“Cái gì?! ngươi muốn được xin vắng mặt vài năm?”
Lúc này trong một căn phòng nào đó của học viên tử thần, Jitshiro Ukitake đang vô cùng khiếp sợ đứng bật dậy khi đang phẩm trà trên bên vì lời quá chấn động của Nagami trước mặt.
Nếu bình thường thiên tài như Nagami xin nghỉ một hai ngày thì chẳng có vấn đề gì vì hắn vốn thiên tài rồi một hai ngày không sao cả, thế nhưng ta há miệng đồi nghỉ một hai năm có khi thậm chí đến ngày tốt nghiếp mới về.
Hỏi sao Jishiro không khiếp sợ la hét cho được.
“Đúng vậy … mong ngươi cho phép ta được nghỉ vài năm.” Nagami không biến sắc gật đầu.
“Chuyện này là không thể được … tại sao đang yên đang lành ngươi lại muốn vắng mặt xin nghỉ là sao, ngươi muốn làm gì?” Jishiro gương mặt lúc này hiện sự không vui nói, đột nhiên thiên tài ngàn năm xin vắng mặt vài năm trong học viên, chuyện này không phải trò đùa.
“Tất nhiên ta có việc phải làm mới xin ngài nghỉ rồi … còn lý do tại sao xin lỗi không thể nói được vì đây là vấn đề cá nhân.” Nagami không nhanh không chậm từ từ nói.
“Nagami … người có biết yêu cầu này của ngươi làm khó ta không?”
“Yêu cầu này chưa từng có một ngàn năm qua, đã vậy ngươi còn là thần đồng học viên đột nhiên xin vắng mặt như thể không chỉ gây khó khắn cho bọn ta mà còn gây ảnh hưởng tiền đồ sau này của ngươi.”
Jishiro thấy hắn kiên quyết như thế liền đau đầu, ngã ngồi xuống ghế nhìn hắn bắt đắt đĩ nói trong đó không thiếu khuyên can.
“Nếu vậy thì ta xin lỗi đã làm phiền, ta sẽ đến gặp Yamamoto đại nhân xin phép.” Nagami thấy hắn không chịu liền nhíu mày một cái rồi nói.
“Ngươi …”
“Cạch.”
“Trời ạ … chuyện gì với hắn vậy trời …”
Ông vừa hắn nói thể liền giật bắn người lên vì việc này đột nhiên kéo cả lão sư hắn vào nên định nói gì đó thì Nagami đã bước ra khỏi cửa, để lại Jishiro đau đầu không thôi.
Sau khi xin phép Jishiro không được cùng nằm trong dự tính của hắn nên chẳng có gì ngạc nhiên vì vậy Nagami liền chuyển sang đi gặp Yamamoto.
Trên đường đi đến Gotei 1 thì mọi người xung quanh vui vẻ chào hỏi với hắn không thôi, vì ai mà chẳng biết hắn là thần đồng chứ nên vô cùng vui vẻ và khách khí chào hỏi lại.
Không lâu sau thì hắn cũng đến trụ sở của Gotei 1.
“Xin chào thần đồng Nagami … không biết ngươi đến đây có việc gì?” Lúc này có một tử thần canh gác cổng nhìn thấy liền vui vẻ chào hỏi.
“Ta muốn gặp Yamamoto đại nhân.” Nagami gật đầu chào một cái rồi mỉm cười nói.
“Ồ … để ta vào hỏi ý kiến như thế nào.”
“Làm phiền ngươi rồi.”
“Không có gì.”
Ngươi cánh gác nghe thế liền hơi ngạc một chút rồi gật đầu nói, Nagami thấy vậy liền cảm ơn một câu còn người đó thì lắc đầu mỉm cười.
Sau khi hắn vào thông báo thì Nagami cùng người canh gác còn lại trò chuyện khá vui vẻ.
“Ngươi có thể vào gặp ngài Yamamoto rồi, hãy đi theo ta.”
Không lâu sau thì người canh gác cũng quay lại rồi dẫn hắn tiến vào bên trọng trụ sở.
Nagami trước đây từng đi qua trụ sở Gotei 12 rồi, nhưng so sánh ở đây thì như tiểu vu gặp đại vu vậy vô cùng to lớn và đẹp mắt hơn nhiều.
“Tới rồi … đây là phòng của Yamamoto đại nhân.”
Không lâu sau thì người cánh giác cũng đưa hắn đến một cánh cửa cổ xưa mang đầy khí tức tang thương lâu đời, gật đầu một cái đã hiểu liền hít một hơi đẩy cửa vào.
Đập vào mắt hắn là một căn phòng rộng lớn phía trước có một cái bàn và có một lão nhân ngồi trên đó còn kế bên ông là một trung niên đứng kế bên theo hầu vô cùng cung kính.
Không cần đoán cũng biết là Yamamoto và Chojiro.
Nhìn những đồ đạc trong phòng tuy đầy mới mẽ nhưng căn phòng lại không dấu được khí tức tanh thương một ngàn năm của nó.
“Không biết thần đồng Nagami đến tìm lão nhân mục xương như ta có vấn đề gì?” Lúc này Yamamoto ngồi trên ghế đôi mắt nhắm lại như đang ngủ vậy chỉ là miệng vẫn lên tiếng nói.
“Trước mặt Yamamoto đại nhân không dám tự xưng là thần đồng, chẳng qua may măn hơn người một chút mà thôi.” Nagami không nhanh không chậm cười nói.
“Hay cho câu may măn hơn người một chút.” Yamamoto nghe hắn nói thế liền cười một tiếng, cũng may tên này nói cho hắn nghe chứ nói cho những tử thần và học viên ngoài kia thì không biết gương mặt họ đặc sắc cỡ nào.
“Nói đi ngươi đến tìm ta có việc gì?”
“Thực ra hôm nay đến gặp ngài là có một thỉnh cầu với tư cách là một học viên.”
Thấy ông vào thẳng vấn đề như thế thì hắn liền nói ra.
“Ồ … người muốn thỉnh cầu ta điều gì? không lẽ muốn ta đích thân dạy ngươi hay nhân người làm để tử đây … nếu là vậy thì ta chỉ có nói lần này người phải thất vọng rồi.” Yamamoto bắt ngờ một cái không nhanh không chấm nói, còn Chojiro thì im lặng đứng đó và không nói gì.
“Mặc dù nghe rất làm người khác động tâm, nhưng lần này ta đến không phải vì điều đó.” Nagami nghe ông nói thể liền lắc đầu một tiếng, thật sự là hắn chưa từng nghĩ tới điều này.
“Thế người muốn thỉnh cầu điều gì?” Vốn Yamamoto suy đoán một hai việc hắn tới đây, nhưng ai ngờ kết quả không như ông dự tính liền bắt ngờ hứng thú hỏi.
“Thực ra ta muốn xin ngài cho ta được vắng mặt ở học viện vài năm.” Nagami vừa nói ra một câu khiến cho cả hai người Yamamoto biến sắc khác nhau.
“Cái gì?” Chojiro từ nãy đến giờ im lặng mà giờ nghe câu nay của hắn liền cũng phải hiện ra sự kinh ngạc nói.
Yamamoto lúc này cũng mở mắt nhìn Nagami với vẻ hết sức ngạc nhiên.