Chương 2 Đồng ý gả cho Hàn Lam Vũ
Hàn lão phu nhân nghe nói Đan Tâm tới tìm, bà vội vàng đi xuống tiếp đón, đứa trẻ tội nghiệp đứng ở phòng khách, mặt mũi quần áo lấm lem bụi bẩn, vừa nhìn thấy bà đi xuống, Doãn Đan Tâm đã quỳ xuống chắp hai tay cầu xin:
"Hàn lão phu nhân, xin bà hãy cứu vú nuôi, cháu xin bà hãy cứu bà ấy, bà ấy sắp không chịu nổi rồi."
Hàn lão phu nhân xót xa vội đỡ Đan Tâm đi tới ngồi xuống ghế sa lông dài, phủi bụi trên người cô rồi lên tiếng: "Đan Tâm, cháu bình tĩnh lại. Ta sẽ giúp đỡ cháu với điều kiện cháu sẽ phải trở thành cháu dâu của ta, cháu đồng ý chứ?"
Một khi Đan Tâm đã chạy tới đây, cô cũng tự biết mình phải làm gì rồi, Đan Tâm đã không còn sự lựa chọn nào khác, ngoài bà ra cô cũng không còn ai để nhờ
cậy:
"Cháu đồng ý, chỉ cần bà có thể giúp vú nuôi chữa trị, cháu cái gì cũng đồng ý với bà!" Đan Tâm nước mắt đầm đìa nhìn Hàn lão phu nhân, bà nắm lấy tay cô vuốt ve, gương mặt hiện rõ sự lo lắng ôm lấy Doãn Đan Tâm trong lòng vỗ về: "Ngoan, ngoan, cháu dâu của ta, nín đi, đừng khóc nữa. Ta thương cháu!"
***
Ở công ty Hàn thị, Huyền Thanh nhận được cuộc gọi từ mẹ chồng, bà vừa đi mua sắm sau đó ghé qua công ty chồng. Nhận được tin vui, bà lập tức đi tới bàn làm việc của Hàn Thanh Triết nói:
"Mẹ vừa gọi điện tới, Đan Tâm đã đồng ý kết hôn cùng Lam Vũ, anh tính thế
nào?"
Bàn tay Hàn Thanh Triết đang lật trang hợp đồng liền dừng lại, nhìn Huyền
Thanh:
"Lập tức chọn ngày kết hôn, càng sớm càng tốt." Sau đó đưa tay bấm gọi cho trợ lý: "Gọi Lam Vũ vào phòng của tôi!"
Huyền Thanh nhẹ nhàng đi tới bóp vai ông: "Gấp gáp quả không? Chúng ta nên chuẩn bị cái gì đó cho con bé đỡ tủi thân, dù sao cũng là ngày trọng đại của hai đứa."
Hàn Thanh Triết gật đầu: "Em nói phải, mọi chuyện em hãy thay anh thu xếp. Chúng ta mang ơn Doãn gia, cơ nghiệp này cũng nhờ Doãn lão gia mà thành, sau này nếu Lam Vũ thừa kế, Đan Tâm xem như cũng được đền đáp." Doãn lão gia vừa dứt lời thì tiếng gõ cửa phát ra từ bên ngoài, ông nghiêm nghị nói:" Vào đi."
Hàn Lam Vũ một thân âu phục tiến vào, hắn cao 1m87, ngũ quan hài hòa sắc nét, khí chất xuất chúng, bộ âu phục càng làm nổi bật thân hình nam tính của hắn,
mái tóc để xéo vuốt ngược, đôi đồng tử màu đen như hố sâu vũ trụ, khóe môi lúc nào cũng cong lên nụ cười nửa miệng nhưng lại thu hút phái nữ đến kỳ lạ: "Ba cho gọi con? Mẹ cũng ở đây à?" "Lam Vũ, vào đây, ba có chuyện muốn bàn" Hàn Thanh Triết rời khỏi bàn làm việc tiến đến bộ ghế sa lông kích thước lớn dạng vòng cung ở phòng khách ngồi
xuống.
