Trong văn phòng tống giám đốc, không khí đột nhiên khẩn trương hẳn lên, giống như một quả bóng bay bị thối phồng đến cực đại, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ.
Cả một buổi trưa không ăn uống, An Nhiên cố sức đọc mấy tờ đề mà Ân Lãm đưa.
Khổ nỗi, ngôn ngữ trong giấy toàn là thuật ngữ chuyên môn mang tính hàn lâm rất cao, cô đọc không hiểu nổi Đến phần tin học hỏi về lệnh nọ lệnh kia thì lại càng chịu chết.
Tống Thành cau mày nhìn cô một hồi, muốn nói không cần đọc nữa, mau ra ăn cơm, nhưng An Nhiên lại nhất quyết phải ép mình cho bằng được, tình thế trái ngược với lúc sáng Sở dĩ cô quay ngoắt quyết định như vậy là vì Tống Thành kiên quyết không cho cô bỏ trốn.
Nhưng ý hẳn là chỉ cần cô tham dự, kết quả không quan trọng, điểm F cũng không sao.
Mà An Nhiên lại là người có tính kĩ lưỡng, không làm thì thôi, đã làm là phải đâu ra đấy.
Cho nên mới sinh ra hoàn cảnh đảo ngược như vậy.
“Có thế làm cho cô ấy đối vị trí với người khác, chờ làm xong rồi lại đổi trở về?
“Không được, như thế quá bất công cho người kia” An Nhiên vẫn hí hoáy viết lách, không thèm ngẩng đầu lên mảng.
Tống Thành thấy vậy cũng lắc đầu.
Ân Lãm lại tiếp tục nghĩ cách khác: “Vậy để tôi mang usb có virus vào cảm cho nó ăn sạch đề thi trong máy?”
An Nhiên lại cau mày, tiếng nói vọng lên từ đống giấy tờ lộn xôn: “Quá nguy hiểm, lỡ nó ăn mất dữ liệu của công ty hoặc lây lan sang các máy khác thì sao?”
‘Tống Thành lại nhíu mày, phấy tay một cái Không duyệt.
Ân Lãm vẫn cố gắng nghĩ tiếp: “Hay là cho cô An Nhiên đeo thiết bị liên lạc bí mật mới nhất của công ty, sau đó vào phòng th đọc câu hỏi, tôi ở ngoài đọc đáp án cho cô ấy”
Lần này, chưa cần An Nhiên lên tiếng, Tống Thành đã tung một cước đá vào mông Ân Lãm: “Cậu nhìn xem tóc cô ấy ngắn cụt lủn như vậy, giấu làm sao được thiết bị nghe trong tai?”
Thấy hai người đàn ông quyền lực đầy mình thì thào bàn nhau mấy trò gian lận thi cử như học trò, An Nhiên có chút dở khóc dở cười nhưng trong lòng không ngừng cảm động, “Không cần mất công như vậy đâu” Cô trấn an bọn họ.
“Em sẽ cố gắng mà, it nhất cũng không để điểm E”
Chẳng bao lâu sau, Đàm Mai gọi điện tới: “Phó tổng, đến giờ thi rồi, thí sinh đến muộn sẽ bị xóa bỏ quyền dự thi”
Thế là An Nhiên cứ thế tay không ra trận Tống Thành nhìn theo bóng lưng cô, nhỏ bé mà giống hẳn, thẳng tắp.
Hắn muốn đem Tường Vi cùng trợ lý Diệp ném cho chó ăn, nhưng chính An Nhiên cũng nhìn ra cặn kẽ, lắc đầu nói: “Bỏ được một Tường Vi rồi còn cả trăm Hoa Hồng, Hoa Huệ tiếp theo.
Mẹ đã không muốn nhận em làm con dâu thì có rất nhiều cách.
Đây chẳng qua chỉ là nắn gân bước đầu thôi”
Tống Thành lặng lẽ siết chặt bàn tay.
