Lạc Đình Ân chạy ra ngoài, cô đưa tay sờ lên môi mình. "Hắn ta vừa hôn mình sao? Đồ đáng ghét, đồ biến thái. Đúng là biết lợi dụng cơ hội mà!" Nhưng sao, cô cảm thấy người nóng bừng, cảm giác cứ xao xuyến.
Về đến nhà, Lạc Đình Ân đi thẳng lên phòng, Tiểu Mỹ chào, cô cũng không thèm đáp. Đóng sập cửa phòng lại, cô ngồi lên giường ôm mặt xấu hổ. Vốn dĩ hai người là vợ chồng mà, sao lại phải xấu hổ thế chứ.
"Hai người này không cả ở chung phòng?" - Tiểu Mỹ đi theo cô lên trên, cô ta thầm nghĩ - "Đúng như mình dự đoán, cặp vợ chồng này không hề yêu thương nhau"
Cô ta mừng thầm trong bụng.
Tối, Triệu Minh Hàn về sớm hơn mọi hôm.
"Thiếu gia, người về rồi!" - Tiểu Mỹ vui vẻ ra chào.
"Vợ tôi đâu?" - Triệu Minh Hàn chẳng thèm để ý đến Tiểu Mỹ, anh liếc mắt quanh nhà tìm Lạc Đình Ân.
"Dạ, thiếu phu nhân đang ở trên phòng."
Anh đi lên phòng Lạc Đình Ân, gõ cửa.
"Tiểu Mỹ, ta chưa có đói, em cứ để đồ ăn ở đó đi!" - Lạc Đình Ân tưởng là Tiểu Mỹ lên gọi mình nên vừa mở cửa vừa nói.
Thấy Triệu Minh Hàn ngoài cửa, cô vội đóng sập cửa lại. Ôi trời hết hồn.
"Cô làm gì mà tránh né tôi thế? Sợ tôi ăn thịt cô à?" - Triệu Minh Hàn từ ngoài cửa nói.
"Tôi mà không đề phòng, sớm muộn gì cũng có ngày bị anh ăn thịt"
Triệu Minh Hàn bật cười thành tiếng vì câu trả lời của cô
"Lạc Đình Ân, nói thế không ngượng mồm à. Tôi chưa thấy cô gái nào như cô đấy."
"Đúng. Tính tôi thẳng thắn thế đấy. Nghĩ sao thì nói như vậy."
"Nhưng tôi thích" - Triệu Minh Hàn đáp lại bằng giọng rất ấm áp, nghiêm túc.
Lạc Đình Ân nghe anh nói bỗng dưng thấy người lại nóng bừng. Cô quay người lại mở cửa phòng ra, anh đã đi từ bao giờ. Tự nhiên cô lại cảm thấy nuối tiếc điều gì đó.
Đêm, Triệu Minh Hàn vùi đầu bên đống giấy tờ. Công việc khiến anh mệt mỏi thật sự. Anh gục đầu trên bàn làm việc một lúc.
"Thiếu gia!" - giọng nói nhẹ nhàng của Tiểu Mỹ khiến anh giật mình.
"Có chuyện gì?" - Anh ngẩng đầu lên hỏi.
"Em thấy thiếu gia thức khuya mệt mỏi nên pha cho anh ly sữa." - Tiểu Mỹ đặt ly sữa lên bàn làm việc của Triệu Minh Hàn.
Anh dường như có cảm giác không vui.
"Ai cho phép cô tự tiện đi vào phòng làm việc của tôi vậy?"
"Dạ...em không dám. Tại em thấy cửa không đóng."
"Lần sau kể cả có đóng hay không cũng phải gõ cửa. Nghe chưa!"
"Dạ!. Vậy thiếu gia nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng làm việc nhiều quá." - Tiểu Mỹ cúi đầu rút lui.
"À khoan đã!" Triệu Minh Hàn gọi lại.
"Dạ!"
"Lần sau có pha sữa thì bảo vợ tôi mang lên cho tôi. Cô không cần mang đâu."
Tiểu Mỹ chỉ "Dạ" 1 tiếng rồi ra ngoài. Cô ta nghĩ:
"Rõ ràng tên thiếu gia này rất quan tâm vợ mình, nhưng cô vợ lại có vẻ không thích cho lắm"
Triệu Minh Hàn cầm ly sữa lên rồi lại đặt xuống, anh không uống. Anh đứng dậy đi ra phía cửa sổ. Trăng hôm nay rất đẹp.
