chậm trôi qua.
‘Sớm hôm sau, trên bàn ăn sáng, Tống Sơn nói với Hạ Cẩm: “Anh đã liên hệ với một người bạn làm ở trường đại học về việc đi học của Thu Nhi.
Em giúp con bé chuẩn bị một chút”
“Trường đại học nào vậy?”, bà sửng sốt.
“Ở tỉnh khác.”
Hạ Cẩm biết chồng có lý do, nhưng quyết định bất ngờ thế này khiến bà không khỏi ngờ vực.
“Ông xã, Thu Nhi được chị gái gửi gắm cho chúng ta. Đại học thì chọn trường nào ở đây là được rồi, tuổi còn nhỏ, vất vả đi xa như thế làm gì?”
Tống Sơn lẳng lặng uống cà phê, ánh mắt lạnh nhạt chẳng nhìn ai làm cho cả nhà đều nín thở chờ đợi. Một lúc sau, ông mới nói: “Tuổi cũng không nhỏ. Đã trưởng thành rồi”
Nghiêm Thu Nhi nghe xong tái mặt.
Đúng là trong lòng cậu không chấp nhận đứa cháu gái này… Cô hoảng hốt đưa mắt nhìn Tống Nguyệt Sương, muốn cầu cứu.
Vốn dĩ muốn chơi cùng chị họ thêm nữa, Tống Nguyệt Sương lập tức lên tiếng năn nỉ: “Bố, vẫn đang trong dịp nghỉ mà, bố để chị ở lại đây, chờ mấy tháng nữa có kì thi.
Tuy bọn con không giống anh trai, làm cái gì cũng giỏi nhưng học cùng nhau sẽ tiến bộ rất nhanh. Con còn muốn cùng chị thân thiết hơn”
Thân thiết? Đừng có đem cái thân thiết đấy dính lên người ông là được.
T’ống Sơn không nói thêm gì nữa. Đến cuối bữa sáng, khi hai vợ chồng đều ra khỏi cửa, Nghiêm Thu Nhi lúc này mới dám lên tiếng: “Vậy… vậy là chị sắp phải đi rồi đúng không?”
Tống Nguyệt Sương nằm tay Thu Nhị, mỉm cười“Không đâu. Vừa nấy bố không nói gì, tức là ngầm đồng ý cho chị ở lại rồi đó”
Nghiêm Thu Nhỉ lặng người. Nói ra rồi lại không quyết định dứt khoát. Đây chẳng phải là đang cảnh cáo cô sao?
Đêm qua, đúng là cô làm liều, chọc giận cậu của mình rồi…
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK