Rất nhanh khóe miệng anh ta một vài giọt máu bắt đầu chảy ra.
Dĩ Tường tức giận, đưa chân muốn đá Di Nhã ra nhưng bị cô nhanh hơn nâng chân hưởng cậu nhỏ anh ta đạp xuống.
Cơ thể Dĩ Tường co lại, mặt mày anh ta tải nhợt không còn giọt máu, tay ôm lấy hạ bộ của mình trong đau đớn.
À thấy cảnh tượng trước mắt sợ hãi ôm lấy quần áo muốn bỏ chạy thì bị Di Nhã nắm lấy tóc kéo lại.
"Muốn chạy đâu có dễ.""Anh ta phóng túng bậy bạ thì tôi chỉ mới cảnh cáo thôi, nếu tôi mạnh hơn một chút thì xem nó còn có công dụng nữa hay không
"Còn cô đi ngủ bậy với nhiều người quá thì cũng nên chịu quả báo cho mình đi chứ."
GÀ xanh mặt nhìn Di Nhã, toàn thân ả run lên không nói thành lời.
Di Nhã nhếch mép lôi cô ta ra khỏi phòng đi ra ngoài, đứng ngoài đường Di Nhã hướng mọi người
đang đi qua lại nói lớn.
"Mọi người xem rõ mặt cô ta để biết đường mà
tránh nha, cô ta chuyên xen vào chuyện tình cảm của nhà người khác đấy."
À sợ hãi nhìn khắp nơi, mọi người bắt đầu dừngchân lại đưa tay chỉ trò về phía à.
A lắc đầu ngồi sụp xuống lấy chăn che lấy đầu, Di Nhã thấy như vậy đã đủ cô bước đi về phía trước.
Nhưng không hiểu sao nước mắt của cô lại vô thức chày ra, cô mạnh mẽ thì đã sao? Cũng sẽ có lúc mình yếu đuổi. Cô trách cô quá ngốc mà không để ý đến sự lạnh nhạt mà Dĩ Tường dành cho minh thời gian qua, cô luôn nghĩ chắc do anh đi làm mệt nên không có thời gian nói chuyện với minh.
Di Nhã lấy tay quet mạnh nước mắt đang vươn trên má, cô khịt khịt cái mũi, ngẩng cao đầu, đi về
phía trước.
Cô sẽ không bao giờ tin lời đàn ông nữa, từ nay cuộc sống sẽ do cô quyết định và cô không muốnlần nào khác,
"Sao em lại lửa anh."
Di Nhã đang còn trong suy nghĩ của mình, trên
đình đầu đột nhiên vang lên tiếng nói.
Cô hot hoảng ngẩng đầu lên, gương mặt đầy nước mắt nhìn khuôn mặt đang nhăn lại của Hàn Thiên.
"Anh...sao...còn chưa đi?"
"Nếu anh cứ vậy mà bỏ đi có phải đã bị em lừa rồi
không?"
"Tôi không hiểu anh đang nói cái gì."
Di Nhã lau vội hết nước mắt của mình, mắt quay sang hưởng khác không đối diện với ảnh mắt chất
vấn của anh.Hàn Thiên kéo cả người cô đứng lên, tay nhanh
chóng ôm lấy vòng eo nhỏ bé của cô ép cô sát về phía mình,
"Tại sao lại khóc?"
Di Nhã tránh né, đầy anh ra không trả lời.
Hàn Thiên vẫn vậy không có dấu hiệu nới lòng tay mà còn siết chặt hơn nữa. Di Nhã khó chịu vội lên tiếng.
"Buông tôi ra anh đang làm gì đấy, anh muốn tôi si nhục anh lẫn nữa anh mới chịu đi hay sao?" Hàn Thiên thấy cô vẫn cứng đầu không chịu nói sự thật với mình liền không vui, anh của người xuống hôn mạnh lên cái môi đang chuyển động
của cô.Di Nhã bất ngờ tron to mắt nhìn khuôn mặt đang phóng đại trưc mắt mình.
"Um...um"
Cô đẩy anh ra, Hàn Thiên đang làm gì thế sao lại
cưỡng hôn cô như vậy.
Hàn Thiên nhất quyết không muốn bỏ qua cho cô lần nào nữa, anh đưa tay lên ôm lấy gáy của cô cô hôn thật sâu. Cái lưỡi tiến vào khoang miệng hút lấy mật ngọt mà cô mang lại. Dần dẫn Di Nhã rơi vào mơ hồ, cô không còn là chính mình nữa, ánh mắt thẫn thờ tay không tự chủ được mà vòng lên ôm lấy thắt lưng Hàn Thiên.
Anh thấy cô đã bắt đầu rơi vào trầm luân, anh bắt đầu di chuyển nụ hôn dẫn xuống cổ. Di Nhã bị anh kich thích cô nắm chặt lấy vạt áo của anh rồi thởgap
"Đừng..dừng làm như vậy mà anh nghe em nói
đã."