Anh nhớ lại những chuyện cũ.
[ Cách đây gần 30 năm về trước, anh và Chu Tinh Lăng là đôi bạn rất thân, hồi ấy Chu Tinh Lăng nghèo, còn nhà anh lại khá giả. Anh bị bố ngăn cản chuyện hai người chơi thân với nhau nên chỉ lén lút gặp nhau.
Sau này, mẹ Chu Tinh Lăng sinh thêm một đứa con gái đặt tên là Chu Tiểu Ân. Hồi ấy, cũng vào đêm trăng đẹp như vậy, Triệu Minh Hàn nói với Chu Tinh Lăng:
"Khi nào em gái cậu lớn, nhớ gả cho tớ. Tớ sẽ cho hai anh em cậu một cuộc sống giàu sang"
Nhưng khi ông Chu mất, bà đã về quê ngoại sống mang theo hai anh em Chu Tinh Lăng. Nhưng bà ngoại Chu Tinh Lăng cổ hủ, không thích cháu gái. Luôn có ác cảm với cô bé, đánh đập cô bé.
Bà Chu không còn cách nào khác đành gửi Chu Tiểu Ân cho một người bạn thân nuôi vì họ giàu có. Họ hứa sẽ chăm sóc tốt cho Chu Tiểu Ân. Bà Chu nói khi nào cuộc sống bà tốt hơn, bà sẽ về đón cô bé. Nhưng sau ấy, gia đình ấy chuyển nhà đi và cũng mất liên lạc.
Sau đó, bà bươn chải cuộc sống, khi Chu Tinh Lăng đã lớn, bà vô tình gặp được một người Mĩ gốc Việt, ông ta đã đưa hai mẹ con bà sang Mĩ sinh sống. Giờ đây, Chu Tinh Lăng đã là hai doanh nhân vừa thành đạt, vừa giàu có ở Mĩ. Anh đã giúp đỡ cho Triệu Thị rất nhiều. Không có Chu Tinh Lăng, Triệu Thị không chắc trụ vững được đến ngày hôm nay. Nhưng Chu Tiểu Ân giờ ở đâu?
Lí do tại sao bao nhiêu năm qua Triệu Minh Hàn không hề yêu ai, là vì anh vẫn đợi Chu Tiểu Ân, vẫn chờ cơ hội để thực hiện lời hứa năm xưa. ]
Về đến nhà, Lạc Đình Ân đi thẳng lên phòng, Tiểu Mỹ chào, cô cũng không thèm đáp. Đóng sập cửa phòng lại, cô ngồi lên giường ôm mặt xấu hổ. Vốn dĩ hai người là vợ chồng mà, sao lại phải xấu hổ thế chứ.
"Hai người này không cả ở chung phòng?" - Tiểu Mỹ đi theo cô lên trên, cô ta thầm nghĩ - "Đúng như mình dự đoán, cặp vợ chồng này không hề yêu thương nhau"
Cô ta mừng thầm trong bụng.
Tối, Triệu Minh Hàn về sớm hơn mọi hôm.
"Thiếu gia, người về rồi!" - Tiểu Mỹ vui vẻ ra chào.
"Vợ tôi đâu?" - Triệu Minh Hàn chẳng thèm để ý đến Tiểu Mỹ, anh liếc mắt quanh nhà tìm Lạc Đình Ân.
"Dạ, thiếu phu nhân đang ở trên phòng."
Anh đi lên phòng Lạc Đình Ân, gõ cửa.
"Tiểu Mỹ, ta chưa có đói, em cứ để đồ ăn ở đó đi!" - Lạc Đình Ân tưởng là Tiểu Mỹ lên gọi mình nên vừa mở cửa vừa nói.
Thấy Triệu Minh Hàn ngoài cửa, cô vội đóng sập cửa lại. Ôi trời hết hồn.
"Cô làm gì mà tránh né tôi thế? Sợ tôi ăn thịt cô à?" - Triệu Minh Hàn từ ngoài cửa nói.
"Tôi mà không đề phòng, sớm muộn gì cũng có ngày bị anh ăn thịt"
Triệu Minh Hàn bật cười thành tiếng vì câu trả lời của cô
"Lạc Đình Ân, nói thế không ngượng mồm à. Tôi chưa thấy cô gái nào như cô đấy."
"Đúng. Tính tôi thẳng thắn thế đấy. Nghĩ sao thì nói như vậy."