Đợi anh, nhất định phải kiên cường đợi anh dọn dẹp sạch sẽ!
Điểm thi thấp cũng chẳng sao, hắn chỉ là không muốn để vợ mình phải khổ sở nghĩ ngợi.
An Nhiên vừa đến phòng thi, còn chưa kịp nhìn số báo danh đã có người đến dắt cô ngồi vào trước một cái máy tính phía trong góc phòng.
Phòng thi là một hội trường rộng, mỗi máy đều đặt xa nhau, tránh việc thí sinh lén lút nhìn bài hay trao đổi với nhau.
Cô nhất thời cũng mất bình Tĩnh, tim đập loạn lên “Nguyễn An Nhiên, cô lại đây một chút” Trợ lý Diệp đột nhiên cất tiếng gọi.
An Nhiên vừa đi tới chỗ cô ta, lập tức Tường Vi đã đi đến trước máy tính của An Nhiên, nhẹ nhàng vung tay một cái, khóe môi khẽ cong, rất khó phát hiện, sau đó lại nhanh chóng đi mất.
“Có việc gì sao?” An Nhiên mỉm cười đi tới Đây là cô của Diệp Phong, mà anh lại có mối quan hệ thân thiết, thậm chí là ân nhân cứu Cá Chép, cho nên dù thế nào, An Nhiên vẫn muốn có mối giao tình tốt với người này.
“Có gì thì cô cứ nói, tôi sẽ làm ngay”
Trợ lý Diệp nhìn khuôn mặt tươi cười của An Nhiên, trong lòng ngứa ngáy một hồi nhưng vẫn lạnh mặt đáp: “Cô đừng có thấy người sang bắt quàng làm họ.
Lôi kéo làm quen với tôi vô ích.
Chuyện sáng nay không quét vân tay không phải lỗi của cô.
Nhưng ở công ty cô cần chấn chỉnh lại tác phong.
Đi làm phải đúng giờ, cũng không được hành xử nhõng nhếo, làm nũng như vậy, Rất thiếu chuyên nghiệp!”
Lại còn chướng mắt Đây chính là lệnh của Hạ Cẩm, muốn sửa sang tác phong của An Nhiên, không cho phép cô.
làm gì khiến mọi người đoán già đoán non được mối quan hệ giữa cô và Tổng Thành.
Nhưng chẳng lẽ bà ấy lại không nghĩ đến việc chính Tống Thành công bố ra hay sao?
An Nhiên thấy trợ lý Diệp nói một tràng như bổ vào mặt mình, cô cũng lạnh nhạt đáp lại: “Thế nào là nhống nhẽo? Thế nào là làm nũng?”
Trợ lý Diệp thật muốn diễn lại cách cô trách mảng Tống Thành cùng Ân Lãm đã không nói cho mình biết việc quét vân tay, cũng không chịu làm theo.
Nhưng cảm thấy như thế quá kì cục, cô ta không nói ra nổi.
An Nhiên thấy trợ lý Diệp ngần ngừ thì bật cười, giọng nói cũng cay nghiệt thêm vài phần: “Nếu vậy thì trợ lý Diệp chưa nhìn thấy tôi thật sự làm nũng chồng mình như thế nào rồi”
Trợ lý Diệp nghe xong liền cau mày: “Ở nhà thì đó là chồng cô, nhưng đến công ty, người đó là tổng giám đốc.
Cô cần tuần thủ đúng chuẩn mực tác phong, đừng có phô trương như: sáng nay.
Cô sợ mọi người không biết cô có quan hệ đặc biệt với sếp à?”
Càng nói càng hồ đồ, không khác gì não của Vũ Như.
An Nhiên không muốn tiếp tục đề tài vô.
vị này, dứt khoát hạ một câu: “Trợ lý Diệp, lúc trước tôi tôn trọng cô vì cô lớn hơn tôi, lại làm việc lâu năm, rất giàu kinh nghiệm.
