Triệu Minh Hàn suy nghĩ một hồi lâu, anh nhìn xuống phía sân thấy Lạc Đình Ân ngồi ở chiếc đu. Anh đi xuống. Thấy anh, Lạc Đình Ân thay đổi sắc mặt, cô chừng mắt nhìn anh.
"Làm gì mà nhìn như muốn giết tôi thế?" - Triệu Minh Hàn vừa nói vừa đùa
"Tôi muốn giết anh lắm rồi đấy. Nếu được chọn một người để giết mà không bị đi tù thì người đó chắc chắn là anh"
Không hiểu sao Triệu Minh Hàn vốn là người rất nghiêm túc, vô tâm. Nhưng sao mỗi khi thấy cô như vậy, anh lại thấy thích thú. Lâu rồi không có một cô gái nào đối với anh như vậy cả.
"Muốn giết tôi đến thế cơ à? Giết tôi rồi để Từ Bạch..."
"Im!" - Lạc Đình Ân cắt ngang lời anh - "Anh mà còn nhắc đến hắn ta là tôi cắt lưỡi anh đấy!"
"Đanh đá quá!" - Triệu Minh Hàn cười.
"Kệ tôi. Giờ này anh chưa ngủ xuống đây làm gì?"
"Câu này tôi hỏi cô mới đúng. Muộn rồi ngồi đây làm gì?"
"Tôi khó ngủ quá. Xuống đây ngồi hóng gió cho mát!"
Triệu Minh ngẩng đầu lên trời, anh mỉm cười:
"Trăng đêm nay đẹp quá ha!"
Lạc Đình Ân quay sang nhìn anh với ánh mắt ngạc nhiên.
"Anh cũng thấy đẹp cơ à? Tôi tưởng anh là người khô khan đâu biết hưởng thụ cái đẹp"
"Tại nó khiến tôi nhớ đến một điều!"
"Điều gì?"
Không hiểu sao những hình ảnh về Chu Tiểu Ân ấy cứ xuất hiện trong đầu anh. Mặc dù khi ấy, anh mới là chàng trai 8 tuổi, Chu Tiểu Ân mới 1 tuổi. Nhưng anh đã cùng Chu Tinh Lăng chơi với cô bé, dạy cô bé tập đi, tập nói...
Một lời hứa vu vơ thời trẻ con thôi, vậy mà khiến anh nhớ đến tận bây giờ. Anh đã luôn day dứt vì không đợi cô bé. Anh không muốn mở lòng với bất kỳ ai. Anh coi Chu Tiểu Ân như một mối tình đầu vậy.
Triệu Minh Hàn kể lại chuyện ấy cho Lạc Đình Ân, rồi anh nói.
"Lúc đầu tôi chán ghét cái cuộc sống hôn nhân sắp đặt này. Nhưng từ khi biết hoàn cảnh của cô, tôi lại cảm thấy thương cho cô. Tôi không thấy chán ghét nó nữa. Mà bù lại, tôi lại muốn bù đắp lại những tổn thương mà cô đã phải chịu."
Lạc Đình Ân lắng nghe toàn bộ câu chuyện, cô cười nhạt một cái
"Vậy là anh thương hại tôi? Anh thương hại tôi vì tôi đã phải sống trong một gia đình không tình yêu thương của ba mẹ?"
Cô chợt thấy tim mình đau nhói. Dạo gần đây, cô xao xuyến, rạo rực vì những hành động, lời nói của anh dành cho cô. Vậy mà... tất cả chỉ là sự thương hại thôi sao? Anh vẫn luôn nhớ về mối tình đầu ấy. Cô nghĩ mình đã có chút rung động với anh, giờ thì không cần nữa.
"Ơ... không phải, không phải như cô nghĩ đâu!" - Triệu Minh Hàn cố gắng giải thích.
"Thôi anh không cần nói gì đâu. Đi ngủ đi, muộn rồi!"