"Nhưng tôi thích" - Triệu Minh Hàn đáp lại bằng giọng rất ấm áp, nghiêm túc.
Lạc Đình Ân nghe anh nói bỗng dưng thấy người lại nóng bừng. Cô quay người lại mở cửa phòng ra, anh đã đi từ bao giờ. Tự nhiên cô lại cảm thấy nuối tiếc điều gì đó.
Đêm, Triệu Minh Hàn vùi đầu bên đống giấy tờ. Công việc khiến anh mệt mỏi thật sự. Anh gục đầu trên bàn làm việc một lúc.
"Thiếu gia!" - giọng nói nhẹ nhàng của Tiểu Mỹ khiến anh giật mình.
"Có chuyện gì?" - Anh ngẩng đầu lên hỏi.
"Em thấy thiếu gia thức khuya mệt mỏi nên pha cho anh ly sữa." - Tiểu Mỹ đặt ly sữa lên bàn làm việc của Triệu Minh Hàn.
Anh dường như có cảm giác không vui.
"Ai cho phép cô tự tiện đi vào phòng làm việc của tôi vậy?"
"Dạ...em không dám. Tại em thấy cửa không đóng."
"Lần sau kể cả có đóng hay không cũng phải gõ cửa. Nghe chưa!"
"Dạ!. Vậy thiếu gia nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng làm việc nhiều quá." - Tiểu Mỹ cúi đầu rút lui.
"À khoan đã!" Triệu Minh Hàn gọi lại.
"Dạ!"
"Lần sau có pha sữa thì bảo vợ tôi mang lên cho tôi. Cô không cần mang đâu."
Tiểu Mỹ chỉ "Dạ" 1 tiếng rồi ra ngoài. Cô ta nghĩ:
"Rõ ràng tên thiếu gia này rất quan tâm vợ mình, nhưng cô vợ lại có vẻ không thích cho lắm"
Triệu Minh Hàn cầm ly sữa lên rồi lại đặt xuống, anh không uống. Anh đứng dậy đi ra phía cửa sổ. Trăng hôm nay rất đẹp.
Anh nhớ lại những chuyện cũ.
[ Cách đây gần 30 năm về trước, anh và Chu Tinh Lăng là đôi bạn rất thân, hồi ấy Chu Tinh Lăng nghèo, còn nhà anh lại khá giả. Anh bị bố ngăn cản chuyện hai người chơi thân với nhau nên chỉ lén lút gặp nhau.
Sau này, mẹ Chu Tinh Lăng sinh thêm một đứa con gái đặt tên là Chu Tiểu Ân. Hồi ấy, cũng vào đêm trăng đẹp như vậy, Triệu Minh Hàn nói với Chu Tinh Lăng:
"Khi nào em gái cậu lớn, nhớ gả cho tớ. Tớ sẽ cho hai anh em cậu một cuộc sống giàu sang"
Nhưng khi ông Chu mất, bà đã về quê ngoại sống mang theo hai anh em Chu Tinh Lăng. Nhưng bà ngoại Chu Tinh Lăng cổ hủ, không thích cháu gái. Luôn có ác cảm với cô bé, đánh đập cô bé.
Bà Chu không còn cách nào khác đành gửi Chu Tiểu Ân cho một người bạn thân nuôi vì họ giàu có. Họ hứa sẽ chăm sóc tốt cho Chu Tiểu Ân. Bà Chu nói khi nào cuộc sống bà tốt hơn, bà sẽ về đón cô bé. Nhưng sau ấy, gia đình ấy chuyển nhà đi và cũng mất liên lạc.
Sau đó, bà bươn chải cuộc sống, khi Chu Tinh Lăng đã lớn, bà vô tình gặp được một người Mĩ gốc Việt, ông ta đã đưa hai mẹ con bà sang Mĩ sinh sống. Giờ đây, Chu Tinh Lăng đã là hai doanh nhân vừa thành đạt, vừa giàu có ở Mĩ. Anh đã giúp đỡ cho Triệu Thị rất nhiều. Không có Chu Tinh Lăng, Triệu Thị không chắc trụ vững được đến ngày hôm nay. Nhưng Chu Tiểu Ân giờ ở đâu?
Lí do tại sao bao nhiêu năm qua Triệu Minh Hàn không hề yêu ai, là vì anh vẫn đợi Chu Tiểu Ân, vẫn chờ cơ hội để thực hiện lời hứa năm xưa. ]