Tần Bạch Dương cũng chẳng thấy tức giận khi nhìn thấy thái độ đó của cô, vẫn một mực cố chấp đưa muỗng thức ăn đấy về phía cô một lần nữa, thấy cô vẫn cứng đầu chưa chịu há miệng ra ăn, hắn liền nhíu mày cất giọng ra lệnh.
" Há miệng ra. "
" Tôi muốn ly hôn... " Di Giai Kỳ mặt vô cảm, ánh mắt cô vô cùng lạnh nhạt hướng thẳng ra ban công chẳng muốn nhìn nhìn người đàn ông bên cạnh dù chỉ là một chút. Tần Bạch Dương khựng lại một vài giây khi nghe câu nói đó của cô, đôi mày rậm nhíu chặt lại nhìn cô, môi bạc khẽ nói.
" Em nói gì? Nói lại cho tôi nghe! "
Di Giai Kỳ mặt không một tia cảm xúc xoay qua nhìn thẳng vào đôi mắt xanh đẹp đẽ kia nói.
" Tôi nói là..... tôi muốn ly hôn với anh " cô thật sự không thể sống chung cùng với hắn được nữa, sự chiếm hữu của Tần Bạch Dương quá lớn nó khiến cô phát sợ, ban đầu khi chưa kết hôn cô chưa từng thấy thái độ đó của ta dần dần đến bây giờ thì hắn mới bộc lộ hết tất cả, cô không thể sống như vậy được nữa, cô sợ lắm, sợ đến một ngày nào đó anh ta vì ghen tuông mù quáng mà giết chết cô mất. Tần Bạch Dương đem muỗng thức ăn đang cầm trong tay để trở lại vào bát, hắn nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu như đang kìm nén thứ gì đó, rồi quay sang đưa tay kéo cô lại gần rồi ôm chặt vào trong lòng, hắn cất giọng nói
" Kỳ Kỳ, anh bây giờ không muốn làm tổn thương em đâu, ngay lúc này anh vẫn còn đang kìm chế được bản thân thì em hay mau rút lại lời nói của mình đi, anh sẽ coi như đó là do em hờn dỗi chuyện hôm qua nên mới nói ra những lời như vậy. "
" Ưm... bu-ông ra.... Tôi nói là t-ôi muố-n ly hôn với anh.... anh buô...aaaaaa " Di Giai Kỳ bị cái ôm chặt cứng của hắn làm cho khó thở, cô giãy giụa tay đánh liên tục vào vào lòng ngực hắn, đôi chân phía dưới điên cuồng đạp vào chân hắn. Tần Bạch Dương vốn dĩ định cho cô một cơ hội cuối cùng nhưng xem ra cô lại rượu mời không uống muốn uống rượu phạt đây mà, được nếu như cô đã muốn như thế thì hắn cho cô toại nguyện, nhanh đưa tay túm chặt lấy tóc cô kéo ngược ra phía sau, khuôn mặt giận dữ nhìn cô.
" Đau... a....ha cứ-u tôi với... hức... hức... có ai không CỨU TÔI VỚI " Di Giai Kỳ la hét kêu cứu trong vô vọng.
" Cho em la đến tối cũng chẳng ai dám bước vào đây cứu em đâu! Lúc nãy tôi đã cho em một cơ hội cuối cùng mà em không chịu, lại thích bị tôi hành hạ như thế này mới chịu sao? Hửh? "
" Aaaaa.... ư... hức hức... ưmmm... "
" Ngậm miệng lại liền cho tôi, đây là do em chọn thì phải vui vẻ mà tận hưởng đi chứ! Khóc cái gì hả? Tôi cảm thấy em rất dư nước mắt nha! " Bạch Dương dùng tay còn lại bịt chặt lấy khuôn miệng nhỏ nhắn của cô.
" Ưmmm.... " với sức lực nhỏ bé của cô thì không thể làm gì được hắn chỉ có thể điên cuồng giãy giụa, tay chân cô huơ loạn xạ khắp nơi.
" Bây giờ em có muốn tôi tái hiện lại cảnh đêm qua của chúng ta cho em xem không? " tay bắt đầu nhẹ nhàng vén chiếc váy mỏng của cô lên đến tận ngực, lúc nãy vốn dĩ không hề cho cô mặt đồ lót nên ngay khi chiếc váy vừa được vén lên thì một cảnh xuân mơn mởn liền hiện ra trước mắt, cả cơ thể trắng nõn nà cùng với những dấu hôn mê người do hắn cố tình để lại trên người cô đêm hôm qua,vuốt ve từng đường cong trên cơ thể rồi lân la đến bộ ngực tròn trịa của cô hắn tham lam cắn mút, Di Giai Kỳ bị hắn trêu đùa đến đỏ cả mặt tiếng la hét của cô ngày một dữ dội hơn.
" Tên khốn nạn buông tôi ra. Aaaaa có ai không? Làm ơn cứu tôi với! Tôi không muốn.... Anh không được đụng vào người tôi. Buông tôi ra. "
"...... " Nghe cô chửi mình, Bạch Dương liền dùng răng cắn vào đầu ti của cô như là một cách trừng trị đặc biệt mà hắn dành cô.
" Aaaaaaaaa.... Tên súc sinh khốn nạn tôi căm th.... aaaaaaa"
Tần Bạch Dương tiếp tục đưa tay ngắt nhéo vào bên ngực còn lại của cô. Bỗng đầu hắn chợt nghĩ ra gì đó miệng đang ngậm lấy ngực cô liền nhả ra rồi kéo cô ngồi dậy rời khỏi giường. Di Giai Kỳ sợ hãi hắn càng kéo cô đi về phía trước thì cô càng lùi ra sau cố rút ta lại liên tục lắc đầu hoảng loạn la hét, không biết hắn muốn đưa cô đi đâu, nhưng cô sợ lắm, Tần Bạch Dương hắn ta bị điên rồi!
" Không, buông tôi ra, BUÔNG TÔI RA, ANH ĐIÊN RỒI! TẦN BẠCH DƯƠNG ANH ĐIÊN RỒI! TÔI MUỐN LY HÔN, MUỐN LY HÔN. "
" Muốn ly sao?.... ĐỪNG CÓ MƠ, MỘT KHI ĐÃ LẤY TÔI RỒI THÌ EM ĐỪNG NGHĨ ĐẾN CHUYỆN LY HÔN. MAU ĐỨNG DẬY ĐI THEO TÔI! " Bạch Dương mạnh tay kéo lôi cô trên sàn gạch ra khỏi phòng.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
còn tiếp