Nghe bác sĩ nói tình trạng của anh ta xong, An Hội đưa tay che miệng, mắt trừng lớn sợ hãi những gì mình vừa nghe thấy. “Sao mọi chuyện lại như vậy? Anh ta không thể vì vậy mà biến thành người tàn phế được.
An Hạ đi vào phòng bệnh, Lâm Gia Hào vẫn còn hôn mê trong đó. Cô ngồi xuống, nước mắt thi nhau chảy ra không ngừng.
Cô biết phải đối diện với anh ra sao đây? Vì cứu cô nên Lâm Gia Hào mời thành ra như ngày hôm nay.
Thư ký đi vào phòng đến trước mặt cô. “Tổng giám đốc qua phòng kế bên tắm rửa, nghỉ ngơi chút đi tôi ở đây canh Lâm phó tổng là được rồi. “Không cần " “Nhưng người đã ngồi đợi suốt mấy giờ rồi cũng nên đi nghĩ ngơi, nếu không cơ thể sẽ không chịu được
Sau một hồi thuyết phục cuối cùng An Hạ cũng chấp nhận đứng lên rời đi, nhìn dáng vẻ ốm yếu của cô, thư ký không khỏi thở dài đau lòng cho Tổng giám đốc của mình.
Sao số cô ấy lại khổ như vậy chứ? Lần trước thì đi tìm chống về nhưng không thành, lần này thì người hâm hại cứu mình đến không đi được nữa.
Tổng giám đốc nhất định rất khó chịu trong lòng. Lâm Gia Hào hôn mê qua hôm sau mới tỉnh lại, mở mắt ra xuất hiện đầu tiên chính là dáng vẻ mệt mỏi của An Hạ đang ngủ gật bên cạnh anh.
Nắm lâu khiến thân thể có chút khó chịu, anh thủ cử động cơ thể của mình nhưng phát hiện hai chân của mình không còn nhận thức được gì nữa. Hốt hoàng anh năm chăn kéo thật mạnh ra.
Ánh mắt trợn to khi thấy hai chân mình bị cưa đi đến tận đủi, cánh, môi anh run run, sự đau đớn lan tỏa khắp người.
An Hạ nghe tiếng động bên cạnh, cô từ từ ngồi dậy, thấy thái độ của Lâm Gia Hào có gì đó là lạ. Có vòi nằm lấy hai vai anh ta lay nhẹ, “Anh bình tĩnh đừng có nghĩ ngợi lung tung.
Bất chợt anh nhìn qua, ánh mắt ngây dại nhìn An Hạ hỏi. “Cô nói xem tôi phải nghĩ gì khi kể từ nay tôi không thể đi lại được nữa?" “Tôi... tôi?"
An Hạ ấp ủng không biết nên trả lời anh ta như thế nào, nếu Lâm Gia Hào không cứu cô cũng không ra nông nỗi này. “Tôi xin lỗi..
An Hạ cúi thấp đầu, bản thân chỉ dám nhận lỗi với sửng số nhìn hành động của cô, rồi vòi lắc đầu. "Lỗi không phải do cô, có trách đây là ông trời đang trừng phạt tôi. Nếu như tôi không làm chuyện ác sẽ không bị gặp quả báo
An Hạ nắm lấy tay anh ta, giọng nói kiên định thất lên. "Đây chỉ là tai nạn thôi, anh đừng có nghĩ nhiều như vậy. Nếu như không có anh người nằm đây có lẽ là tôi hoặc tôi đã chết rồi."
Lâm Gia Hào rút tay mình về, thân thể hơi nghiêng qua đưa lưng về phía cô. Không nhìn thấy biểu cảm trên mặt anh như thế nào nhưng cô hiểu rõ hiện tại anh ta rất đau đớn.
An Hạ ngồi đó hồi lâu không thấy anh ta có động tĩnh gì, nhịn không được lên tiếng hỏi: “Anh có thể cho tôi biết vì sao lại cứu tôi không? Anh rất ghét tôi và muốn tôi chết đi mà."
Hai tay Gia Hào siết chặt lại, nhớ đến những gì An Hà nói trong phòng tối và những lời dặn dò lúc gặp nguy hiểm, đáy lòng anh nhẹ nhõm đôi phần.
Cô cứ nghĩ anh ta tiếp tục dùng thái độ im lặng với mình nhưng mấy giây sau Lâm Gia Hào mới nói: “Tôi rất cảm kích sự hiển từ của cô, có thể bỏ qua hết lỗi lầm của tôi. Còn bảo vệ tôi lúc gặp nguy hiểm." "Cô làm vậy khiến tôi có chút xấu hổ, thân là đàn ông lại bày trò hãm hại một người phụ nữ, giờ lại nhận được sự giúp đỡ từ cô ấy"
An Hạ đặt tay lên vai Lâm Gia Hào xem như một lời động viên dành cho anh ta. “Anh biết thay đổi vậy là tốt rồi, tôi chỉ sợ anh không quay đầu được thôi.”
