Chương 1 Gán nợ
Doãn Đan Tâm ngồi trên giường, đầu đội khăn tang, gương mặt hốc hác cùng bơ phờ, thất thần nhìn lên bàn thờ của ông nội được bày biện đơn giản ở trên tủ, chỉ có di ảnh người mất, lư hương, một ít trái cây và bó hoa cúc trắng. Cô là trẻ mồ côi, ba mẹ đều mất sớm, người thân duy nhất là ông nội cũng đã không từ mà biệt, vĩnh viễn rời xa cô. Cô hiện tại chỉ còn một mình vú nuôi săn sóc nhưng sức khỏe của bà mấy năm nay cũng sụt giảm nghiêm trọng, cô chỉ có thể mạnh mẽ vượt qua nỗi mất mát này.
Hôm nay là 49 ngày của ông nội, ông nội mất vào lúc 3h15 sáng ở trong tù, ba năm trước, ông bị bắt vì tội trốn thuế và có hiện tượng làm giả giấy tờ lừa gạt đối thủ để chiếm lợi nhuận, con số lên đến hàng trăm tỷ, đó là một con số mà đứa trẻ như cô không thể hình dung nổi là bao nhiêu con số. Doãn lão gia bị bỏ tù, cô từ một tiểu thư cành vàng lá ngọc đến một cô bé không nơi nương tựa, chỉ có một mình vú nuôi nguyện ý cưu mang cô. Cái chết của ông nội làm Doãn Đan Tâm không thể tiếp nhận thêm bất kỳ tin tức nào nữa, vú nuôi nói ông cô vẫn còn một khoản nợ khác đã đem cô gả bán cho bọn họ để gán nợ, Doãn Đan Tâm thực sự không tin điều đó là sự thật, ông nội yêu thương cô còn hơn cả mạng sống, làm thế nào có thể bán cô đi cơ chứ? Nhưng khi đó ông nội mất vào lúc nửa đêm, Doãn Đan Tâm không có cơ hội nghe ông nói lời cuối, mọi thông tin chỉ là được người khác truyền đạt tới tai cô, cô không cách nào chứng thực được điều đó. 5 giờ sáng, vú nuôi đã đi chợ về, trong giỏ chỉ có một ít thực phẩm để làm một mâm cơm cúng cho ông. Căn nhà xập xệ ở một xóm nghèo tràn ngập không khí tang thương. Doãn Đan Tâm quỳ gối trước bàn thờ ông đã hơn hai tiếng đồng hồ, dù vú nuôi có khuyên ngăn cô thế nào thì cô vẫn bất động không nhúc nhích, cô tin rằng hôm nay là ngày mà ông nội sẽ không ở lại với cô nữa. Chỉ khi có một chiếc xe hiệu BMW dừng lại trước nhà cô, một người phụ nữ lớn
tuổi cùng hai người con trai và con dâu của bà tiến vào, bọn họ ăn mặc sang trọng quý phái, nhất là người phụ nữ lớn tuổi có khuôn mặt phúc hậu đó, bà vừa nhìn thấy di ảnh của ông nội thì đã rơi nước mắt tiếc thương, bọn họ nói là người quen của ông muốn tới thắp hương tiễn ông lần cuối, vú nuôi đi tới đỡ cô đứng dậy để bọn họ đi tới thắp hương cho ông. Doãn Đan Tâm đã quỳ gối quá lâu nên vừa đứng dậy đã chập choạng suýt ngã, vú nuôi liền đỡ cô ra ngồi ở ghế, bọn họ thắp hương xong cũng đi tới chỗ cô, vú nuôi lấy trà mời họ, người phụ nữ lớn tuổi xót xa lên tiếng: “Cháu gái, vất vả cho cháu rồi! Lão Doãn ra đi không yên tâm nhất chính là
cháu”
Doãn Đan Tâm thất thần cúi gằm mặt, nghe bà nói vậy mới ngẩng mặt nhìn bà, yếu ớt lên tiếng:
“Bà quen ông cháu ạ?”
Hàn lão phu nhân chậm rãi nói: “Ta và ông ấy là chỗ thâm tình, ông ấy có giao phó cháu cho ta, lão Doãn muốn ta đứng ra làm chủ hôn cho cháu và Hàn Lam Vũ, hôm nay ta tới là muốn thực hiện nguyện vọng đó của ông cháu!”
