Tống Thành tay cầm chén trà, ưu nhã nhấp một ngụm, sau đó thâm thúy nhìn về phía bố vợ.
“Đây là loại trà shan tuyết vừa mới mang về từ miền núi, bố thấy sao?”
Nguyễn Chính Quốc làm gì có tâm trạng mà thưởng trà, cái tách nóng còn chưa đưa đến miệng.
Nghĩ đến việc kinh thiên động địa kia, ông chưa đứt cuống tim mà chết vẫn còn là may!
“Bố, trà này không có bỏ thuốc gì đâu, bố không cần cảnh giác, cứ uống đi.” Tống Thành nửa đùa nửa thật, nâng ấm trà lại rót thêm một chén.
Nguyễn Chính Quốc trong lòng run rẩy, thận trọng hạ cái tách xuống.
“Đây là ý gì?”
Tống Thành hơi ngả người ra sau, mắt đen hẹp dài nheo nheo nhìn xa xôi đâu đó: “Không biết bố còn nhớ ngày đó, cô dâu mặc váy cưới lên xe hoa là ai không?”
Nguyễn Chính Quốc giật mình, thảng thốt: “Là Vũ Như. Chẳng lẽ còn có ai khác?”
Rõ ràng ông không thấy có điều gì khả nghỉ cả.
Cho nên hai chị em đều ở trong ngôi nhà đó cùng nhau khá lâu.
“Hả? Tại sao?“ Nguyễn Chính Quốc không kìm được kinh hãi và tức giận, vỗ lên tay vịn sofa một cái thật lớn. “Tại sao cậu lại nhốt con bé? Nó không có gan làm việc đổi trắng thay đen trắng trợn như thế.”
Tống Thành vẫn bình tĩnh nhìn ông: “Chính miệng Nguyễn Vũ Như tố cáo với con, em gái cô ấy muốn tranh làm phu nhân tập đoàn NC nên đã bỏ thuốc cô ấy, làm cô ấy bỏ lỡ đám cưới.”
Nghe vậy, Nguyễn Chính Quốc nghẹn lời, không nói được gì.
Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Làm sao An Nhiên lại dám bỏ thuốc cho Vũ Như.
Nguyễn Chính Quốc hai tay ôm đầu, trong lòng vừa hoang mang vừa khổ sở nhưng Tống Thành vẫn bình thản như không.
“Nhất định là có nhầm lẫn ở đây, chứ không đời nào An Nhiên lại muốn giả mạo chị gái làm gì.” Nghĩ mãi vẫn không hiểu rõ sự tình, chợt trong óc Nguyễn Chính Quốc lóe lên một tia suy nghĩ quái dị. “Chẳng lẽ… An Nhiên bị ép?”
“Cái gì có thể ép được cô ấy?” Tống Thành cười nhạt. Hắn phải dùng đến đứa con trai cô dứt ruột đẻ ra mới bắt được người, Vũ Như có cách nào bắt ép được An Nhiên.
Bộp một tiếng, tập hồ sơ xám ngắt được Tống Thành đặt lên mặt bàn. Hắn không thúc giục nhưng Nguyễn Chính Quốc đã lờ mờ đoán ra. Ông ngần ngừ không muốn mở tập hồ sơ, sợ rằng những suy đoán vô lý của mình lại trở nên có lý.
“Bố, cái gì xảy ra cũng đã xảy ra, trốn tránh không làm cho sự thật biến mất được.”
Bàn tay nhăn nheo của Nguyễn Chính Quốc run run mở tập hồ sơ, lấy ra một tờ giấy đầu tiên.
Là giấy giám định.
Chính là giấy giám định mẫu máu của An Nhiên do chính cô nài nỉ Hà Văn Nhĩ gọi người tới giúp. Khi ấy, trong máu An Nhiên tồn tại một dư lượng rất nhỏ scopolamine nhưng vẫn đủ để kết luận cô đã bị bỏ thuốc. Nhưng lúc đó, dưới sự chỉ thị của Tống Thành, Hà Văn Nhĩ buộc phải nói dối để giữ chân cô ở lại.
