Lạc Đình Ân tắm rửa sạch sẽ, vệ sinh cá nhân rồi đi xuống nhà bếp, thấy nguyên một đống đồ ăn ngon trên bàn kèm một tờ giấy
"Bà xã, em dậy rồi ăn sáng nhé. Đồ ăn anh nhờ Lạc Đình Nhi nấu cho em đấy. Tối anh sẽ về sớm với em. Yêu em!"
Lạc Đình Ân mỉm cười. Từ bao giờ mà anh lại trở thành người dịu dàng, lãng mạn vậy chứ. Mới hôm nào còn lạnh lùng, quát mắng cô cơ
mà. Nhưng giờ, cô đang cảm thấy rất hạnh phúc.
[Triệu Thị]
"Mộc Tư, Tiểu Mỹ sao rồi?" - Triệu Minh Hàn hỏi thư kí Mộc.
"Dạ giám đốc yên tâm, đêm qua em cho cô ta uống thuốc cho ngủ thiếp đi rồi vứt cô ta ở rừng. Nửa đêm tỉnh dậy, cô ta không phát điên mới lạ."
"Cậu chắc là không hại đến tính mạng cô ta chứ?" - Triệu Minh Hàn có chút lo lắng
"Dạ, nếu có ảnh hưởng đến tính mạng thì là do cô ta tự làm chứ không liên quan đến mình đâu. Ngài yên tâm đi." - Thư kí Mộc khẳng định lại lần nữa.
"Tốt. Tiền thưởng của cậu đây!" - Triệu Minh Hàn lấy ra một cái phong bì đưa cho thư kí Mộc..
Mộc Tư cảm ơn rối rít rồi rời khỏi phòng.
[Ở nhà]
"Ôi em kể chị nghe hahaha, khuôn mặt cô ta lúc ấy trong thật đáng đời. Năn nỉ van xin, em không tha hahaa" - Lạc Đình Ân ngồi trên ghế vừa ăn vừa gọi điện kể cho Cẩn Mai.
"Mà giờ cô ta sao rồi?" - Cẩn Mai hỏi.
"Em không biết, nhưng chồng em nói cô ta sẽ không yên đâu"
"Chị ghen tị với em thật đấy. Có người chồng yêu thương, chiều chuộng thế"
Chưa kịp đáp lại thì có tiếng gọi ở cổng, cô đành cúp máy chạy ra mở cổng.
"Chị haiiiiii" - Lạc Đình Ân chạy ra ôm lấy Lạc Đình Nhi.
"Em hay quá ha, giả vờ tàn phế được thì giỏi" - Lạc Đình Nhi vừa trách vừa trêu đùa.
"Chị thấy em diễn giỏi không?" - Lạc Đình Ân cười.
Lạc Đình Nhi dí trán cô một phát, rồi đi vào nhà.
"Chị đến nấu ăn cho em đây. Chồng em nhờ chị đấy. Giờ sướng quá ha, được yêu thương chiều chuộng thế này còn gì bằng."
Nghe thế, Lạc Đình Ân tủm tỉm cười. Đúng là giờ Triệu Minh Hàn chiều cô thật. Anh đã thay đổi rất nhiều, đối với anh, cô thực sự rất quan trọng.
"Chị, em cầm đến cho Triệu Minh Hàn nha" - Lạc Đình Ân nói.
"Cầm đến cho chồng em thì hỏi chị làm gì!" - Lạc Đình Nhi cười nói với giọng ghen tị.
Lạc Đình Ân cầm đến Triệu Thị. Gặp cô, các nhân viên đều cúi chào. Cô đi thẳng lên phòng làm việc của Triệu Minh Hàn.
"Giám đốc Triệu ơi!" - Cô gọi.
Nhận ra giọng cô, Triệu Minh Hàn ngẩng đầu lên. Thấy Lạc Đình Ân ở ngoài cửa, anh lôi cô vào phòng rồi khoá cửa lại, tránh việc thư kí Mộc xen ngang như lần trước.
"Em mang cơm đến cho anh" - Lạc Đình Ân nói.