“Vậy hóa ra mọi người là chủ nợ của ông nội ạ?” Doãn Đan Tâm ngẩng mặt nhìn những gương mặt xa lạ nói trong nước mắt, cô ấm ức nhìn bọn họ: “Ông nội nợ mọi người bao nhiêu ạ? Cháu sẽ thay ông nội trả nợ”. Bọn họ nhìn nhau, vẻ mặt áy náy, người đàn ông duy nhất trong số bọn họ rút trong túi ra một tờ giấy gán nợ có điểm chỉ của ông nội, trong đó ghi rõ, Doãn lão gia đồng ý gả cháu gái ông là Doãn Đan Tâm cho một người tên là Hàn Lam Vũ, hình dáng hắn ra sao cô còn chưa được gặp qua, huống hồ cô còn chưa kết thúc năm học cuối cấp, cô mới bao nhiêu tuổi cơ chứ? Doãn Đan Tâm lại từng nghe đến câu chuyện mấy người nhà giàu có con cái bị tật nguyện hoặc quá xấu xí mà phải dùng cách này để kén dâu, không thì bọn họ vì sao lại muốn rước cháu gái của một tù nhân về làm dâu cơ chứ? Doãn Đan Tâm mệt mỏi từ chối tiếp bọn họ, cô muốn đứng dậy nhưng hai chân
cứng đờ, Doãn Đan Tầm nhìn bọn họ:
“Mọi người về đi ạ, cháu sẽ không chấp nhận yêu cầu này của mọi người đầu, cháu sẽ tự kiếm tiền để trả nợ cho ông, xin mọi người cho cháu thời gian ạ!”. Người đàn ông nhìn cô, dịu giọng: “Liệu cháu có trả nổi hay không?” Doãn Đan Tâm cười nhạt, thái độ bọn họ hòa nhã, thâm tình nhưng mở giọng đều là muốn ép cô: “Được, nhất định có thể trả được” Doãn Đan Tâm bắt đầu có chút mất bình tĩnh, người phụ nữ chưa lên tiếng lần nào bây giờ mới mở miệng: “Cuối tháng này Đan Tâm còn phải tham gia một kỳ thi quan trọng, hay là chúng ta đừng ép con bé nữa, đợi con bé thi xong mới tính đến chuyện này. Hoặc là Đan Tâm, bao giờ cháu nghĩ thông suốt thì hãy đến Hàn gia, chúng ta luôn chào đón cháu!”. “Huyền Thanh nói phải, chúng ta sẽ về trước, Đan Tâm, cháu phải biết giữ gìn sức khỏe, đừng đổ bệnh ra đó ông cháu ở trên thiên đường sẽ rất lo lắng!” Hàn lão phu nhân vươn tay xoa nhẹ vào vai nó rồi bọn họ ra về. Doãn Đan Tâm cầm hết tất cả những gì bọn họ mang tới ném ra ngoài nhà, cô không cần bất cứ sự bố thí nào từ bọn họ, cô tuyệt đối sẽ không bị khuất phục!
***
Kỳ thi đại học cũng đã tới, hết 49 ngày của ông, vú nuôi động viên Đan Tâm rất nhiều, nhờ sự khích lệ của bà, Đan Tâm đã quay lại cuộc thi cuối cùng của thời học sinh, đó là bước ngoặc mới trong cuộc đời cô, cô buộc phải hoàn thành.
Đan Tâm là một cô gái thông minh, học giỏi, thái độ sống rất tích cực, sức sống của cô rất mạnh mẽ, người xung quanh luôn cảm nhận được năng lượng mà cô truyền tới, cô vượt qua kỳ thi một cách dễ dàng dù mới trải qua một nỗi mất mát lớn nhưng cô không muốn đầu hàng số phận, hôm nay cũng là ngày thi cuối cùng của môn thi cuối cùng, Đan Tâm đã hoàn thành kỳ thi!
Ở trước cổng trường, như bao phụ huynh khác, vú nuôi đang cầm ô đợi cô ở trước cổng, cái nắng gắt cuối tháng sáu làm người ta muốn đổ bệnh, người tập trung đông như kiến, ai cũng mang một tâm trạng lo lắng trước kì thi quan trọng
của con cái, riêng vú nuôi rất có lòng tin vào Đan Tâm.
Đúng như bà dự đoán, Đan Tâm rời phòng thi trước 15 phút, môn cuối cùng là tiếng anh, đó là sở trường của cô, vú nuôi từ sáng sớm đã ra chợ mua đậu về hầm nấu chè cho cô, trời nắng nóng này Đan Tâm rất thích chè bà làm.
Đan Tâm vui vẻ gọi lớn: "Vú ơi..."
Vú nuôi vui vẻ nhìn lại, đột nhiên bà cảm thấy có chút kỳ lạ, cơ thể bà sắp không chịu nổi nữa rồi, một màn đêm bao trùm lấy bà, cơn đau đầu cũng choáng váng khiến bà ngã xuống, người xung quanh vội đỡ lấy bà. Còn Đan Tâm tận mắt chứng kiến bà ngã xuống, cô tái mặt hét lớn một tiếng: "Vú ơi.." Rồi chạy về phía bà, nhanh chóng đưa bà đi cấp cứu, bác sĩ nhìn thấy tình trạng của bà liền nhăn mặt trách cô không sớm đưa bà cụ quay lại tái khám, hóa ra bà đã biết căn bệnh này từ sớm, căn bệnh của bà nếu không thể tìm được thận phù hợp thì phải chạy thận, chi phí vô cùng đắt đỏ, đó là lí do mà bà vẫn luôn giấu bệnh, bà định cư thể mà chết sao? Doãn Đan Tâm đau khổ ngồi bệt ở ngoài hành lang, cô chợt nhớ ra chuyện gì đó, vụt chạy khỏi bệnh viện, bộ đồng phục học sinh vẫn còn lấm lem bụi bẩn, cô cứ thế mà chạy tới trước cổng Hàn gia!