Lúc anh bước qua cánh cửa kiểm tra vé, cảm giác nuối tiếc tràn về trong lòng anh.
Ân Khánh nhịn không được quay đầu lại nhìn, cô gái anh yêu suốt bao nhiêu năm nay đang trong vòng tay một cô, người mà hiện tại cô dành hết mọi tình yêu dành cho
người đàn ông khác. Người ấy hiện tại đang là chồng của anh ta.
Ân Khánh nở nụ cười gương gao, cúi gằm mặt nhìn xuống sàn.
Không biết vì không chấp nhận được sự thật hay là thương cho số phận của mình mà nước mắt cố kiềm nén bấy lâu nay cuối cùng cũng rơi ra.
Ân Khánh đưa tay chạm vào, hít một hơi thật sâu, ngẩng cao đầu.
Tương lai còn đang ở phía trước, bản thân không thể vì chút chuyện nhỏ mà lung lay được.
Anh vừa mới điều chỉnh lại tâm trạng chưa được bao lâu thì một lực mạnh từ đâu xông đến.Ân Khánh nhân mày, vất vả đứng lên.
Sao số anh lại xui như vậy chử, vừa mới ổn định một chút thì có chuyện xảy ra.
Anh quay sang nhìn tên đầu sỏ là ai?
Thấy một cô gái mỏng manh, dáng người nhỏ bé, đang loay hoay tìm cách đung lên.
Hình như bị trật chân rồi.
Ân Khánh tốt bụng củi đầu xuống, ôm lấy eo cô ấy kéo lên.
Cô gái quả đà sà vào lòng anh, mùi hương thơm mát nhanh chóng xộc vào mũi cô gái.
Ân Khánh đứng bất động vài giây.
Sự đụng chạm này khiến anh có chút không quen, thân
thể mềm mại, mùi hương dịu nhẹ cứ vậy bay vào mũi anh.
Cô gái hoàn hồn đẩy nhẹ anh ra, gấp gáp củi thấp đầu.
"Xin lỗi tôi không cố ý, tôi sợ trễ chuyến bay nên mới vội vàng như vậy mong anh bỏ qua cho tôi.”
Ân Khánh không nói câu nào, anh nhìn chằm khuôn mặt trái xoan, hai má bánh bao trông đáng yêu làm sao. Bị anh nhìn như vậy, mặt cô gái ửng đỏ, tránh né.
"Anh..anh có nghe tôi nói không?"
Lúc này Ân Khánh mới sực tinh, anh đưa tay gãi đầumình, ánh mắt nhìn sang hướng khác, che giấu sự bất lịch sự của mình.
"...tôi không có để ý gì đâu."
"Cảm ơn anh đã bỏ qua cho tôi, vậy tôi xin phép đi trước.”
Cô gái cúi đầu xuống trước mặt anh lần nữa rồi mới kéo
vali của mình khập khiễng tiến về phía trước. Ân Khánh nhìn theo bóng dáng cô rời đi, mím chặt môi không nói gì.
Ân Khánh mất một lúc mới đi được đến chỗ ngồi của
mình, anh khá bất ngờ vì người ngồi kế mình là cô gái khi nảy.
Cô ấy đang cặm cụi gõ gì đó trên chiếc laptop nhỏ xinh của mình.
Anh từ từ ngồi xuống, cô vẫn không nhìn lấy mình một
cái mà chỉ để tâm đến công việc của mình.
Ân Khánh ngồi một lát, sự tò mò của anh nổi lên, anh lén nhìn sang màn hình.
Hóa ra cô ấy đang viết truyện ngôn tình.
Cô gái này là tác giả sao?
Một lúc sau cuối cùng cô gái cũng kết thúc công việc,vung vai một cái, xoa cái cổ mỏi nhừ của mình.
Ân Khánh bây giờ đã tập trung vào màn hình máy tính để Chuyến bay lần này là sang Mỹ, anh thấy thời gian còn "Chúng ta thật có duyên, ngồi chung khoan và gần nhau giải quyết hết công việc còn ở Thành phố A. khá dài mới đến nơi nên tranh thủ làm cho xong. luôn này."
Cô gái bỗng lên tiếng, Ân Khánh giật mình nhìn qua, vừa hay bắt gặp khuôn mặt cười rạng rỡ của cô ấy.
"Tôi phát hiện ra cô lâu rồi, chỉ là cô không biết thôi.”
Cô gái ngượng ngùng, vuốt tóc, cười cười với anh.
"Xin lỗi nha, không phải tôi cố ý đâu mà tại khi làm việc tôi thường tập trung cao đồ không để những yếu tố xung quanh làm mất tập trung.”
Ân Khánh không nói thêm chỉ gật đầu qua loa rồi tiếp tục công việc của mình.
Cô gái bị anh phớt lờ có chút buồn, thở ra một hơi, cô quyết nhắm mắt lại ngủ.
Anh đưa tay lên xoa nhẹ hai bên thái dương, làm việc nhiều giờ đồng hồ khiến đầu óc không còn được tỉnh táo nữa.