Lạc Đình Ân đứng dậy đi vào nhà. Triệu Minh Hàn đuổi theo kéo tay cô lại
"Lạc Đình Ân tôi không có ý đó."
Cô không nói gì, đẩy tay anh ra và đi vào phòng. Nước mắt cô bắt đầu lăn xuống. Lại là một sự thương hại. Ngoài Lạc Đình Nhi ra, có lẽ chưa một ai yêu thương, quan tâm cô thật lòng.
"Yêu thương là cái gì chứ? Chỉ là một thứ giả tạo thôi!" - Lạc Đình Ân vừa nói vừa đập vào con gấu bông của mình.
Thời gian qua, cô cảm nhận được tình yêu thương từ Triệu Minh Hàn, nó khiến cô dần nhận ra được trên đời này vẫn còn người muốn yêu thương cô. Nhưng có lẽ đã lầm. Lầm thật rồi.
Triệu Minh Hàn bước về phòng, anh đấm tay lên tường
"Trời ơi mình vừa làm cái gì vậy! Tự nhiên kể ra làm gì không biết."
Rồi anh lại vò đầu bứt rứt
"Triệu Minh Hàn ơi mày đã hứa sẽ không khiến cô ấy tổn thương nữa rồi cơ mà! Sao mày lại làm thế rồi!"
Anh tự dày vò bản thân, cả đêm ngủ không ngon.
Lạc Đình Ân cũng vậy. Cô thì khóc, thực sự mà nói, đúng là cô đã có chút rung động. Nhưng cô không ngờ anh lại luôn nhớ đến mối tình đầu.
Triệu Minh Hàn cứ thẫn thờ không biết phải làm sao cho cô tin mình. Nửa đêm, anh lấy điện thoại gọi cho Lạc Đình Nhi
"Alo" - Tiếng ngáp ngủ của Lạc Đình Nhi vang lên
"Mai chị gặp tôi một chút được không?"
Tiếng ngáp của Lạc Đình Nhi kéo dài bên đầu dây kia.
"Mai gặp thì mai gọi. Gọi giờ này làm gì? Điên à."
Ngắt lời, Lạc Đình Nhi cúp máy.
"Làm gì mà nhìn như muốn giết tôi thế?" - Triệu Minh Hàn vừa nói vừa đùa
"Tôi muốn giết anh lắm rồi đấy. Nếu được chọn một người để giết mà không bị đi tù thì người đó chắc chắn là anh"
Không hiểu sao Triệu Minh Hàn vốn là người rất nghiêm túc, vô tâm. Nhưng sao mỗi khi thấy cô như vậy, anh lại thấy thích thú. Lâu rồi không có một cô gái nào đối với anh như vậy cả.
"Muốn giết tôi đến thế cơ à? Giết tôi rồi để Từ Bạch..."
"Im!" - Lạc Đình Ân cắt ngang lời anh - "Anh mà còn nhắc đến hắn ta là tôi cắt lưỡi anh đấy!"
"Đanh đá quá!" - Triệu Minh Hàn cười.
"Kệ tôi. Giờ này anh chưa ngủ xuống đây làm gì?"
"Câu này tôi hỏi cô mới đúng. Muộn rồi ngồi đây làm gì?"
"Tôi khó ngủ quá. Xuống đây ngồi hóng gió cho mát!"
Triệu Minh ngẩng đầu lên trời, anh mỉm cười:
"Trăng đêm nay đẹp quá ha!"
Lạc Đình Ân quay sang nhìn anh với ánh mắt ngạc nhiên.
"Anh cũng thấy đẹp cơ à? Tôi tưởng anh là người khô khan đâu biết hưởng thụ cái đẹp"
"Tại nó khiến tôi nhớ đến một điều!"
"Điều gì?"
Không hiểu sao những hình ảnh về Chu Tiểu Ân ấy cứ xuất hiện trong đầu anh. Mặc dù khi ấy, anh mới là chàng trai 8 tuổi, Chu Tiểu Ân mới 1 tuổi. Nhưng anh đã cùng Chu Tinh Lăng chơi với cô bé, dạy cô bé tập đi, tập nói...
