"Tôi bảo cả ngày mà, là 24 tiếng đấy, bây giờ mới có mười hai tiếng thôi..."
Nhược An nhìn đồng hồ đã gần chín giờ tối, bây giờ làm gì còn chỗ nào mở cửa để đi nữa đâu...
"Cô phải ở lại hết đêm nay, sáng mai rồi đi đâu cũng được..."
"Không đâu, tôi ở lại sẽ không tiện..."
"Tôi nói tiện là tiện..."
Thấy biểu cảm kiên quyết của Trần Quân Minh không muốn Nhược An rời khỏi nên cô chỉ đành gật đầu. Nhược An theo sự sắp xếp của người hầu liền đi tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ đồ khác dành cho nữ...
"Nhà anh có phụ nữ ở à, sao tôi chưa thấy cô ấy bao giờ..."
Nhược An ngồi trên ghế đối diện Trần Quân Minh đang chăm chú xem tin thứ, anh liền chưng ra bộ mặt khó hiểu nhìn cô...
"Thì là tôi thấy có sữa tắm, đồ dùng cá nhân, quần áo đều của con gái ấy nên mới hỏi...anh không trả lời cũng được..."
Trần Quân Minh liền cảm thấy buồn cười, nhưng vẫn giải thích cho Nhược An...
"Tôi mua cho cô đấy..."
"Gì cơ..."
Nhược An bất ngờ nhìn Trần Quân Minh, anh mà cũng có mặt chu đáo đến như vậy sao, khiến người khác có chút không quen mà...
"À...cảm ơn anh nhé..."
"Cô muốn đi dạo không..."
Nhược An liền gật đầu, đi dạo cho tiêu bớt thức ăn để dễ ngủ cũng không phải chuyện gì xấu. Trần Quân Minh đi từ từ để Nhược An có thể theo kịp, cô cũng nhân lúc ngắm kiến trúc xunh quanh tòa biệt thự, tò mò hỏi...
"Biệt thự này chắc tốn kém lắm nhỉ, có một mình anh ở sao lại xây toàn nhà to thế..."
"Ai nói có một mình tôi, sau này còn có cô và con nữa mà..."
Nhược An đưa tay định đánh Trần Quân Minh nhưng lại bị anh bắt lại giữa không trung...
"Không đúng à còn định đánh tôi..."
"Đúng cái đầu anh ấy..."
Nhược An mặc kệ Trần Quân Minh liền tiếp tục đi tiếp, cô đọc truyện thường thấy mấy tòa biệt thự to lớn như vậy thường có một vườn hoa tuyệt đẹp ẩn sâu bên trong, nhưng kiếm mãi cũng chả thấy nổi một bông hoa nào...
"Anh không thích hoa à..."
"Ừ...nếu cô thích tôi sẽ cho người trồng..."
Nhược An liền xua tay ý bảo không cần tốn công như vậy, nhưng nếu có chút hoa ở đây thì khung cảnh sẽ trở nên đẹp đẽ hơn rất nhiều...
"Anh ở một mình nơi này chắc cô đơn lắm..."
Trần Quân Minh không nói gì liền nắm tay Nhược An kéo về phía anh, cứ thế nhìn cô không rời...
"Anh sao thế, có chuyện gì sao..."
"Đúng vậy, tôi đã rất cô đơn..."
Ánh mắt Trần Quân Minh liền hiện lên vẻ buồn bã khiến Nhược An có chút mềm lòng, liền đưa tay lên vuốt nhẹ tóc của anh mà an ủi như một người bạn...
"Không sao đâu, ai rồi cũng tốt lên thôi..."
Giây phút ấy, anh thầm ước thời gian có thể dừng lại lâu thêm chút nữa, để anh cảm nhận được hơi ấm từ tay em lâu hơn một chút, để thời gian không mang nụ cười của em đi mất...
Trần Quân Minh hơi cúi người xuống muốn hôn Nhược An, cô cũng chẳng hiểu sao liền không trốn tránh mà đáp lại anh. Đơn thuần chỉ là môi chạm môi nhưng lại khiến tim đập mạnh, chỉ là một nụ hôn thoáng qua nhưng lại trở thành kí ức đẹp nhất trong cuộc đời anh...
Nhược An liền dứt ra trước, cô đỏ mặt không dám nhìn Trần Quân Minh...
"Tại sao lại hôn tôi chứ..."
"Không biết...chỉ thấy cô rất đẹp, muốn hôn cô mà thôi..."
Nhược An liền có chút thất vọng, cô trong mắt anh cũng như những người phụ nữ khác sao, thích hôn thì hôn. Nụ hôn đầu của cô bị cái tên trăng hoa trước mặt lấy mất rồi khiến cô có chút tiếc nuối...
"Cô phải chịu trách nhiệm với tôi đấy, cô vừa cướp nụ hôn đầu của tôi rồi..."
Nhược An có phải nghe lầm không, Trần Quân Minh mà cũng còn nụ hôn đầu à. Nhưng sao tâm trạng cô lại có chút vui vẻ khi nghe anh nói thế...
"Tôi cũng là nụ hôn đầu đấy, như vậy là huề rồi nhá..."
Trần Quân Minh liền cười thoải mái nhìn Nhược An, thật tốt khi anh gặp được cô giữa biết bao người...
"Tôi sẽ bảo vệ cô..."
Trần Quân Minh chạm vào tóc Nhược An mà xoa nhẹ, cô cứ tưởng như thời gian đã ngưng hẳn để lại không gian vắng lặng chỉ còn mỗi hai người. Giây phút rung động đầu đời...
"Nhờ cả vào anh đấy..."
Ánh mắt vừa giao nhau đã biết đối phương đang nghĩ gì. Trong một khoảng khắc nhỏ, vô tình gặp được chân ái...
-----