Một cô gái mang nét xinh đẹp dịu dàng bước vào, cô cũng chính là quản lý của tiệm bánh kem này. Cũng là người có ơn với Nhược An khi cô thấy cô chưa đủ tuổi nhưng vẫn nhận cô vào làm...
"À không phải để quên đâu chị, người ta tặng em ạ..."
Nhược An bối rối giải thích, tất cả là tại Trần Quân Minh khiến cô khó xử trước mặt quản lý. Nhưng thay vì trách móc thì Bạch Linh cười hiền nhìn cô...
"Bạn trai của em à...cậu gì đấy tên Giang Vũ đúng không..."
"Không ạ...chúng em chia tay rồi..."
Bạch Linh là người hóng chuyện sẽ một thì không ai nhận số hai, cô gặng hỏi Nhược An đã có chuyện gì xảy ra...
"Vậy cuối cùng cậu ta chia tay một người xinh đẹp như em, xong quen em gái của em. Và cậu ta cũng chính là người vứt quà của em gái em ra sọt rác, nhưng bây giờ lại quan hệ yêu đương với cô ta...thiển cận đến mức thiểu năng à..."
Nhược An liền bật cười khi nghe Bạch Linh nói xấu bọn họ, tuy hơi nặng lời nhưng nghe sướng tai thật chứ...
"Sao chị lại đến đây ạ..."
"Đi dạo tiện ghé xem công việc làm ăn thế nào ấy mà..."
Bạch Linh mở tiệm bánh kem cho vui thôi, chứ cô là thiên kim tiểu thư cao quý của Bạch gia mà. Bạch Linh chỉ cần làm những gì mình thích và tận hưởng cuộc sống thôi...
"Thật ra gia đình đang ép chị kết hôn, nhưng chị lại không yêu ai. Thế là bọn họ sắp xếp một cuộc liên hôn cho chị..."
"Chị biết là ai không..."
Nhược An tò mò hỏi nhưng Bạch Linh liền lắc đầu...
"Theo chị biết thì chắc liên hôn với ngũ đại gia tộc..."
Hình như Nhược An cũng từng nghe người khác đồn về ngũ đại gia tộc, là những người giàu có bậc nhất nắm một nửa nền kinh tế của toàn khu vực. Nhưng bọn họ là ai thì cô cũng không biết...
"Chị biết ngũ đại gia tộc gồm những ai không ạ..."
"Biết chứ...Mạc, Trần, Hoàng, Hạo, Hoắc..."
"Chị nghĩ chị sẽ liên hôn với ai trong số bọn họ..."
Bạch Linh ngẫm nghĩ một lúc liền trả lời...
"Mạc Chính Thần, Hoàng Cảnh Thiên đều có người yêu cả rồi nên bỏ qua; Hạo Thuần Vương là tên đáng sợ nhất nên bỏ qua luôn; vậy chỉ còn hai người bọn họ là Trần Quân Minh và Hoắc Thịnh Đình, gả cho ai cũng như nhau..."
Nhược An nghe thấy tên Trần Quân Minh hơi giật mình một chút, cô định nói nhưng Bạch Linh đã cướp lời của cô...
"Nếu được chị sẽ chọn Hoắc Thịnh Đình, còn Trần Quân Minh chị nghe nói anh ta đang quản lý quán Bar lớn nhất thành phố, ngày ngày ở cái nơi ồn ào ấy chị không thích chút nào..."
Nhược An liền thở phào nhẹ nhõm. Mà khoan, sao cô lại cảm thấy nhẹ nhõm và có chút may mắn khi Bạch Linh không kết hôn với Trần Quân Minh chứ, chắc tại cô mệt quá nên hóa rồ thật rồi...
"Tin chị đi, chỉ cần được gả cho một trong số bọn họ đủ để khiến cuộc đời thăng hoa rồi..."
Bạch Linh liền nhớ ra chuyện gì đó liên quan đến bọn họ, cô liền kể cho Nhược An nghe...
"Người yêu của Mạc Chính Thần bằng tuổi em đấy, chả hiểu sao anh ta lại gặp được em ấy rồi yêu nhau luôn. Còn Hạo Thuần Vương mới đáng sợ, tốt nhất nếu sau này có vô tình gặp ở đâu đó thì nên né xa ra, chị nghe nói anh ta hận một nhà hào môn nào đấy đến nỗi phá nát toàn bộ gia tộc nhà người ta luôn đấy, giết người không ghê tay là em hiểu độ tàn nhẫn đến mức nào rồi..."
"Sao họ không báo cảnh sát bắt anh ta vậy chị..."
Bạch Linh liền cười trước sự ngây thơ của Nhược An...
"Bọn họ là ngũ đại gia tộc cô bé ạ, dù bọn họ có giết người trước mặt cảnh sát cũng sẽ được phán là vô tội thôi, đấy chính là lợi thế của nhà giàu..."
Nhược An cũng hiểu sơ sơ quy tắc của giới thượng lưu, nhưng cô không ngờ nó lại tàn khốc như thế, thật sự khiến cô có chút sỡ hãi khi nghĩ đến việc kết hôn với một trong năm thành viên của ngũ đại gia tộc là Trần Quân Minh...
"Này sao nhìn em có vẻ lo lắng thế, đấy là việc của giới thượng lưu thôi mà...em cũng đâu có liên quan gì đến họ..."
Nhược An liền cười gật đầu, đấy là tại Bạch Linh chưa biết quan hệ của cô và Trần Quân Minh mà thôi. Mai mốt không phải không liên quan nữa mà đúng hơn là gặp nhau thường xuyên luôn chứ...
"Cũng khuya rồi, hay em đóng cửa tiệm rồi nghỉ ngơi đi, chị cũng về đây..."
Bạch Linh liền chào tạm biệt Nhược An liền có vệ sĩ đến rước. Cô cũng đóng cửa tiệm liền vào căn phòng nhỏ bên trong để nghỉ ngơi, bây giờ cô mới mở khóa nguồn của điện thoại lên, toàn hiện tin nhắn của Thư Anh gửi cho cô nhưng Nhược An chỉ chúc Thư Anh một câu ngủ ngon để Thư Anh cảm thấy yên tâm.
Tự nhiên cô lại cảm thấy có chút may mắn khi không là người thuộc tầng lớp thượng lưu. Nào là phải học lễ nghi, quan hệ giao tiếp, từng hành động và lời nói đều là bộ mặt của gia đình. Giống như chị Bạch Linh chẳng hạn, vừa xinh đẹp lại dịu dàng không phải tốt hơn sao. Đâu như ai kia, mang tiếng là tiểu thư Kiều gia nhưng lời nói phát ra từ miệng lại chẳng được câu nào hay ho...
-----