Một lời hứa vu vơ thời trẻ con thôi, vậy mà khiến anh nhớ đến tận bây giờ. Anh đã luôn day dứt vì không đợi cô bé. Anh không muốn mở lòng với bất kỳ ai. Anh coi Chu Tiểu Ân như một mối tình đầu vậy.
Triệu Minh Hàn kể lại chuyện ấy cho Lạc Đình Ân, rồi anh nói.
"Lúc đầu tôi chán ghét cái cuộc sống hôn nhân sắp đặt này. Nhưng từ khi biết hoàn cảnh của cô, tôi lại cảm thấy thương cho cô. Tôi không thấy chán ghét nó nữa. Mà bù lại, tôi lại muốn bù đắp lại những tổn thương mà cô đã phải chịu."
Lạc Đình Ân lắng nghe toàn bộ câu chuyện, cô cười nhạt một cái
"Vậy là anh thương hại tôi? Anh thương hại tôi vì tôi đã phải sống trong một gia đình không tình yêu thương của ba mẹ?"
Cô chợt thấy tim mình đau nhói. Dạo gần đây, cô xao xuyến, rạo rực vì những hành động, lời nói của anh dành cho cô. Vậy mà... tất cả chỉ là sự thương hại thôi sao? Anh vẫn luôn nhớ về mối tình đầu ấy. Cô nghĩ mình đã có chút rung động với anh, giờ thì không cần nữa.
"Ơ... không phải, không phải như cô nghĩ đâu!" - Triệu Minh Hàn cố gắng giải thích.
"Thôi anh không cần nói gì đâu. Đi ngủ đi, muộn rồi!"
Lạc Đình Ân đứng dậy đi vào nhà. Triệu Minh Hàn đuổi theo kéo tay cô lại
"Lạc Đình Ân tôi không có ý đó."
Cô không nói gì, đẩy tay anh ra và đi vào phòng. Nước mắt cô bắt đầu lăn xuống. Lại là một sự thương hại. Ngoài Lạc Đình Nhi ra, có lẽ chưa một ai yêu thương, quan tâm cô thật lòng.
"Yêu thương là cái gì chứ? Chỉ là một thứ giả tạo thôi!" - Lạc Đình Ân vừa nói vừa đập vào con gấu bông của mình.
Thời gian qua, cô cảm nhận được tình yêu thương từ Triệu Minh Hàn, nó khiến cô dần nhận ra được trên đời này vẫn còn người muốn yêu thương cô. Nhưng có lẽ đã lầm. Lầm thật rồi.
Triệu Minh Hàn bước về phòng, anh đấm tay lên tường
"Trời ơi mình vừa làm cái gì vậy! Tự nhiên kể ra làm gì không biết."
Rồi anh lại vò đầu bứt rứt
"Triệu Minh Hàn ơi mày đã hứa sẽ không khiến cô ấy tổn thương nữa rồi cơ mà! Sao mày lại làm thế rồi!"
Anh tự dày vò bản thân, cả đêm ngủ không ngon.
Lạc Đình Ân cũng vậy. Cô thì khóc, thực sự mà nói, đúng là cô đã có chút rung động. Nhưng cô không ngờ anh lại luôn nhớ đến mối tình đầu.
Triệu Minh Hàn cứ thẫn thờ không biết phải làm sao cho cô tin mình. Nửa đêm, anh lấy điện thoại gọi cho Lạc Đình Nhi
"Alo" - Tiếng ngáp ngủ của Lạc Đình Nhi vang lên
"Mai chị gặp tôi một chút được không?"
Tiếng ngáp của Lạc Đình Nhi kéo dài bên đầu dây kia.
"Mai gặp thì mai gọi. Gọi giờ này làm gì? Điên à."
Ngắt lời, Lạc Đình Nhi cúp máy.