Anh vẫn như mọi lần vào thẳng văn phòng của Bạch Ngôn bạn anh. Anh mở của ra thì chẳng có ai cả. anh liền đi đến phòng khám của Hạ Chi Linh, ngoài cửa anh đã nghe thấy âm thanh ám muội của trai và gái.
- đau.. em hơi mệt.
- Em để anh xem cho.
- Của em...
Tiếng mở cửa xông vào của Phó Cẩn Hiên lúc này anh thấy Bạch Ngôn đang cuối xuống vì ở góc của anh thì anh nghĩ hai người đang hôn nhau. Nhưng thực chất Bạch Ngôn đang xem vết thương vai giúp cô vì lúc lẫy sơ ý cô va vào tường mạnh rỉ máu.
- Hạ Chi Linh cô vừa xa tôi mấy tiếng đã cho tôi mọc sừng sao?
Cả hai người nghe giọng nói của anh thì quay sang hướng cửa. Hạ Chi Linh quả thật thì áo đang sộc sệnh, tay của Bạch Ngôn đang đặt nên vai cô.
Chưa kịp giải thích Phó Cẩn Hiên đã đấm cho Bạch Ngôn 1 cái vào mặt. Bạch Ngôn vì bất ngờ nên anh không né được nên mồm chảy máu. Anh đứng lảo đảo mấy bước mới đứng vững được.
- Phó Cẩn Ngôn anh điên rồi à?
Hạ Chi Linh đứng dậy đỡ Bạch Ngôn. anh đang giúp cô giờ lại bị như này.
- Hạ Chi Linh cô giỏi nắm. câu dẫn bạn tôi. Tôi chưa đủ thỏa mãn cô sao?
Phó Cẩn Hiên tức giận thấy cô quan tâm Bạch Ngôn còn mắng anh là đồ điên.
Anh kéo cô lại gần và hét vào mặt cô giọng vô cùng tức giận.
- Phó Cẩn Hiên cậu điên à? tôi chỉ xem vết thương cho cô ấy thôi.
- Tôi không nghĩ cậu lại có tư tưởng là hứng thú đồ tôi chơi rồi.
- Cẩn Hiên cậu coi cô ấy là vợ cậu sao?
- Đó là chuyện của tôi.
Nói xong Phó Cẩn Hiên kéo Hạ Chi Linh ra khỏi phòng anh mặc kệ vết thương của cô không quan tâm đến sự đau đớn của cô. Anh kéo cô ra xe và phóng đi. lúc này thì Anh phóng xe tốc độ bàn thờ. Hạ Chi Kinh chỉ biết cầu trời đến nơi.
- Anh muốn chết đừng kéo theo tôi chứ?
- Hạ Linh Nhi cô có tư cách gì nên tiếng. Loại đàn bà như cô đúng là lẳng lơ mà. Tôi muốn tin cô cũng không được ấy.
- Anh đừng quá đáng. nếu không tin tôi, tôi không cần giải thích nhiều.
Két... xe phanh thắng. cô nhào người phía trước nên chán bị đập vào đầu xe. Máu rỉ trên chán cô.
- Phó Cẩn Hiên anh muốn làm gì.
Phó cẩn Hiên chẳng thèm để ý câu nói của cô. Anh vậy mà xuống xe mở cửa kính kéo cô ra ngoài.
Bị Phó Cẩn Hiên kéo ra ngoài cô vùng vẫy thoát khỏi tay anh nhưng mà chạy được 3 bước thì bị anh giữ lại. Anh không cho cô thoát khỏi vòng tay anh, anh hôn cô một cách thô bạo như muốn chút hết giận nên đôi môi này của Hạ Chi Linh vậy.
ưm... ưm. với sức của Hạ Chi Linh thì sao mà đấu lại anh. Môi cô bị anh cắn đến lỗi xưng hết nên. Hạ Chi Linh vì mệt bà đau chỗ vết thương cộng sự mạnh bạo của anh khiến cô Ngất tại chỗ.
Phó Cẩn Hiên hốt hoảng đỡ cô.
- Hạ Chi Linh? Chi Linh... tỉnh dạy đi. mau tỉnh dậy
Đối phương không có hồi đáp nên anh bất lực bế cô vào căn biệt thự gọi bác sỹ riêng đến.
Sau khi bác sỹ khám cho Hạ Chi Linh thấy vết thương cô tổn thương vai khác nặng và kèm theo sự mệt mỏi.
- Cô ấy không sao chứ bác sỹ?
- Không sao đâu chỉ là mệt mỏi và làm việc quá sức.
Phó Cẩn Hiên như chút được tảng đá nặng trên vai. Tiễn bác sỹ ra về, anh quay lại nhìn khuôn mặt trắng bệnh của cô, tay anh cũng nhẹ nhàng vén tóc cô nên.
- Hạ Chi Linh tôi khoing biết phải làm sao đây? Trái tim tôi thuộc về Ngọc Mai nhưng tôi lại không em rời xa tôi. Chắc tôi là kẻ tham lam phải không? em từng hỏi nếu như em đến trước cô ấy thì tôi có yêu em không?
Câu trả lời của tôi là có. Nhưng giờ thật xin lỗi em. Tôi chỉ thuộc về Ngọc Mai.
Hạ Chi Linh đã tỉnh nhưng không biết đối diện với anh như nào nên đã trả vờ ngủ.
Cô nghe thấy lời anh nói mà tim cô đau quá. Phải chăng cô can đảm tỏ tình với anh trước có lẽ cô không phải là kẻ thay thế rồi. Giờ trách bản thân mình yếu đuối và duyên phận giữa cô và anh như vậy thôi.