Thế nhưng nếu cô đã có ý nhắc nhở như vậy, tôi cũng nói rõ với cô.
Không phải là tôi sợ mọi người không biết chuyện của tôi và Tống Thành.
Bởi hiện tại chính cô đã quên điều đó, cho nên, tôi nhắc lại cho cô rõ, chồng tôi là tổng giám đốc, có nghĩa rằng tôi chính là tổng giám đốc phu nhân.
Cô làm khó tôi chính là làm mất thể diện của hẳn”
An Nhiên dừng lại một chút, ánh mắt nghiêm nghị nhìn thẳng đối phương, lời nói có lực vừa đủ để khiến người nghe không thể phớt lờ: “Tổng giám đốc không cần quét vân tay, phu nhân của anh ta lại phải quét? Trợ lý Diệp, vuốt mặt phải nể mũi, đạo lý ấy nếu không nhớ thì sẽ: rất dễ vung tay cao quá đầu.”
“Cô..” Trợ lý Diệp nghẹn một câu, nửa ngày không nói nên lời, trên ngực như có đá tảng đè chặt.
Mới hai mươi mốt tuổi đã dám thắng lưng ăn nói gãy góc như vậy với người từng trải như Diệp Luận, Nguyễn An Nhiên này đúng là không phải hạng tầm thường.
Đối với bộ dạng tắc nghẹn vì bị phản công của trợ lý Diệp, An Nhiên không quá hứng thú, cũng không lộ ra vẻ tự đắc.
Cô chỉ đơn giản cúi đầu, lễ phép chào một tiếng: “Trợ lý Diệp, tôi vẫn hi vọng chúng ta có thế duy trì mối quan hệ tốt đẹp hơn”
Cô nói xong, không cần đối phương đáp lại, liền xoay người về chỗ ngồi.
Nhìn theo bóng lưng cô, Diệp Luận không khỏi âm thầm đánh giá.
Phải chăng Tường Vi và cả bà chủ Hạ cẩm đều đánh giá An Nhiên quá thấp?
Thế nhưng muốn làm phu nhân tổng giám đốc cũng không chỉ dựa vào việc uốn ba tấc lưỡi là xong, An Nhiên vừa về đến chỗ ngồi chưa bao lâu đã cảm thấy hai mắt cay xe, rất khó chịu.
Cô dụi dụi một hồi, hai hàng nước mát liên tiếp tuôn ra, mắt cay đến độ không mở ra được.
“Có chuyện gì?” Tường Ví làm giám thị, tự mình đi đến gần An Nhiên, trong bụng không ngừng cười thầm.
An Nhiên không biết cơn đau của mình do chính đối phương gây ra, chỉ nói nhanh “Màn hình này làm tôi bị cay mắt, không đọc nổi đề thi”
Tường Vi càng cười lớn hơn trong bụng.
Cô ta hất mặt lên trời, nói “Trong phòng không có máy thừa.
Nếu đổi cho cô, chẳng phải người khác lại phải chịu chiếc máy này?”
An Nhiên lắc đầu: “Vậy tôi mang theo laptop vào đây thi được không?”
“Cô định ghi sẵn đáp án trong đó chứ gì” Cô †a nghiêm giọng trách móc, nhất định bắt An Nhiên ngồi làm bài ở cái máy đó.
Rốt cuộc hai mắt An Nhiên sưng đỏ, không thể nhìn nổi màn hình.
Cô đành dò dẫm tìm từng câu.
May sao gặp được mấy câu quen thuộc trong tài liệu Ân Lãm đưa, coi như thoát được điểm liệt.
Đến khi gửi bài đi cũng không rõ mình vừa viết cái gì.
Chỉ bốn giây sau khi gửi, lập tức có kết quả bay về.
An Nhiên hồi hộp mở đáp án.
E Con F to tướng, tinh vi và hợm hĩnh như bổ một cát cuốc vào mặt cô.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK