Quản gia thấy anh bế cô cũng thấy ngạc nhiên nhưng không dám hỏi.
Anh bế cô về phòng mình mà không phải nhà kho. Anh đặt cô lên giường và kéo chăn cho cô. Rồi anh mới yên tâm thay quần áo.
Sáng dậy cô thấy đầu đau và hơn nữa đây không phải phòng cô mà là phòng anh. Nhân lúc không có anh cô truồn nhanh xuống nhà kho. Khi anh quay lại đã thấy thỏ con chạy mất. Anh bất giác mỉm cười.
Như mọi khi anh đến Công ty và đi khách hàng. Đến tối do đối tác ép uống nên anh uống hơi wuas chén. Anh say nên thư kí Lâm.phải đưa anh về.
- Phu nhân giúp tôi. Thiếu gia say rồi.
- Chờ tôi một chút.
- Đêm nay e rằng Phu nhất phải vất vả rồi. nêu có gì hãy gọi cho tôi nhé.
- Ờ... ok anh.
Cô và thư kí Lâm đỡ anh vào phòng đặt anh nằm xuống giường thì thư kí Lâm rời đi cô định đến thay quần áo cho anh dễ ngủ hơn. Hạ Chi Linh cởi cúc áo thứ 2 thì bàn tay to lớn kéo cô xuống giường. Khoảng cách giữa cô và anh rất ngắn. hơi thở của anh kèm theo men rượu làm nhịp tim của Hạ Chi Linh rất là đập nhanh. Con tim cô không nghe lời cô nữa rồi.
Phó Cẩn Hiên đặt nụ hôn nên môi cô, nụ hôn nhẹ nhàng không mạnh bạo. Rời môi anh bắt đầu hôn hõm cổ cô, bàn tay anh di chuyển xuống bụng luồn vào chiếc váy ngủ của cô. Hạ Chi Linh dùng mình đẩy anh ra như điều đó là vô nghĩa.
- Cẩn Hiên anh buông tôi ra.. buông ra.. anh nhìn xem tôi là ai.
- Nhiều lời .. anh vậy mà chặn không cho cô nói bằng nụ hôn.
- Ưm.. ư.. đừng mà.. xin anh đó.
Mặ kệ tiếng kêu van xin của Hạ Chi Linh anh vẫn hành động mạnh bạo. anh xé chiếc váy ngủ của cô ra. một bên tay bóp đôi hồng đào của cô còn một bên anh bú như bú sữa mẹ.
- ưm... ưm.. bó ra... đau... xin anh. Đồ khốn nhà anh.
Mặc kệ cô gào thét anh vẫn tiếp tục công việc khai phá của mình. Anh hôn khắp cơ thể cô. Chỗ nào cũng có dâu hôn của anh để lại khắp nơi. Tay anh lần mò nơi tư mật của cô. Anh xé tan chiếc quần lót của cô ra. bây giờ thân thể cô không mảnh vải che thân.
Hạ Chi Linh thấy vậy ngại ngùng lấy tay che cơ thể mình. Phó cần Hiên cố định tay cô bắt đầu khám phá nơi tư mật anh hôn nơi đó của cô. Anh tách nhẹ hai chân cô ra anh kẹp giữa. anh cho một ngon tay vào thấy vậy Hạ Chi Linh bắt đầu thấy chướng.
- Không... không xin anh... Phó cẩn Hiên
Anh mặc kệ cô anh tiếp tục cho thêm ngón tay nữa vào và luân chuyển trong cô. Nơi này của cô rất thích anh. Mút anh thật trặt và bắt đầu rỉ ra nước.. nơi nay nhạy cảm quá. Khi thấy đủ ra nhiều nước nơi đó. Anh bắt đầu thoát ý cho bản thân mình.
Vật nam tính đã được giải phóng, nó to và dài cô nhìn vậy phát hoảng lắc đầu.
- to quá... không vừa đâu. sẽ rách xin anh...
- Em thả lỏng cho tôi vào sẽ vừa.
Hơi nóng từ anh phả vào tai cô với chất giọng ấm áp. Cô bị mê hoặc tại chỗ. Anh không báo trước mà thúc mạnh bạo một cái khiến cho đối phương chỉ biết đau khóc thét nên.
- Đau... đau.. đau quá.. anh rút ra mau..
- Em ngoan thả lỏng. có thằng ngu mới rút ra lúc này.
Dứt câu là lúc anh bắt đầu di chuyển mạnh bạo trong cô. mặc kệ đối phương có cảm giác gì. Anh vẫn ra vào trong cô. anh rút ra rồi lại đâm vào mạnh bạo. Anh nhìn nơi giao nhau có chút dịch trắng và máu hồng anh mỉm cười hóa ra cô lần đầu. Thấy vậy anh cũng giảm nhẹ tốc độ xuống.
- Thả lỏng ra. nơi đó của em hút tôi mạnh quá. Ngọc Mai.
Đoàng... đoàng.. anh gọi cô là Ngọc Mai? anh nghĩ người dưới thân anh là người yêu cũ của anh.
Cô giờ buồng thả rồi. kệ anh ra vào mà không có lời than oán trách một câu. đau rất đau cô đau cả thể xác lẫn tinh thần.
Phó cẩn Hiên biết người dưới thân anh là ai nhưng anh vẫn cố tình gọi tên Ngọc Mai. Anh muốn cô từ bỏ anh. Và cũng điều anh muốn trả thù cô. Bị người khác ***** *** mà bất lực như bạn gái anh.
Phó Cẩn Hiên đổi hết tư thế nàu đến tư thế khác. đên skhi hành cô gần sáng anh mới chạy nước rút và gầm nên cho hết tinh hoa của mình vào trong cô. Anh ngục luôn trên người cô, còn cô lấy sức đâu không biết đẩy anh ra và quấn chăn chạy ra khỏi căn phòng anh về phòng kho.
Hạ Chi Linh ngồi một góc khóc thê lương cho cuộc đời cô. Không biết mai anh tỉnh cô phải đối diện với anh như nào.
- Phó cẩn Hiên. Nếu anh gặp em sớm liệu anh có yêu em không?
Lời cô nói có người ngoài cửa đã nghe được. Phó cẩn Hiên cảm thấy có lỗi định xin lỗi cô nhưng không biết mở miệng ra sao. Nên anh đành quay về phòng mình.