“Tạch … Tạch…”
Ở trong trường Furizuke lúc này hiện đang là giờ nghỉ ngơi nên lúc này chỗ hành lang trường có hai mỹ thiếu nữ đang tạo dáng để một thiếu niên gần đó chụp hình.
Ba người này không ai khác là Natami(Nagami), Nara và Kane.
Sau ba ngày ở đây thì hắn và mỹ thiếu nữ này đã làm bạn của nhau, lúc nay họ đang nhờ hắn chụp lại vài tấm hình tạo dạng của mình trong thật xinh đep.
Tấm cuối cùng là hai mỹ nữ bên nhau tạo dáng đáng yêu.
“Sắp tới giờ vào lớp rồi đó.” Nagami lúc này nhìn phía họ nói.
“Hả?! không phải chứ chúng ta chỉ mới được nghỉ ngơi vài phút thồi mà”
Nara và Kane nghe hắn nói thế liền kinh ngạc ra mặt.
Không còn cách khác liền chỉ đồng hồ đang treo gần đó cho họ xem, cả hai người nhìn thấy không vui vẻ bĩu môi nói rằng vì cảm giác chụp không đủ.
Thế là một ngày học và điều tra của hắn lại tiếp tục trôi qua.
Lúc này Nagami đang đứng một nơi khá cao so với ngôi trường nhìn xuống dưới quan sát, nhưng thực chất hắn biết (công chúa) đã chú ý tới bản thân rồi nên thế nào cũng sẽ xuất hiện giả vờ tình cơ gặp hắn ở đây giống như nguyện tác Mikoto gặp nàng vậy.
“Ùn…”
Qủa nhiên đúng như hắn dự đoán không lâu sau có chiếc xe xuất hiện phía sau.
“Tiểu thư chúng ta tới rồi.”
Một người ăn mặc tài xế bước ra khỏi xe chạy tới phía sau mở cửa cho một thiếu nữ xinh đẹp chống nạn bước ra, rồi hắn từ cốp xe lấy ra một chiếc xe lăn mở ra cho nàng.
“Làm phiền người rồi.”
Mỹ thiếu nữ nhìn phía tài xế mỉm cười nói rồi bước lên xe lăn ngồi xuống đưa hai cái nạn cho hắn cất đi rồi dùng hai tay đẩy hai bánh xe về một trường học Furizuke.
Để lại tài xế thấy vậy liền khom người chào nàng rồi lên xe chạy đi.
“Cạch.”
Mỹ thiếu nữ đẩy xe lăn một đoạn thì đụng trúng thành đường, nàng liền cố gắng đẩy xe lên nhưng không thành.
Nagami thấy vậy há không biết nàng đang dùng chiêu để tiếp cận hắn giống như tiếp cận Mikoto trong nguyên tác sao, đã vậy liền vui vẻ bước tới phối hợp với nàng.
Mỹ thiếu nữ đang cố dùng hai tay đẩy bánh xe lên thì bất ngờ bị bật ngữa ra sau, ngay lúc đó hắn cũng xuất hiện kịp lúc đỡ lấy xe cho nàng.
Nàng liền ngạc nhiên quay lại nhìn hắn với vẻ ngạc nhiên trên gương mặt, Nagami nhìn thấy gương mặt của thiếu nữ hai mắt cũng phát sáng ra.
Dù đã thấy trong manga nhưng nhìn trực tiếp không thể phủ nhận còn đẹp hơn nhiều, sỡ hữu một thân hình mảnh mai đầy đặn không thua kém Mikoto.
Ai nhìn thấy nàng trong tình trạng lúc này cũng thương tiếc trong lòng đều muốn ra tay bảo vệ che chở, còn hắn nhìn gương mặt đang ngạc nhiên của nàng thì mỉm cười thầm khen diễn hay lắm.
“Để ta giúp ngươi.” Nagami nhìn nàng nói.
“Cảm ơn.” Thiếu nữ khẽ mỉm cười gật đầu.
Sau hắn nhẹ nhàng giúp nàng vượt lên.
“Không ngờ chúng ta lại học cùng trường thật có duyên.”Nagami lúc này khơi chuyện cùng nàng.
“Ngươi nói ta mới chú ý tới thật là có duyện chỉ là ta học ở đây cũng lâu rồi sao chưa thấy ngươi bao giờ nhỉ?” Thiếu nữ nghe xong liền ngạc nhiên nhìn đồng phục hắn đang mặc nói.
“Ta chỉ mới chuyển tới đây ba ngày mà thôi, ngươi không biết cũng bình thường.” Hắn cười nói.
“Vậy à … thế thì chắc ngươi không có nhiều bằng hữu lắm, nếu không ngại cùng mỹ nữ tàn tật này làm bằng hữu được chứ.”Nàng sau đó đảo mắt một cái rồi quay ra sau nhìn hắn với gương mặt hòa đồng cùng chút tự ti.