Lúc đó hắn chỉ hành động theo cảm tính. Bây giờ nghĩ lại mới minh bạch, thì ra là hắn luyến tiếc để cô đi.
Nguyễn Chính Quốc nhìn kĩ vài lần, trong lòng hoảng sợ: “Scopolamine… chẳng phải là chất cấm?”
Vũ Như không thể kiếm được mặt hàng này nhưng Hoàng Phương thì…
Nguyễn Chính Quốc biết vợ mình có một người bạn thân thiết làm y tá ở bệnh viện lớn, chắc chắn tìm thuốc sẽ dễ hơn.
“Đúng vậy. Có tác dụng khiến người dùng mất đi trí nhớ tạm thời, chỉ biết nghe theo hướng dẫn như một cái máy. Cho nên khi An Nhiên tỉnh lại, cái gì cũng lơ mơ không rõ. Đến bây giờ thỉnh thoảng vẫn có lúc hay quên vì tác dụng phụ của thuốc Nguyễn Chính Quốc lại càng mờ mịt hơn, không hiểu nổi: “An Nhiên không phải con ruột của bà ấy, từ nhỏ bà ấy đã không ưa nó, hay kiếm cớ trách mắng, đánh đòn. Tại sao bà ấy lại để nó thay cho Vũ Như lấy cậu được? Cậu rõ ràng là con rể mà bà ấy ấy rất ưng ý.
Tống Thành nhún vai: “Cái này bố nên về hỏi kĩ vợ mình thì hơn” Hắn biết chắc chắn Vũ Như không phải loại con gái đứng đắn gì, đàn ông cũng sớm chơi qua không ít. Nhưng mở miệng nói những lời này với Nguyễn Chính Quốc vẫn chẳng hay ho gì, tốt nhất nên ngậm miệng thì hơn.
“Khốn nạn! Khốn nạn thật!” Nguyễn Chính Quốc giận điên người, đấm tay xuống tay vịn sofa. “Để xem lần này bà còn chối cãi được nữa không?”
Hoàng Phương để một cái két sắt trong phòng ngủ. Nguyễn Chính Quốc không bao giờ sờ đến nó dù ông biết đó là nơi bà cất giấu những bí mật, những cuốn sổ tiết kiệm và tiền bạc, nữ trang. Nếu mở cái két đó ra, tìm được thứ thuốc kia, chắc chắn ông sẽ không để cho bà yên. Cùng lắm thì ly hôn! Dù ông biết Hoàng Phương chẳng đời nào chịu buông tay khỏi khối tài sản Nguyễn Chính Quốc gây dựng được.
“Bố, bình tĩnh uống miếng trà đi. Thấy Nguyễn Chính Quốc thần sắc khác lạ, hơi thở khò khè, Tống Thành cũng không dám làm căng, sợ ông đứt mạch máu não lăn ra đấy thì An Nhiên sẽ giận anh cả đời mất. “Việc cũng đã rồi. Hiện tại, con và An Nhiên là vợ chồng hợp pháp, có giấy đăng kí kết hôn đàng hoàng.
Cho nên, con hi vọng bố có thể chúc phúc cho chúng con.”
Nguyễn Chính Quốc thấy Tống Thành nói có lý, lửa giận trong lòng vơi đi một ít. Người như Tống Thành cần gì được chúc phúc, cho nên lời hắn nói chẳng qua là cho Nguyễn Chính Quốc chút mặt mũi.
Ông cũng tỉnh tường, liền theo bậc thang mà xuống.
“An Nhiên có thể gả được cho cậu đúng là duyên trời đã định, không ai ngăn được. Con bé từ nhỏ đã bất hạnh, không có mẹ…” Nói tới đây, hai mắt Nguyễn Chính Quốc hơi hồng. “Bố là kẻ vô dụng, không bảo vệ được nó chu toàn, cũng không cho nó được cái gì O4 Ngay đến quần áo, giày dép cũng là nhặt nhạnh đồ của Vũ Như mà dùng lại.