Huyền Thanh đi tới bên cạnh con trai vui vẻ nói: "Lam Vũ, con cũng đã tới cái tuổi phải lập gia đình rồi"
Hàn Lam Vũ hiểu ngay ra câu chuyện, hắn đỡ Huyền Thanh đi về phía đối diện với ba hắn ngồi xuống: "Hai người muốn có cháu nội rồi sao?"
Hàn Thanh Triết lên tiếng: "Cháu gái của Doãn gia lớn rồi, hôn sự của hai đứa phải nhanh chóng được tổ chức
Hàn Lam Vũ thực muốn cười, một năm trước ông của hắn trước khi mất cũng đề cập đến chuyện này, khi đó Đan Tâm mới 17 tuổi, Hàn Lam Vũ vẫn còn say đắm với các cô gái trẻ, hắn thay người yêu như thay áo, hoàn toàn không quan tâm đến mối hôn sự này. Hàn Lam Vũ định nói cái gì đó lại thôi, im lặng một lúc, sau đó hắn phản đối: "Cái hôn sự vớ vẩn đó cũng được coi là thật sao? Mà thôi, con không đồng ý,
con đã có người yêu rồi."
Hàn Thanh Triết tức giận: "Con như thế mà gọi là có người yêu à? Lam Vũ, con đã lớn rồi, không thể cứ mãi chơi bời lông bông như thế được nữa! Không nói nhiều, con có thể phản đối hôn sự này, ta lập tức gọi Tử Lam trở về, thay con kết hôn, thay con thừa kế cơ nghiệp này luôn vậy!". "Thanh Triết, anh đừng nóng mà, bình tĩnh nghe con nói đã" Huyền Thanh khuyên giải.
Hàn Lam Vũ biết tính khí của ba mình, một khi ông nói ra thì sẽ không bao giờ rút lại, hắn miễn cưỡng đồng ý, Huyền Thanh lập tức đưa hồ sơ về Đan Tâm cho hắn, Hàn Lam Vũ chậm chạp lật từng trang tiểu sử về vị hôn thê của mình, hắn có chút tái mặt: "Cái gì? Hôn thê... Là trẻ con à? Không phải ba muốn con vào tù vì kết hôn với trẻ em vị thành niên chứ?" Hàn Lam Vũ châm chọc.
Huyền Thanh nhìn qua Lam Vũ nhíu mày: "Đan Tâm đã bước qua tuổi 18 từ hồi đầu tháng 6 rồi, con bé cũng vừa hoàn thành kỳ thi đại học xong. Con đấy, không muốn lấy người ta thì viện đủ lí do, mẹ thấy Đan Tâm sẽ phải chịu khổ vì con rồi. Con hãy cắt đứt quan hệ với cô ảnh hậu gì đó đi, mấy ngày qua cô ta lợi dụng danh tiếng của con làm ầm ĩ trên truyền thông, nếu Đan Tâm biết được, con bé sẽ cảm thấy như thế nào? Thời gian qua mẹ không nói không phải vì mẹ bị mù, Lam Vũ, con hãy chấn chỉnh lại cho mẹ. Hôn sự sẽ được tổ chức vào tháng sau, mẹ sẽ đón Đan Tâm về Hàn gia sống, con cứ ở lại trạch viện của con, đợi ngày đến đón Đan Tâm về làm vợ!" Huyền Thanh quay sang nhìn Thanh Triết: "Anh à, em muốn mua một số thứ, em đi trước đây" Hàn Thanh Triết đứng dậy tiễn vỢ: "Được, gọi tài xế đưa em về!" Hàn Lam Vũ ngán ngẩm dựa người vào thành ghế, đúng là hắn thay người yêu như thay áo, một mối tình của hắn không có tuổi thọ quá ba ngày, Triệu Y Trân là người đầu tiên duy trì tới hai tuần, hắn chưa có ý định sẽ bỏ cô ta, trong đám phụ nữ của hắn, cô ta vừa có sắc lại có đầu óc, có thể thu hút được hắn. Chỉ có điều,
không một ai có thể ngăn cản tham vọng của hắn, kể cả là Triệu Y Trân.