Tay anh vuốt ve khắp người Di Nhã, như có một luồn điện đang chày dọc cơ thể khiển Di Nhã khẽ run lên.
“Ưm...không được."
Hàn Thiên mặc kệ anh xoa nắn bộ ngực của cô
một cách hằng say, miệng hôn lên xương quai xanh của Di Nhã.
Nhưng khi được một lúc anh lại dừng tay lại kéo cô ra, vốn chỉ định hôn cô để chặn cái miệng đang nói dối của cô lại, không ngờ anh vậy mà xem
đánh mất lý trí của mình."Xin lỗi, anh không có cố ý."
Mặt Di Nhã đỏ bừng lên, nếu anh không chịu ngừng có thể cô cứ như vậy hòa vào cùng anh rồi.
"Buông...buông tôi ra."
"Không được, khi nào em nói hết sự thật với anh thì lúc đó anh sẽ tha cho em."
"Tôi không có giấu gì anh cả."
"Anh không tin."
Di Nhã nhìn đáy mắt anh hiện lên sự kiện định mà thờ dài, nếu anh cứ một mực muốn biết thi cô sẽ
cho anh biết hết tất cả.
"Trước hết anh buông tay ra đi rồi tôi sẽ nói rõ với anh."
Hàn Thiên ngờ vực nhìn cô, Di Nhã bất đắc dĩ phảigật đầu để anh yên tâm hơn.
Lúc này Hàn Thiên mới chịu để tay ra mà xoay người đi lại ghế ngồi.
Sau đó Di Nhã bắt đấu kế lại chuyện mình bị phản bội như thế nào, cô cứ nghĩ anh sẽ sợ hãi mà bỏ chạy vì cách của cô trừng trị hai kẻ đó quả tàn ác. Nhưng khi thấy phản ứng của anh cô đã rất sốc. Hàn Thiên đứng bật dậy, nghiến răng mắng.
"Sao em có thể đánh bọn chúng nhẹ như vậy, phải cho chúng nó nằm viện luôn thì mới vừa."
"Anh..anh" Cô lắp bắp khiếp sợ nhìn anh.
"Anh không sợ em sao?""Tại sao phải sợ?"
Hàn Thiên nghệch mặt ra hỏi cô, Di Nhã ôm lấy tràn đầy bất lực, cô quên mất thân phận của anh. Mặt Hàn Thiên nghiêm lại, anh khó chịu nhìn cô hỏi. Di Nhã không giấu anh nữa mà gật đầu thừa nhận.
"Chính vì vậy em mới không cho anh cơ hội?"
"Anh không giống tên đó, anh không có lừa gạt em, anh là thật lòng yêu em."
Anh nôn nóng đi đến ôm lấy vai cô nói lớn, ánh mắt phức tạp của cô nhìn thằng vào anh.
"Xin lỗi, trái tim em không thể chứa thêm một ai nữa."
"Hãy thử một lần với anh có được không? Anh xinem mà, đừng có như vậy, đừng chối bỏ tình cảm mà em dành cho anh nữa"
"Em không thể yêu anh,"
"Em nói dối, nếu không yêu sẽ không khóc như ban này."
Bị anh vạch trần cô im bặt lại, Hàn Thiên không cho cô cơ hội né tránh. Anh lấy hết sự chân thành của mình ra để thổ lộ với cô.
"Từ lúc chúng ta biết nhau đến nay đã hơn ba năm rồi, lúc đầu cuộc gặp gỡ không được tốt đẹp cho lắm. Nhưng khi tiếp xúc với em thời gian dài, anh như nhận ra mình đã rơi vào lưới tình của em."
"Tuy em không như những người phụ nữ ngọt ngào, dịu dàng khác nhưng với anh, em có mộtsức hút không thể nào tả nổi."
"Sau đó những gì anh làm với anh, những cử chi quan tâm, ánh mắt yêu thương anh dành cho em đều là thật không chút dối trá."
"Di Nhã! Em suy nghĩ lại và cho anh thử một lần có được không?"
Cô nhìn anh không chớp mắt, đến tận hôm nay cô mới biết được anh bắt đầu có tình cảm với mình từ lúc nào. Nhưng cô vẫn chưa thật sự buông bỏ được quả khử, nó tổn thương quá nặng đến trái tim mềm yếu của cô.
"Em không thể nào làm theo lời của anh được."
"Tại sao vậy? Chuyện cũ đã qua rồi thì em hãy quên nó đi, nó khiến em không vui thì sao cửmuốn nghĩ về nó hoài thế?"
Hàn Thiên tức giận đứng lên đá mạnh vào chân bàn, Di Nhã chớp mắt nhìn anh mấy cái. Thấy anh đau lòng cùng bất lực như vậy cô thật sự không nở nhìn.
"Được rồi, em chấp nhận chúng ta quen thừ. Nếu trong vòng hai năm, em vẫn không có sự an toàn nào về anh thì chúng ta chấm dứt, từ nay về sau anh không được đến tìm em nữa."
"Anh đồng ý."
Hàn Thiên ảnh mắt kiên định nhìn cô gật đầu.