" Anh... Nhưng em không muốn nghĩ việc..... " nghe hắn nói đã làm đơn nghĩ việc cho mình, hai mắt cô rưng rưng liền ngước lên nhìn hắn.
" Đấy! Em lại tiếp tục không ngoan nữa rồi! Có phải là muốn trở lại thăm những con trăn kia vài ngày hay không? "
" Không... " Di Giai Kỳ lắc đầu lia lịa, muốn cô trở lại nơi đó sau, còn vài ngày, có kề dao vào cổ cô cũng sẽ không đi.
" Không thì ngoan ngoãn nghe lời tôi. Tôi sẽ không đem em vào đấy nữa còn không chịu thì như thế nào em cũng biết rồi đấy! " hắn nhìn cô bằng ánh mắt đầy uy nghiêm, giọng răng đe nói.
* Cốc Cốc Cốc Cốc *
Bỗng có tiếng gõ cửa vang lên, Tần Bạch Dương liền buông cô ra rồi đứng dậy đi mở cửa.
" Thiếu chủ, thức ăn mà ngài căn dặn đây a! " một người hầu hai tay bưng khay thức ăn thơm ngon bốc khói nghi ngút cuối đầu cung kính đưa về phía hắn. Tần Bạch Dương đưa tay ra nhận lấy rồi đóng cửa lại.
Hắn đi đến ngồi bên mép giường múc một muỗng thức ăn nhỏ đưa đến trước miệng cô, Di Giai Kỳ cũng ngoan ngoãn phối hợp há miệng đón nhận muỗng thức ăn do hắn đưa tới, cô không muốn ra chuồng trăn nữa đâu
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
* 1 tuần sau *
Và thế là đã vỏn vẹn 1 tuần trôi qua, 1 tuần nay Di Giai Kỳ bị Tần Bạch Dương giam cầm trong căn phòng này, hắn không cho cô bước chân ra khỏi phòng dù chỉ là nửa bước, nhũng lúc hắn không có ở đây thì sẽ có người đứng canh trước cửa, cần gì cứ nhấn vào cái chuông nhỏ ở đầu giường lập tức sẽ có người mang lên cho cô. Mấy lần cô có ngỏ lời cầu xin hắn cho cô ra khỏi phòng nhưng đều nhận lại một câu hỏi như là lời cảnh báo từ hắn
" Em lại nhớ những con trăn kia rồi sao? "
Câu hỏi đó của hắn khiến cô chỉ biết lặng im câm nín lắc đầu sau đó là những trận hoan ái vô cùng kịch liệt xảy ra dù không muốn nhưng cô vẫn phải làm cùng hắn. Tần Bạch Dương bây giờ đã dễ dàng nắm bắt cô trong lòng bàn tay, hắn cô như thế nào là cô phải như thế đó, cô đã không còn sự lựa chọn nữa rồi. Di Giai Kỳ đứng thẫn thờ ở ban công phòng ngủ đầu óc đang miên man suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra trong một tuần qua, thì bỗng nhiên có một vòng tay cứng rắn rộng lớn ôm chầm lấy cơ thể nhỏ bé của cô từ phía sau, cái ôm đó làm cô giật bắn người, hốt hoảng vùng vẫy.
" Là anh đây! " nhận thấy được phản ứng kịch liệt đó của cô hắn liền nhàn nhạt lên tiếng.
" Anh về rồi sao? "
" Ừm.... Trong căn nhà này ngoại trừ anh ra thì không còn ai có gan ôm em như thế này đâu, sau này không cần phải hốt hoảng như vậy. "
Đôi tay hư hỏng kia của hắn bắt đầu di chuyển xuống vùng nhạy cảm bên dưới của cô mà sờ mó, khuôn mặt nhỏ nhắn kia của Giai Kỳ liền ửng đỏ, hiện lên vài nét hốt hoảng, vội vàng cầm lấy bàn tay hắn đẩy ra.
" Em... em đã chuẩn bị sẵn nước ấm cho anh rồi, anh mau vào tắm đi, không một lát nữa sẽ lạnh đấy! " cô vừa nói vừa đẩy hắn đi về phía phòng tắm. Tần Bạch Dương miệng cười nhạt bước đi, trước khi đóng cửa phòng tắm lại hắn còn vươn tay ra có ý định muốn kéo cô vào cùng, nhưng may mắn là Giai Kỳ đã phản xạ nhanh hơn liền rụt tay lại nhanh chân chạy về phía giường ngủ, còn không quên bỏ lại một câu.
" Anh mau tắm đi! "
- ----------
20 phút sau, cửa phòng tắm bật mở, Tần Bạch Dương cả cơ thể cường tráng, cơ bắp săn chắc, trên người chỉ quấn độc nhất một chiếc khăn ngang hong bước ra, hắn ngồi xuống giường, sát bên cạnh cô, dúi chiếc khăn nhỏ đang cầm trên tay vào tay cô, hắn nói
" Kỳ Kỳ, lau tóc cho anh! "
" Vâng. "
Di Giai Kỳ ngoan ngoãn cầm chiếc lên nhẹ nhàng lau tóc cho hắn.
" Dương.... " cô khẽ gọi
" Sao thế? " Tần Bạch Dương nghe tiếng gọi khẽ khàng hắn tưởng cô gặp phải chuyện uất ức gì đó liền cầm lấy tay kéo cô ngồi lên đùi mình.
" Sao thế? Có chuyện gì nói anh nghe, là ai trong nhà này bắt nạt em sao? "
" Không có ai bắt nạt em hết! Chỉ là.... " Di Giai Kỳ ngước mắt do dự nhìn hắn
" Chỉ là như thế nào? "
".... Chỉ là ở trong phòng hoài rất ngột ngạt, anh có thể cho em ra ngoài được không? Em chỉ đi vòng quanh nhà thôi sẽ không ra khỏi nhà đâu. " cô chớp chớp mắt mong chờ nhìn vào hắn.
" Không được. "
"...... "
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
còn tiếp