***
Hàn Lam Vũ quay về văn phòng, Triệu Y Trân đã tới từ lúc nào, cô ta mặc một chiếc váy cúp ngực dài đến mắt cá chân, ngồi ở bàn làm việc của hắn, vừa nhìn thấy hắn tiến vào liền nở một nụ cười mê hoặc: "Anh yêu, vừa đi đầu về thể? Hôm nay em không có lịch quay, chúng ta đi ăn tối nhé"
Triệu Y Trân đứng dậy trả lại chỗ cho hắn. Hàn Lam Vũ vừa ngồi xuống, Triệu Y Trân đã nhanh chóng ngồi lên đùi hắn.
Hàn Lam Vũ nhìn thấy cô liền xua tan bực dọc vừa rồi, hắn đưa tay ôm ngang eo cô, hít hà hương thơm trên người cô, bầu ngực căng tròn được giấu dưới lớp váy như ẩn như hiện, Hàn Lam Vũ thích nhất nơi đó, hắn dựa cằm vào ngực cô, cưng chiều nói: "Tối nay thì không thể, anh có cuộc họp quan trọng rồi. Cưng à, anh phải báo với em một tin, anh sắp kết hôn rồi."
Triệu Y Trần nghe xong như sét đánh ngang tai, gương mặt xanh xao tái mét, thính giác vẫn chưa quay trở lại, cô lắp bắp: "Kết... kết hôn? Với ai cơ?". "Một đứa trẻ" Hàn Lam Vũ châm chọc nói: "Vừa thi xong cấp ba."
Triệu Y Trân không hiểu, cô có chút sợ hãi liền đưa tay ôm lấy cổ Hàn Lam Vũ, bộ váy trên người cô ta thoạt nhìn thì kín đáo nhưng thân váy xẻ tới hông một cách lộ liễu, cô ta nhấc một chân đặt lên tay cầm của ghế để lộ đôi chân thon dài nuột nà cùng làn da trắng sứ mĩ miều và một phần quần lót ren che lại vùng kín cũng bị lộ, Triệu Y Trân nũng nịu: "Em không hiểu? Tại sao anh phải cưới cô ta? Cô ta đẹp hơn em sao? Anh đã chán em rồi sao? Người ta còn nói anh chỉ xem phụ nữ là trò chơi qua đường, em còn không tin vào điều đó, anh thực sự muốn bỏ rơi em rồi sao?"
Hàn Lam Vũ nhếch mép, bàn tay to lớn chạm nhẹ vào đùi cô vuốt ve, ngón tay
thon dài không an phận đã tìm tới nơi nào đó đùa nghịch: "Cưng à, anh đầu nói là sẽ bỏ em chứ? Hôn sự này đối với anh chỉ là trên danh nghĩa, anh vẫn yêu em mà." Hàn Lam Vũ cúi đầu xuống hôn lên làn môi mềm mỏng của cô, hắn nhấc bổng cố lên đi vào một căn phòng khác, Triệu Y Trân ban đầu bị mị lực của hắn thôi miên nhưng rất nhanh chóng đè nén dục vọng đang muốn nuốt chửng cô, rồi xoay người muốn thoát khỏi hắn: "Lam Vũ, anh nói vẫn còn công việc quan trọng mà, chuyện của chúng ta là chuyện lâu dài, anh đi lo công việc của mình đi."
Hàn Lam Vũ đang hôn lên bầu ngực căng cứng của cô, anh biết cơ thể của cô bị anh kích thích kịch liệt nhưng vẫn có thể kiềm chế được, anh cho rằng cô gái này thực sự không tầm thường, điều đó cũng chính là điểm thu hút của Triệu Y Trân. Đối với Hàn Lam Vũ, hắn có hai điều tối kị, một là không làm tình với phụ nữ đã mất đi sự tôn nghiêm, hai là không cưỡng bức kẻ nào làm tình với hắn! Đây không phải là lần đầu tiên Triệu Y Trân từ chối hắn, hắn nở một nụ cười nửa miệng cuốn hút rồi hôn lên môi cô một nụ hôn nhẹ rồi rời đi, bỏ lại một mình cô ở
đó.