Bên vai truyền đến cảm giác nặng trĩu, anh nghiêngngười nhìn sang. Bắt gặp cô gái đang dựa đầu vào vai anh ngủ một cách ngon lành.
Khóe môi anh giật giật, sao anh không hay biết chuyện gì hết vậy.
Nhớ lại chiếc má bánh bao lúc đụng trúng, anh không kìm nén được đưa tay lên sờ.
Độ đàn hồi khá tốt, nhìn trước nhìn sau thì anh đón cô gái này tầm hai mươi bốn tuổi đổ lại.
Hàng lông mi dài, cong run run vì sự đụng chạm của anh, bờ môi căng mịn đang khẽ đóng lại, sóng mũi cao làm cho khuôn mặt của cô trở nên thanh tú hơn.
"Um"
Cô gái đột nhiên trở mình, tay tự nhiên luồn qua ôm lấy cánh tay Ân Khánh.
Mày anh nhướn nhướn nhìn cô gái đang lớn mật dám đụng chạm mình.
Thấy cô ngủ ngon, anh không đánh thức, bản thân cũng chìm vào giấc ngủ.
Mí mắt bắt đầu nhướn lên, cô gái hé mở cặp mắt bồ câu của mình ra. Giây sau khiếp sợ, trợn to mắt nhìn xuống tay của mình.
Cô cư nhiên ôm lấy người ta ngủ như vậy.Tiểu Nghi ơi là Tiểu Nghi, mày đang làm cái chuyện điên khùng gì vậy.
Tiểu Nghi nhẹ nhàng, cẩn thận muốn rút tay về, tưởng chừng sắp thành công thì một bàn tay to lớn đưa ra nắm lại bao bọc lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
Khuôn mặt Tiểu Nghi hiện giờ khóc không ra khóc, cười không ra cười. Bản thân tự gây phiền phức cho mình thì trách ai bây giờ.
Cô cứ ngồi đó nhìn Ân Khánh ngủ, ngắm mãi cô phát hiện người đàn ông này thật đẹp trai.
Mặc dù khắp người anh ta tỏa ra hơi lạnh, khiến người xung quanh không muốn lại gần. Nhưng khi cô ngồi kế bên, nói chuyện qua mấy lần, cô mới nhận ra người đàn ông này không như vẻ bề ngoài.
Cô tiến sát lại gần, cách khuôn mặt anh một khoảng cách nhất định.
Anh có đôi lông mày rậm, khuôn mày kiếm thật nam tính.
Hàng lông mi đen dài.
Sóng mũi của anh thật cao, góc nghiêng của anh rất đẹp. Cô nhìn mãi rồi đắm chìm khi nào không hay luôn. Đến lúc nhận ra anh ta đã tỉnh lại và đang nhìn mình từ lúc nào không hay.Tiểu Nghi vội vàng trở về ghế ngồi của mình, giả vờ sửa
soạn lại mái tóc của mình. Ân Khánh cảm nhận có ai đó đang đến gần nên mới sực tỉnh, phát hiện cô gái đang say mê vẻ đẹp của mình mà
nhịn không được bật cười.
Thường tác giả ngôn tình sẽ mê trai như vậy sao?
"Khụ khụ”
Ân Khánh vờ ho xong tự nhiên buông tay cô gái ra, anh phát hiện mình đang nắm lấy tay cô gái kia liền ngượng ngùng quay đầu đi.
Tiểu Nghi thấy tình huống có chút quái dị, cô nhích người vào trong, tránh xa Ân Khánh.
Anh nghe tiếng động, nhíu mày không vui nhìn cô gái rồi nói:
"Sợ tôi sao?"
Tiểu Nghi lắc đầu lia lịa song vội gật đầu.
Nhìn hành động của cô, anh không vui trừng mắt với cô. "Rốt cuộc sợ hay không sợ”
Tiểu Nghi cắn nhẹ môi dưới, ánh mắt đề phòng nhìn người con trai trước mặt.
"Anh...anh làm gì hung dữ vậy. Tôi...tôi có đụng chạm gì đến anh đâu."
“Thế tôi rất muốn hỏi sao cô lại nhìn tôi đến mất hồn nhưvậy?"
"Tô...tôi"
Tiểu Nghị bị anh bắt tại trận việc mình mê trai, cô đỏ bừng mặt không nói thành lời.
Biểu cảm e ngại của cô vô tình loạt vào mắt Ân Khánh, trong lòng anh dậy sóng.
"Đảng yêu quá."
Tiểu Nghi sợ anh nổi giận, cô chắp tay lại, khuôn mặt đáng thương nhìn anh.
"Xin lỗi, tôi không có làm gì anh đâu, chỉ là anh đẹp trai quả tôi muốn ngắm một chút thôi.”
Thừa nhận bản thân mê trai trước mặt người khác, Tiểu
Nghi muốn độn thổ trốn đi cho đỡ nhục.
Ân Khánh lúc này không thể kìm nén được mà bật cười
thành tiếng, mặt Tiểu Nghi trở nên ngơ ngác khó hiểu nhìn anh.