" Ư.... đ-au... hức..... hức b-uông r-a... hức.... "
" CÂM MIỆNG LẠI CHO TÔI.... ĐÂY LÀ DO CÔ TỰ CHUỐC LẤY, VẬY NÊN HÃY TỪ TỪ MÀ ĐÓN NHẬN ĐI THAY VÌ CHỐNG CỰ VÔ ÍCH. " An Vũ Phong nói xong liền cúi xuống hôn vào môi cô đầy mạnh bạo, hắn điên cuồng đưa lưỡi tách hàm cô ra. Mùi vị trong khoang miệng cô rất ngon và ngọt khiến hắn say mê mút lấy, không biết hắn lôi từ đâu ra một sợi dây trông khá chắc chắn rồi buộc nó vào hai tay cô.
" Hơ.... ưm... ư.... a đừ-ng.... Tránh ra, tránh xa tôi ra.... tên khốn nạn.... Cút Đi. " mặc dù hai tay cô bị hắn trói lại nhưng hai chân vẫn còn, cô liền dùng nó vùng vẫy đạp điên cuồng vào người hắn.
Tần Bạch Dương nhìn cô ra sức chống đối, la hét, chửi mắng mình như thế khiến hắn rất khó chịu. Tần Bạch Dương suy nghĩ gì đó, mấy giây sau hắn liền nhìn thẳng vào mặt cô miệng lẩm bẩm đủ để cô nghe thấy.
" Di Giai Kỳ, nhìn vào mắt tôi nào.... Ngoan, không được chống cự tôi nữa.... Em là vợ tôi phải ngoan ngoãn phục tùng tôi đem nay, tôi muốn gì em cũng phải chiều, phải ngoan ngoãn nghe lời của tôi có biết không hả? "
" Dạ..... " Di Giai Kỳ dường như bị lời nói của Tần Bạch Dương thôi miên, cô sau khi nhìn thẳng vào đôi mắt xanh thăm thẳm đấy của hắn người như bị mất hồn mà trả lời hắn, cả cơ thể xụi lơ không quấy đạp hắn nữa. Tần Bạch Dương thấy cô ngoan ngoãn như thế liền nhếch mép lên cười một cái, cái mà hắn vừa làm với cô được gọi là thuật thôi miên, tộc nhà hắn có khả năng thôi miên ngươi khác, khi đối phương nhìn vào mắt của hắn, hắn có thể dễ dàng điều khiển tâm trí suy nghĩ của người đó, khiến họ làm mọi việc theo ý của mình. Người bị thôi miên dường như không còn khả năng kiểm soát bản thân, bộ não sẽ bị chi phối hoàn toàn bởi hắn, cũng giống như cô bây giờ hoàn toàn đã bị hắn kiểm soát, nhưng có điều nó chỉ xảy ra trong một khoảng thời gian nhất định không thể kéo dài được lâu. Thuật thôi miên sau khi hết tác dụng, người bị thôi miên sẽ trở lại trạng thái ban đầu như khi chưa bị thôi miên, những ký ức trong lúc bị thôi miên người đó sẽ hoàn toàn không nhớ gì cả.
Tần Bạch Dương thấy cô ngoan ngoãn hơn sau khi bị mình thôi miên, hắn liền cất nhỏ nhẹ trầm ấm nói vào tay cô.
" Bảo bối, hôn anh đi.... "
"...... " Di Giai Kỳ bên dưới sau nghe liền rướn người lên hôn vào môi hắn, nhìn cô lúc này như người bị mất hồn, hai mắt cứ lờ đờ, Tần Bạch Dương nói gì cô đều sẽ nghe theo một cách ngoan ngoãn. Tần Bạch Dương nhìn dáng vẻ này của cô khiến hắn rất hài lòng, mặc dù đây không phải do cô tự nguyện nhưng hắn cũng rất thấy rất thoải mái. Hắn biết sau chuyện ngày hôm nay, chắc chắn ngày mai cô sẽ có thái độ chán ghét đối với hắn, nhưng hôm nay cô làm hắn rất tức giận nên những chuyện hắn làm lúc nãy giờ, hắn đều không thấy hối hận chút nào dù cho cô có hận có lạnh nhạt, chán ghét hắn... cũng không sao.... hắn đều có thể chấp nhận, chỉ cần trước mặt hắn cô ngoan ngoãn là được, dù cho có giả vờ đi chăng nữa cũng đều không, đối với hắn giả vờ cũng là một cách yêu.
Tần Bạch Dương bắt đầu di chuyển tay của mình xuống đùi cô mà sờ mó, hắn đưa tay dí sát vào nơi tư mật của cô cảm nhận sự ấm nóng bên trong nhất thời liền đưa ngón tay vào bên trong khoáy đảo liên tục.
" A... đừng... ư.... ưm.... A... ha.. " Di Giai Kỳ nằm dưới thân hắn giờ đây chỉ biết rên rỉ, đầu óc cô choáng váng hết cả lên. Tiếng rên rỉ của cô khiến hắn bên trên càng thêm hưng phấn, cả người rạo rực, hắn nhanh chóng cởi nốt chiếc quần nhỏ ra, lôi nam căn sớm đã cương cứng bên trong ra đặt trước cửa huyệt của cô....
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
còn tiếp
*chap này có một số vấn đề về thôi miên, trong đây là mình chỉ viết về thuật thôi miên của tộc nhà Tần Bạch Dương nên nó sẽ có một số chỗ hơi sai nhé, không giống thuật thôi miên trong thực tế khoa học ngày nay nhé!!!!!*
* Mọi người nếu được thì vào trang mình ủng hộ hai bộ kia giùm với ạ, cảm ơn nhiều lắm luôn!!!!! *
- Chap này hơi ít nhỉ, thông cảm cho mình nhé, hẹn gặp mọi người vào thứ 6 hoặc thứ 7 tuần sau nhé!!! Bye Bye!!!