"Nhưng anh không muốn ăn cơm. Muốn ăn em cơ!"
Lạc Đình Ân đẩy mạnh anh ra
"Biến thái. Đây là phòng làm việc đấy. Đêm qua em hành em chưa đủ à?" - Gương mặt Lạc Đình Ân có chút ngại ngùng.
Triệu Minh Hàn bật cười. Anh ép sát cô vào tường, thì thầm vào tai cô:
"Yên tâm, anh không làm gì đâu!"
Anh cúi xuống hôn cô cuồng nhiệt như đã nhẫn nhịn từ lâu. Cô cảm nhận được hơi ấm từ anh, sự yêu thương từ anh.
Triệu Minh Hàn từ từ buông Lạc Đình Ân ra, nhìn vào mắt cô, đôi mắt long lanh như đứa trẻ.
"Ân Ân.."
"Anh vừa gọi em là gì?"
"Ân Ân!"
Lạc Đình Ân ôm chặt lấy anh, rúc đầu vào ngực anh. Ôm cô, Triệu Minh Hàn như muốn cả đời này sẽ che chở cho cô. Nếu có kiếp sau thì anh vẫn muốn che chở cho cô nữa.
"Thôi, ăn cơm đi. Em cũng chưa ăn."
Lạc Đình Ân buông anh ra, chuyển chủ đề. Vì cô biết hai người cứ đứng ôm nhau thế này chắc đến tối. Có lẽ đây là lần đầu tiên mà Lạc Đình Ân ăn trưa cùng Triệu Minh Hàn, những lần khác đều là cô đem cơm đến xong đi về. Triệu Minh Hàn bận công việc, sáng đi sớm, tối về muộn, ít khi được ăn cơm cùng nhau.
"Ân Ân." - Triệu Minh Hàn ngừng ăn, anh nói.
"Hửm?"
"Cuối tuần em sắp xếp đi với anh đến chỗ này."
"Đi đâu?" - Lạc Đình Ân ngạc nhiên hỏi.
"Tuần trăng mật!"
Lạc Đình Ân khá bất ngờ. Cũng đúng, hai người kết hôn cũng khá lâu mà chưa đi tuần trăng mật. Cô đồng ý.
"Bà xã, em dậy rồi ăn sáng nhé. Đồ ăn anh nhờ Lạc Đình Nhi nấu cho em đấy. Tối anh sẽ về sớm với em. Yêu em!"
Lạc Đình Ân mỉm cười. Từ bao giờ mà anh lại trở thành người dịu dàng, lãng mạn vậy chứ. Mới hôm nào còn lạnh lùng, quát mắng cô cơ
mà. Nhưng giờ, cô đang cảm thấy rất hạnh phúc.
[Triệu Thị]
"Mộc Tư, Tiểu Mỹ sao rồi?" - Triệu Minh Hàn hỏi thư kí Mộc.
"Dạ giám đốc yên tâm, đêm qua em cho cô ta uống thuốc cho ngủ thiếp đi rồi vứt cô ta ở rừng. Nửa đêm tỉnh dậy, cô ta không phát điên mới lạ."
"Cậu chắc là không hại đến tính mạng cô ta chứ?" - Triệu Minh Hàn có chút lo lắng
"Dạ, nếu có ảnh hưởng đến tính mạng thì là do cô ta tự làm chứ không liên quan đến mình đâu. Ngài yên tâm đi." - Thư kí Mộc khẳng định lại lần nữa.
"Tốt. Tiền thưởng của cậu đây!" - Triệu Minh Hàn lấy ra một cái phong bì đưa cho thư kí Mộc..
Mộc Tư cảm ơn rối rít rồi rời khỏi phòng.
[Ở nhà]
"Ôi em kể chị nghe hahaha, khuôn mặt cô ta lúc ấy trong thật đáng đời. Năn nỉ van xin, em không tha hahaa" - Lạc Đình Ân ngồi trên ghế vừa ăn vừa gọi điện kể cho Cẩn Mai.
"Mà giờ cô ta sao rồi?" - Cẩn Mai hỏi.
