- Ngoan đợi anh nhé. anh đi xong rồi sẽ về với em.
- Dạ vâng anh. hì hì.
- Ngoan nắm...
Anh chạy xe ra khỏi nhà là lúc Ngọc Mai hiện nguyên hình cô ta nghĩ là làm.
- Quản gia đâu?
- Cô gọi tôi.
- Bà già rồi sao ? mau dọn đồ tôi sang phòng Phó Cẩn Hiên giúp tôi.
- Xin lỗi cô Diệp tiểu thư nếu không có lệnh của thiếu gia chúng tôi không thể dọn đồ giúp cô.
- Bà già đã điếc còn mù sao? tôi là chủ nhân căn nhà này. Bà phải nghe lời tôi.
- Người đâu mang Diệp tiểu thue về phòng đi.
Mới đó thôi mà diệp tiểu thư đã bị vệ sĩ mang vào phòng rồi bị canh gác tại cửa luôn. Quản gia như bà không sợ Phó Cẩn Hiên vì bà biết anh sẽ không làm gì bà. Bà chỉ thương cho Hạ Chi Linh thôi lương thiện, hiền lành lại còn bị tổn thương còn cô Ngọc Mai kia thì như một mụ độc ác sao qua được mắt bà.
Ngọc Mai cô ta tức giận vô cùng vì bà quản gia không nghe lời cô ta. Cô ta quyết sẽ cho bà biết tay mới được.
Đến 11h đêm anh mới về nhà. Trên người toàn mùi rượu thôi. Anh đi vào phòng như mang anh đi nhầm phòng Kho. anh như bé con tìm hơi ấm của mẹ ấy. Anh không nói không rằng tự nhiên nằm cạnh Hạ Chi Linh ngủ ngon lành.
Hạ Chi Linh đang ngủ thì có cánh tay nặng đè nên người mình, cô tỉnh giấc cô giật mình tưởng trộm hóa ra là Phó Cẩn Hiên.
- Tay này không về phòng với cô Ngọc Mai ... lại chạy đến đây tìm ta. Nhìn khi ngủ trông anh rất đẹp trai. Nhưng tính thì khó tính như ma ấy.
Hạ Chi Linh than xong cô mặc kệ anh cô cũng chìm vào giấc ngủ. Đến sang hôm sau Phó Cẩn Hiên dậy nhìn xung quanh phát hiện ra mình đang nằm cạnh Hạ Chi Linh.
Cũng lúc này thì Hạ Chi Linh mở mắt ra. Cô quát thẳng mặt Phó Cẩn Hiên.
- Anh về mau đi không cô gái của anh hiểu lầm rồi đánh tôi.
- Cô ấy không nhỏ nhen như cô.
Vừa nhắc tào tháo thì tào tháo đến. Ngoc Mai đứng trước cửa cô ta mít ướt khóc.
- Phó Cẩn Hiên sao anh lại làm thế với em? anh lừa em.
Anh chạy như tốc độ ánh sáng đến chỗ cô ta giải thích.
- Em nghe anh nói đã. anh và Chi Linh không có chuyện gì. Em nín đi đừng khóc.
Ngọc Mai tỏ vẻ yếu đuối giọng yếu ớt nói với Hạ Chi Linh rằng.
- Tại sao hết lần này đến lần khác cô dành anh ấy với tôi.
- Ngọc Mai cô nên nhìn cục diện là anh ta đến tìm tôi chứ không phải tôi.
- Nếu không phải cô nhân lúc tôi không có ở đây quyến rũ anh ấy thì anh ấy đâu có như vậy.
- Hai người bớt diễn đi và ra khỏi
đây đi. Tôi sắp muộn giờ làm rồi.
Cả hai bị cô đẩy ra ngoài không thương tiếc. và sau đó là tiếnv đóng sập cửa lại. Cô không muốn đôi co với cô ta.
Hai người bị đẩy ra cửa thì tay Ngọc Mai tức giận thành quyền. Hạ Chi Linh cô nhớ đấy. Ngọc Mai vẫn khóc nhõng nhẽo anh cảm thấy phiền không biết từ bao giờ cô lại trở nên như vậy nữa.
- Phó Cẩn Hiên anh đứng lại cho em.
Phó cẩn Hiên theo lời của Ngọc Mai mà đứng lại. Ngọc Mai vừa khóc vừa đánh người anh. Đến khi anh không thể chịu nổi nữa thì anh đã giữ trặt tay cô ta lại.
- Ngoc Mai từ bao giờ em trở nên như vậy?
- Mới hôm qua thôi giờ anh đã quát em
Phó Cẩn Hiên thấy vậy liền hạ hỏa và thêm vào đó kéo Ngọc Mai vào trong lòng ôm cô và an ủi cô. Có lẽ anh đã lớn tiếng quá với cô rồi. Biết cô chịu bao ủy khuất mà vì anh mà.
- Chờ anh một thời gian nữa chúng ta kết hôn nhé.
- Bao lâu anh?
- Sẽ Sớm thôi. tin anh nhé. để em ủy khuất rồi.
- Em không sao. em sẽ chờ anh.
Phó Cẩn Hiên ôm Ngọc Mai sau đó đặt nên chán cô một nụ hôn. Anh nên phòng và thay đồ để đi làm.
Hạ Chi Linh cũng ra khỏi nhà lúc này chỉ còn mỗi Ngọc Mai ở nhà cô ta bắt đầu nghĩ chiêu trò mới. Cô ta gọi điện thoại cho tình nhân của cô ta.
- Alo em yêu à.
- Em nè. anh giúp em một việc được không?
- Việc gì em nói đi.
- Anh làm như này....
- Có được không em?
- Anh yên tâm đi. sau em chuyển tiền cho anh.
- Em biết là anh cần cái khác mà.
- Anh hư nắm. em thích vậy nhé. Sau cô ta thay đồ và đi mua sắm.
Phó Cẩn Hiên đang ngồi văn phòng mà tin nhắn thanh toán tiền ting ting liên tục anh nhìn con số cũng thấy choáng.
- Thư Kí Lâm cậu điều tra chút việc Ngọc Mai sống gần 1 năm qua cho tôi. và giới hạn thẻ cho tôi
- Dạ vâng thưa sếp.
Anh cảm thấy con người Ngọc Mai thay đổi rồi. không còn là cô gái ngây thơ và hiền dịu như anh đã yêu nữa.