Nguyễn Chính Quốc nghẹn ngào, càng nghĩ càng xót con, sau đó lại dằn vặt trách mình.
Tống Thành nhìn người đàn ông đã bạc cả đầu mà phải khốn khổ như vậy, có chút thương cảm. Hắn gọi một tiếng: “An Nhiên, em lại đây.
“Vâng?” An Nhiên từ phía Diệp Phong đi ra, thấy bố mình ngồi cúi đầu, hai vai rung rung thì giật mình nhìn sang phía Tống Thành, hai cánh môi mấp máy không ra tiếng: “Có chuyện gì?”
Tống Thành vươn tay kéo An Nhiên ngồi xuống bên cạnh mình, gắt gao ôm chặt eo cô để hai người dính sát vào nhau. Hắn châm trà, kính cẩn nói với Nguyễn Chính Quốc: “Chuyện cũ qua rồi. Hiện tại An Nhiên là vợ con, con sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt. Bố yên tâm.”
Nguyễn Chính Quốc ngẩng đầu nhìn An Nhiên: “Con gái, con nói thật cho bố biết. Hiện tại, con có hạnh phúc không? Có thật sự muốn sống cùng cậu t2”
An Nhiên đỏ bừng mặt không đáp khiến Tống Thành nhất thời sốt ruột, bàn tay ôm eo cô càng bóp mạnh.
“Con…” Cô ngượng đến mức muốn mặt đất nứt ra một cái lỗ cho mình chui vào trốn. “Con rất yêu chồng mình, rất muốn được sống cùng anh ấy cả đời. Bố sẽ ủng hộ chúng con, phải không bố?”
Nguyễn Chính Quốc gật đầu. Người đã bị Tống Thành bắt, tim đã bị Tống Thành giữ, ông làm sao dám phản đối.
Ông tiếp nhận chén trà trong tay Tống Thành, uống một ngụm, đĩnh đạc nói: “Con gái, con đã phải chịu nhiều thiệt thòi. Bố không đủ năng lực để bảo vệ con, cho con được ăn sung mặc sướng. Bay giờ có người thay bố chăm lo cho con, bố rất vui mừng. Mong hai con trăm năm hạnh phúc, luôn kề vai sát cánh suốt cả đường đời.”
“Cảm ơn bố.” Người lớn đầu tiên thừa nhận cô và Tống Thành chính là bố, cô vui khôn xiết.
Tống Thành cũng trang trọng cam kết: “Cả đời này con chỉ yêu duy nhất một mình An Nhiên. Dù khó khăn đến đâu cũng không để cô ấy phải chịu khổ một ngày. Nhất định sẽ làm cô ấy hạnh phúc.”
Cảnh tượng xúc động tốt đẹp bị tiếng điện thoại thô thiển phá vỡ. Nguyễn Chính Quốc nhìn cái tên Hoàng Phương trên màn hình mà cơn giận lại nhanh chóng bò đến.
An Nhiên vội ngăn ông lại: “Bố, đừng nói chuyện này ra. Coi như không biết đi.”
“Làm sao mà coi như không biết được?“ Nguyễn Chính Quốc uất ức.
An Nhiên vỗ về ông: “Dù sao bây giờ con đã yên ổn rồi. Bới lên cũng chẳng ích gì, chỉ khiến bố mẹ lục đục cãi cọ. Cho nên cứ coi như không biết, mọi thứ đều bình thường thì hơn.”
Nguyễn Chính Quốc nghẹn ngào nhìn con gái, đúng là đứa trẻ có tấm lòng thiện lương.
Cho nên, con gái à, nhất định con phải hạnh phúc, thật hạnh phúc, mỗi ngày đều vui vẻ tươi cười, biết không?
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK