• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại quán bar R, nhóm thuộc hạ của Trình Bách Xuyên thấy người của Lôi Duật Thiên mang vài tên bị đánh bầm dập vào nhà giam riêng thì có chút kinh ngạc nhìn nhau.

"Chuyện gì đây?" - Trình Bách Xuyên đi ra từ trong một căn phòng gần đó nhướng mày hỏi mấy tên thuộc hạ của Lôi Duật Thiên.

"Là lệnh của Lôi tổng...phiền Trình thiếu gia để họ ở đây đến khi Lôi tổng quay lại" - Thuộc hạ nhanh chóng đáp lời cung kính, biết là lệnh từ Lôi Duật Thiên nên Trình Bách Xuyên cũng gật đầu rồi khua tay bảo bọn họ rời đi.

Quán bar R ngoài mặt là nơi vui chơi bung xoã vốn dĩ chỉ đem lại niềm vui cho kẻ lắm tiền chịu chơi nhưng thật chất bên trong đó là một tầng hầm bao gồm các trụ sở khác cũng được quy động hết ở đó, nơi này còn có một cái tên khác đó là trụ sở Xích Ban cũng là một tổ chức đen khét tiếng trong lẫn ngoài nước hoạt động lâu năm nhưng cảnh sát hoàn toàn không thể tra được bất kì thông tin nào của tổ chức nguy hiểm đó càng không ai nghĩ đến kẻ đầu sỏ lại là ông trùm kim cương Lôi Duật Thiên và người điều hành tổ chức lại là cậu ấm Trình Gia cao quý.

Khách sạn M lúc này trong căn phòng VIP, Lôi Duật Thiên ném cô lên giường ánh mắt có hơi u ám hờ hững rồi đi về phía nhà vệ sinh. Trước khi mang cô đến đây hắn cũng đã gọi điện cho thuộc hạ điều tra xem bọn lưu manh kia đã cho cô uống loại thuốc gì sao lại đột nhiên ngất xỉu rồi mê man như vậy.

"Lôi tổng tôi đã hỏi bọn chúng về thứ thuốc đó rồi...là một loại xuân dược mới nhất được bán ra thị trường đen gần đây, không chỉ khiến tinh thần mê man mất ý thức mà còn khiến người ta buộc phải giải quyết..." - Mấy lời cuối thuộc hạ kia cũng không dám nói ra nhiều dù sao thì tác dụng như thế nào ông chủ của họ cũng biết.

"Không có thuốc giải?" - Lôi Duật Thiên cầm điện thoại chiếc khăn lau lau tóc lạnh giọng nói với thuộc hạ.

"Tạm thời thì không có thuốc giải trừ bán trên thị trường.." - Người thuộc hạ kia nhanh chóng trả lời vô cùng thành thục.

"Tôi biết rồi" - Lôi Duật Thiên tắt máy cũng lia mắt nhìn thấy Tư Điềm Hi vẫn còn trong trạng thái mê mang không có động tĩnh gì.

Nhìn nét mặt của Tư Điềm Hi lúc này vô cùng nhẹ nhàng không hề có chút mánh vuốt giống thường ngày, đường nét khuôn mặt cô thật sự xinh đẹp khiến người ta không thể rời mất lại càng nhìn càng say đắm. Mái tóc hơi xoăn dài xoã ra phũ xuống một chút tấc thịt nõn nà thật là biết cách châm lửa người ta.

"Trông cô lúc này thật thảm" - Hắn lạnh giọng nhìn cô nét mặt cau mày khó chịu bàn tay thì ghì sát vào váy cố gắng kháng cự tính năng của thuốc.

Người đàn ông cao lớn dưới ánh đèn nhàn nhạt trong căn phòng khuôn mặt hắn lộ ra vẻ lạnh lùng ngũ quan sắc xảo tinh tế không góc chết chỉ bằng một nụ cười nhàn nhạt cũng đã khiến bao nhiêu trái tim của nữ nhân hoàn toàn gục ngã dù hắn là người đàn ông có thể phát ra sát khí cũng là bản tính tàn độc và vô tình nhất.

Nhìn người phụ nữ trên giường đang đấu tranh với bản năng cơ thể khiến tâm trạng hắn ngay lúc này cũng thấy bất thường, hắn sao phải đi giúp cô rồi lại ngồi một góc canh chừng như thế này nhỉ...Lôi Duật Thiên mà người người nể phục, cao ngạo độc tài sao lại trở nên rảnh rỗi lo chuyện người ta như vậy chứ.

"Đúng là nực cười" - Lôi Duật Thiên nghĩ mình điên thật rồi mới giúp cô, hắn vừa định quăng cô ở đây mặc áo khoác rời đi thì đột nhiên một tiếng "bịch" khiến hắn lập tức dừng lại.

Tư Điềm Hi ngã xuống đất toàn thân cô nóng như lửa co người lại trông thật sự khó chịu chỉ là cô quá kiêng cường đến mức Lôi Duật Thiên cũng thấy ngạc nhiên rồi bước đến bế cô đặt lên giường.

"Đừng..đừng đi" - Trong mơ màng Tư Điềm Hi đột nhiên khẽ giọng nói khiến cơ mắt hắn cứng đờ cứ để mặc cô kéo tay hắn.

"Cô biết mình đang làm gì không?" - Hắn lạnh lùng nhìn cô gái trước mắt, đáy mắt sâu thẩm ẩn chứa dục vọng đang dâng cao.

"Tôi..nóng quá..tôi thật sự khó chịu quá.." - Tư Điềm Hi thật sự khó khăn mở miệng cơ thể cô giống như đang bị thêu đốt hoàn toàn bị mất đi tự chủ mà kéo Lôi Duật Thiên lại.

"Cô..đang đùa với lửa đấy" -Hắn nhìn cô nhưng vẫn không rút tay về mà nhẹ vuốt ve gương mặt của cô giọng trầm lạnh nói.

Dáng vẻ này của Tư Điềm Hi khiến hắn cũng bắt đầu thấy khó chịu nhưng hắn nhanh chóng tỉnh táo lại rút tay gọi điện cho Trình Bách Xuyên.

Một bên khác, Trình Bách Xuyên đang rất tận hưởng sự vui vẻ của mình thì bị Lôi Duật Thiên gọi đến.

"Anh bạn à có biết mấy giờ rồi không..cậu bốc lột sức lao động người khác quá đấy" - Sự bất mãn hoàn toàn không che đậy trong lời nói của Trình Bách Xuyên.

"Cậu biết loại thuốc này rồi đúng không..không có vấn đề gì chứ" - Lôi Duật Thiên nói rất ngắn gọn nhưng Trình Bách Xuyên lập tức hiểu vấn đề bỏ cả ly rượu xuống nghiêm túc nói.

"Loại này khá mạnh và mới, tôi đã đọc qua vài chi tiết của loại này nếu không giải quyết mà cứ để mặc thuốc phát tán như vậy thì người bị dùng thuốc sẽ đau đớn như chết có thể sẽ ảnh hưởng khá nhiều cho sau này" - Trình Bách Xuyên cũng rất kinh ngạc nói vừa xong thì Lôi Duật Thiên chỉ ừ nhẹ một tiếng rồi cúp máy luôn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK