"Hôm nay cô nấu ăn cho tôi đi..."
"Được thôi...anh muốn ăn gì..."
"Tùy cô..."
Nhược An đi vòng vòng xunh quanh xem các loại nguyên liệu tươi ngon, cô sẽ nấu lẩu cho Trần Quân Minh thưởng thức tay nghề của cô. Nhược An thấy đồ gì ngon liền bỏ vào xe đẩy, cô mua nhiều thịt một chút để nước lẩu ngọt hơn. Món tráng miện thì mua trái cây, rau câu hay sữa chua cũng không phải lựa chọn tồi...
"Cô thích gì thì cứ mua thoải mái, tôi sẽ thanh toán..."
Nhược An liền lắc đầu, cô không muốn mắc nợ Trần Quân Minh một chút nào...
"Cô từ chối cái gì, sau này cô cũng sống cùng với tôi, nên mua cho cô cũng như cho tôi thôi..."
"Anh tự kêu người làm mua cho, tôi không rảnh nhé..."
Nhược An thấy xe đẩy cũng khá nhiều đồ, cô cũng lựa xong rồi nên ra chỗ thu ngân tính tiền. Thu ngân đóng những sản phẩm của cô thành ba bịch đầy ắp. Trần Quân Minh xách hai bịch còn Nhược An xách một bịch mang ra xe...
"Bây giờ về nhà anh đúng không..."
"Chứ cô có nhà à..."
Trần Quân Minh ngừng chạm vào nỗi đau của Nhược An một ngày thì anh chết à. Đang nảy sinh chút cảm động với anh mà nói một câu xong tự nhiên lại muốn đánh người quá...
Trần Quân Minh vừa cốp xe ra để người làm mang đồ vào trong bếp, Nhược An cũng chào hỏi mọi người rồi đi theo sau họ vào gian bếp. Nhược An cũng đoán được cái gian bếp nó sẽ lớn và đầy đủ đến mức nào sau khi nhìn sơ qua phòng ngủ của Trần Quân Minh. Tất cả mọi thứ đều rất hoàn mỹ...
"Tôi đi tắm, cô muốn làm gì thì làm đi..."
Nhược An gật đầu liền bắt tay vào nấu một nồi lẩu siêu vĩ đại. Lúc trước cô cùng Thư Anh hay lén ăn lẩu bên ngoài kí túc xá nên kinh nghiệm vô cùng phong phú. Đầu tiên và quan trọng nhất chính là nước lẩu, phải vừa chua cay nhưng không quá nồng. Sau đó là đến các loại thịt và cuối cùng là rau ăn chung...
Trần Quân Minh chỉ quấn một chiếc khăn tắm xung quanh hạ thân, mái tóc còn ướt chảy vài giọt nước lan lỏi xuống cơ thể hoàn mỹ của Trần Quân Minh, đứng là câu dẫn người khác phạm tội mà...
Nhược An nhìn chằm chằm liền quên mất nổi lẩu vẫn đang sôi trên bếp, trời ơi nam nhân trước mặt cô có phải được ông trời ưu ái quá hay không...
"Cô nhìn đủ chưa đấy..."
"Chưa...à rồi, mà anh mau đi kiếm quần áo tử tế mặc lại đi..."
Trần Quân Minh đi về phía Nhược An đang đứng, anh hỏi ngược lại cô...
"Nhà của tôi thì tại sao tôi phải mặc quần áo chứ..."
"Nhưng nhà anh đang có khách, lịch sự chút đi chứ tên này..."
Trần Quân Minh liền gật đầu, anh tiến vào thay đồ mặc ở nhà ra liền ngồi vào bàn đợi Nhược An mang nổi lẩu nóng hổi lên. Hương thơm xao xuyến làm người khác thèm thuồng mà...
"Gắp cho tôi..."
Nhược An bỏ ít bún vào bát của Trần Quân Minh, thêm vài miếng thịt bì, các loại viên, rau và nấm, cuối cùng là nước lẩu, linh hồn của món ăn...
Trần Quân Minh đỡ lấy bát lẩu của anh, liền không do dự mà thưởng thức ngay lập tức...
"Thấy sao...vị được không..."
Nhược An đưa ánh mắt mong đợi nhìn chằm chằm Trần Quân Minh, anh không có chút phản ứng như vậy thì cuối cùng là ngon hay dở cơ chứ...
"Cô nghĩ sao về việc làm đầu bếp cho tôi, lương tháng theo ý cô..."
Nồi lẩu bình thường của Nhược An có lẽ là món ngon nhất trong cuộc đời của Trần Quân Minh mà. Lâu nay thưởng thức cao lương mỹ vị đắt tiền từ các nhà hàng nổi tiếng mà anh lại bỏ quên đi một món đường phố ngon tuyệt như thế...
"Ngon thật đấy...cô làm tốt lắm..."
Trần Quân Minh khen cô sao, lần đầu tiên có người khen mình làm tốt vui thật đấy. Nhược An cũng thưởng thức nồi lẩu do chính mình nấu. Có vẻ hôm nay cô thực hiện nhiệm vụ rất tốt nên nhìn Trần Quân Minh mới vui vẻ như thế...
"Tôi ăn no rồi, vậy tôi đi trước nhé..."