"Em không biết, nhưng chồng em nói cô ta sẽ không yên đâu"
"Chị ghen tị với em thật đấy. Có người chồng yêu thương, chiều chuộng thế"
Chưa kịp đáp lại thì có tiếng gọi ở cổng, cô đành cúp máy chạy ra mở cổng.
"Chị haiiiiii" - Lạc Đình Ân chạy ra ôm lấy Lạc Đình Nhi.
"Em hay quá ha, giả vờ tàn phế được thì giỏi" - Lạc Đình Nhi vừa trách vừa trêu đùa.
"Chị thấy em diễn giỏi không?" - Lạc Đình Ân cười.
Lạc Đình Nhi dí trán cô một phát, rồi đi vào nhà.
"Chị đến nấu ăn cho em đây. Chồng em nhờ chị đấy. Giờ sướng quá ha, được yêu thương chiều chuộng thế này còn gì bằng."
Nghe thế, Lạc Đình Ân tủm tỉm cười. Đúng là giờ Triệu Minh Hàn chiều cô thật. Anh đã thay đổi rất nhiều, đối với anh, cô thực sự rất quan trọng.
"Chị, em cầm đến cho Triệu Minh Hàn nha" - Lạc Đình Ân nói.
"Cầm đến cho chồng em thì hỏi chị làm gì!" - Lạc Đình Nhi cười nói với giọng ghen tị.
Lạc Đình Ân cầm đến Triệu Thị. Gặp cô, các nhân viên đều cúi chào. Cô đi thẳng lên phòng làm việc của Triệu Minh Hàn.
"Giám đốc Triệu ơi!" - Cô gọi.
Nhận ra giọng cô, Triệu Minh Hàn ngẩng đầu lên. Thấy Lạc Đình Ân ở ngoài cửa, anh lôi cô vào phòng rồi khoá cửa lại, tránh việc thư kí Mộc xen ngang như lần trước.
"Em mang cơm đến cho anh" - Lạc Đình Ân nói.
"Nhưng anh không muốn ăn cơm. Muốn ăn em cơ!"
Lạc Đình Ân đẩy mạnh anh ra
"Biến thái. Đây là phòng làm việc đấy. Đêm qua em hành em chưa đủ à?" - Gương mặt Lạc Đình Ân có chút ngại ngùng.
Triệu Minh Hàn bật cười. Anh ép sát cô vào tường, thì thầm vào tai cô:
"Yên tâm, anh không làm gì đâu!"
Anh cúi xuống hôn cô cuồng nhiệt như đã nhẫn nhịn từ lâu. Cô cảm nhận được hơi ấm từ anh, sự yêu thương từ anh.
Triệu Minh Hàn từ từ buông Lạc Đình Ân ra, nhìn vào mắt cô, đôi mắt long lanh như đứa trẻ.
"Ân Ân.."
"Anh vừa gọi em là gì?"
"Ân Ân!"
Lạc Đình Ân ôm chặt lấy anh, rúc đầu vào ngực anh. Ôm cô, Triệu Minh Hàn như muốn cả đời này sẽ che chở cho cô. Nếu có kiếp sau thì anh vẫn muốn che chở cho cô nữa.
"Thôi, ăn cơm đi. Em cũng chưa ăn."
Lạc Đình Ân buông anh ra, chuyển chủ đề. Vì cô biết hai người cứ đứng ôm nhau thế này chắc đến tối. Có lẽ đây là lần đầu tiên mà Lạc Đình Ân ăn trưa cùng Triệu Minh Hàn, những lần khác đều là cô đem cơm đến xong đi về. Triệu Minh Hàn bận công việc, sáng đi sớm, tối về muộn, ít khi được ăn cơm cùng nhau.
"Ân Ân." - Triệu Minh Hàn ngừng ăn, anh nói.
"Hửm?"
"Cuối tuần em sắp xếp đi với anh đến chỗ này."
"Đi đâu?" - Lạc Đình Ân ngạc nhiên hỏi.
"Tuần trăng mật!"
Lạc Đình Ân khá bất ngờ. Cũng đúng, hai người kết hôn cũng khá lâu mà chưa đi tuần trăng mật. Cô đồng ý.