Đợi An Hạ rời khỏi, Lâm Gia Hào nổi điên hét lớn.
Anh không chấp nhận được cảnh mình bị tàn phế như thế này, giả vờ mạnh mẽ cho ai xem. Quyết định cứu An Hạ anh chưa từng hối hận, nhưng khiến bản thân ra nông nổi này anh thật chịu không được.
Lâm Gia Hào tức giận cung nắm đấm đánh mạnh xuống hai chân của mình. “Vô dụng, mày thật vô dụng.”
An Hạ đứng dựa lưng vào tường, đáy lòng hiện lên chút chua xót. Người đàn ông tương lai đang rộng mở lại vì muốn báo thù cho em gái mà mất đi tất cả.
Cô xoay người đi dọc hành lang bệnh viện.
Mong là sau này Lâm Gia Hào sẽ lạc quan hơn, cổ gắng vượt qua khó khăn lần này. Ông trời lấy đi anh ta đôi chân nhất định sẽ trả lại anh ta một thứ khác. Y tá chạy vào phòng thấy thái độ không được bình tĩnh của anh lập tức kêu người khống chế Lâm Gia
Hào lại. "Buông ra, thả tôi ra." mang rồi chim hắn vào giấc ngủ.
Có lẽ đối với Lâm Gia Hào ngay lúc này, ngủ chính là phương pháp tốt nhất.
Như thường lệ, Chu Hạo sẽ được nhìn xem Lâm Uyển
Nhi như thế nào.
Cô ta dường như chấp nhận được sự thật mà tỏa ra thoải mái hơn, không còn kêu la ồn ào như trước. Điều này nằm ngoài dự định của anh và anh không thích một chút nào.
Cái anh muốn chính là thấy cô ta đau khổ. "Thấy tôi như vậy anh tức lắm đúng không?"
Lâm Uyển Nhi ngẩng đầu lên cười nhạo anh, cô ta không nên lời.
Chu Hạo không nói gì, anh ngồi xuống kế bên cô ta, đưa tay bóp lấy cắm Lâm Uyển Nhi. “Cô đang tự do tự tại ngay chỗ này nhưng anh trai của cô thì đang chịu đau đớn chỉ muốn chết đi."
Nhắc đến Lâm Gia Hào, Uyển Nhi lập tức thay đổi sắc mặt.
Cô ta đẩy anh ra may Chu Hạo phản ứng nhanh nên tránh kịp đứng sang một bên nhíu mày không vui nhìn cô ta.
Lâm Uyển Nhi không sợ còn lần đến nắm lấy cổ áo anh gấp gáp hỏi: “Anh đã làm gì anh tôi rồi?" "Tôi cắm anh dụng đến anh ấy" "Muốn gì cứ nhằm vào tôi là đủ rồi."
Chu Hạo hết cô ta ra, bản thân điều chỉnh lại quần áo có chút lộn xộn của mình, còn cố ý lấy khăn lau đi chỗ cô ta vừa đụng như thể nó rất dơ bản.
Không để ý đến anh ghét bỏ, xem thường mình như thế nào. Cô ta hiện giờ chỉ nghĩ đến anh trai đã gặp chuyện.
Chu Hạo thong thả ngồi xuống ghế, khỏe mặt hiện rõ ý cười rồi từ tổn thốt lên. “Người mà cô thuê đi cứu anh ta đẩy, lại cho xe đụng An Hạ nhưng rất tiếc anh trai của cô lại đứng ra chịu thay Lâm Uyển Nhi như một người mất hồn, lắc đầu liên tục không chấp nhận lời anh nói là sự thật. “Đừng có lừa tôi, anh trai rất căm ghét An Hạ thì làm sao có thể đứng ra cứu cô ta được."
Chu Hạo bật cười cho sự ngây thơ của cô ta rồi mới tốt bụng giúp cô ta trả lời. “Bởi vì An Hạ của tôi là một người lương thiện và anh của cô đã nhận ra. “Làm chuyện xấu sẽ gặp nguy, nên cô biết rồi đấy. Lâm Gia Hào ngày hôm nay chính là do cô ban cho anh ta, vốn đĩ lòng dạ Lâm Gia Hào không xấu xa mà tất cả do cô sắp đặt." "Không... không... không phải do tôi" Lâm Uyển Nhi khuy người xuống ôm lấy đầu của mình rằng to.