“Tất nhiên rồi với lại ta nhìn ngươi không tàn tận cả đời đâu mà lo, biết đâu một ngày nào đó có người sẽ chữa lành đôi chân của ngươi thì sao.”
Hắn liền vui vẻ đồng ý cùng đó nói ra những lời thật thâm ý làm nàng nghe mà ngạc nhiên không thôi nhìn thiếu niên đang tươi cười ấm áp kia trong lòng nàng chợt có cảm giác quen thuộc như từ rất lâu rồi vậy.
“Cảm ơn lời chúc của ngươi và hân hanh được gặp mặt … ta là Aziko Reiko và cũng là hội trưởng hội học viên.”Thiếu nữ sau khi ngơ ngác một chút liền khôi phục lại tự nhiên mỉm cười cùng hắn nói.
“Natami, rất hân hạnh … không ngờ được kết bạn với hội trưởng xinh đẹp thế này thật may mắn.” Nagami mỉm cười.
Sau đó cả hai cùng nhau trò chuyện rất vui vẻ, hắn nhớ những câu chuyện cười liền kể cho nàng khiến Rinko lấy tay che miệng cười không ngừng.
“Đôi chân của ngươi làm sao lại bị như vậy?” Nagami lúc này nhìn phía đôi chân đáng thương kia hỏi mặc dù hắn đã biết lý do nhưng vẫn phải diễn cho thật.
“…” Reiko chợt trầm mặt một cái.
“A, xin lỗi ta không phải cố ý khơi lại chuyện buồn đó.” Hắn thấy nàng như vậy liền vội nhận lỗi.
“Không sao chỉ chợt nhớ lại mà thôi, thật ra là …” Reiko khẽ lắc đầu một cái gương mặt hiện sự tưởng nhớ kể hắn nghe.
Nagami dù đã biết nhưng vẫn yên lặn lắng nghe nàng kể, nhất là những cảm xúc vui mừng và xúc động khi được hắn cứu trước đây đều hiện ra gương mặt hạnh phúc kia bàn tay đưa lên vuốt ve chiếc khẹp tóc lần đó hắn tặng.
“Người đó thật là tốt.” Nagami mở miệng ra khen bẳng thân không chút ngượng mồm.
“Đúng vậy …”
Reiko nghe hắn khen người trong lòng nàng liền quay sang mỉm cười rồi đưa tay lên bầu trời cao nói cho bản thân nàng nghe mà cũng như đang nói cho Nagami nghe vậy với một thái độ kiên quyết nhất là đôi mắt đang nhìn lên bầu trời xanh kia.
“Dù có bao lâu hay cách xa đến mấy thì ta nhất định sẽ gặp lại người đó cho bằng được dù phải đánh đổi tất cả mọi thứ đang có.”
Nagami vô cùng ngạc nhiên và rung động không thôi, dù không phải lần đầu nghe được từ Siren và song tỷ muội Kaori kể lại nhưng tận mặt nghe và thấy mới cảm nhận được sự rung động từ nàng nói ra.
Hắn mặc dù lúc này muốn nói cho biết là người đó đang ngồi trước mặt nàng, nhưng Nagami lại không làm như vậy vì hắn muốn cho nàng phát hiện ra như vậy mới thú vị.
“Biết đâu mong muốn của ngươi không lâu nữa sẽ thanh hiện thức … thôi ta có việc phải đi rồi lần sau gặp lại hội trưởng Reiko xinh đẹp.”
Nagami đột nhiên nói một câu khiến cho Rinko chấn động một cái đính nói gì đó thì hắn mỉm cười tạm biệt để lại nàng ngồi đó nhin hắn bước đi.
“…”
Rinko sau khi thấy hắn bóng lưng biến mất thì nheo mắt lại không biết suy nghĩ gì.
…
“Điều tra ba ngày nay đã tìm được manh mối gì của chúng không?”
Carina lúc này ngôi trên ghế nhìn Nagami đối diện.
“Không có... chỉ là có cái gì đó rất lạ ở đó mà ta không thể nói ra được lạ ở điểm nào.” Nagami lúc đang gối đầu lên đôi chân xinh đẹp của Tsuguri làm nàng vừa vui vừa ngượng không thôi.
“Vậy à … xem ra chúng ta phải mất một khoảng thời gian rồi, có lẽ chúng còn đang đề phòng chúng ta.” Carina nghe vậy liền gật gù nói rằng.
“Chúng ta cứ từ từ tim là được không cần phải gấp.” Lúc này Sagiri từ bên trong đi ra làm hắn nhìn thấy liền ngồi dậy cho nàng có khoảng trống ngôi vào.
Sagiri cảm giác lúc này vô cùng tốt vì được cùng hắn mấy ngày nay, nàng thật sự thời gian cứ kéo dài càng tốt, không chỉ được ăn, được mát xa còn được hắn chăm sóc làm nàng hạnh phúc không thôi.