Bạch Diệu Thủ nhìn quanh quán rượu, tò mò hỏi: ở đây ạ?"
Hôm nay chú Hà không có
"Ông ấy đi có chút việc, chút nữa sẽ về."
Bà ấy nở nụ cười hiền lành hỏi: “Hôm nay muốn ăn gì?”
Bạch Diệu Thủ cười nói: "Vẫn như cũ, cô cứ cân nhắc sắp xếp cho cháu là được ạ. Nhưng hôm nay chúng cháu muốn uống thêm vài ly, cô hãy lấy thêm cho chúng cháu mấy bình rượu nhé."
Lâm Vũ kinh ngạc nhìn Bạch Diệu Thủ, nhưng không nói gì.
Có thể thấy Bạch Diệu Thủ rất quen với bà ấy nhưng rõ ràng bác gái này. không biết thân phận của anh ta.
“Được rồi, vậy cô sẽ sắp xếp cho các cháu, nhưng nên uống ít rượu thôi, không tốt cho sức khỏe.” Bà ấy khuyên nhủ rồi đi vào bếp.
Lúc này Lâm Vũ mới hỏi: “Đây là người quen của anh à?” Bạch Diệu Thủ gật đầu: “Là người nhà của Hà Đại Đầu.” Hà Đại Đầu? Lâm Vũ bỗng nhiên hiểu ra.
Hà Đại Đầu là người bạn đầu tiên Bạch Diệu Thủ quen khi gia nhập Lang Quân Bắc Cảnh. Họ cũng là chiến hữu cùng một lớp.
Nhưng Hà Đại Đầu không may mắn như Bạch Diệu Thủ. Trong trận chiến đầu tiên sau khi hoàn thành ba tháng huấn luyện, anh ta đã chết trên chiến trường.
Im lặng một lúc, giọng nói của Lâm Vũ đột nhiên trở nên lạnh lùng:
“Tiền bồi thường thương tật của Hà Đại Đầu cộng với quỹ hỗ trợ của Lang Quân Bắc Cảnh có lẽ cũng đủ để bọn họ sống yên ổn nốt phần đời còn lại chứ?”
Thấy giọng điệu của Lâm Vũ có chút sai sai, Bạch Diệu Thủ lập tức biết Lâm Vũ đang muốn tra hỏi, lập tức giải thích: “Không ai dám động vào phần tiền đó của bọn họ, là bọn họ tự quyên góp...”
Sau khi anh ta giải thích, cuối cùng hắn cũng hiểu ra. Hà Đại Đầu là con trai duy nhất của hai vợ chồng họ, anh ta tử chiến, đó là một sự đả kích rất lớn đối với họ, phải mất hai năm họ mới vượt qua được nỗi đau này.
Việc đầu tiên sau khi vượt qua nỗi đau là dùng tiền bồi thường tổn thất của Hà Đại Đầu để mở một quán rượu mưu sinh, phần còn lại quyên góp cho viện phúc lợi.
Họ cũng quyên góp lợi nhuận hàng năm từ quỹ hỗ trợ của Lang Quân Bắc Cảnh.
Đối với họ, con trai họ đã chết, cầm nhiều tiền như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì, chi bằng dùng số tiền đó để giúp đỡ những đứa trẻ trong viện phúc lợi.
Sau khi Bạch Diệu Thủ được điều đến làm Thanh Long Quân Chủ, chỉ cần đến Thượng Dương, nhất định sẽ đến ủng hộ họ, nhân tiện, tâm sự hỏi han họ.
Bình thương anh ta cũng dặn dò những nhân viên khi đến Thượng Dương làm việc thì hãy đến ủng hộ họ.
Với sự ủng hộ như vậy, mặc dù quán rượu của bọn họ ở vị trí không tốt, cách trang trí rất cũ kỹ nhưng vẫn có thể duy trì được cuộc sống.
Thỉnh thoảng nếu có dư tiền họ cũng sẽ quyên góp cho viện phúc lợi. "Làm tốt lắm!" Sau khi hiểu rõ sự việc, Lâm Vũ gật đầu khen ngợi, lại nghi hoặc hỏi:
"Hai vợ chồng họ thích trẻ con như vậy, sao không nhận nuôi một đứa trẻ ở viện phúc lợi?"
Bạch Diệu Thủ lắc đầu cười khổ: "Tôi từng hỏi họ, họ nói sợ rồi."
"Sợ rồi..." Lâm Vũ hơi khựng lại, thở dài trong lòng.
Hắn hiểu ý của đôi vợ chồng già này, họ đã từng phải chịu đựng nỗi đau mất con một lần, không muốn phải chịu đựng thêm lần nữa. Vì vậy, dù yêu trẻ con nhưng họ cũng ngại nhận nuôi.
Nhiều bậc cha mẹ có con chết trên chiến trường có lẽ cũng có suy nghĩ tương tự?
Trong lúc hai người đang nói chuyện, bác gái đã chuẩn bị xong hai món nhậu nhưng chỉ mang đến cho họ một chai rượu trắng: "Các cháu uống trước đi, nếu không đủ thì lát nữa cô sẽ lấy thêm cho."
Cả hai người đều hiểu được lòng tốt của bà ấy và gật đầu đồng ý.
Lúc này, quán rượu lại có thêm vài người khách lần lượt bước vào, bây giờ có một mình bà ấy ở tiệm nên không có nhiều thời gian trò chuyện với họ, vội vàng đi chào hỏi những khách hàng khác.
Thành thật mà nói, hương vị của món nhậu chỉ có thể coi là ở mức trung bình nhưng hai người không bận tâm, vừa lặng lẽ trò chuyện vừa uống hết ly này. đến ly khác.
Khi cả hai đang trò chuyện say sưa thì chú Hà từ từ bước vào.
"Chú Hà, chú về rồi ạ." Bạch Diệu Thủ ngay lập tức chào chú Hà.
"Tiểu Bạch tới rồi à!" Chú Hà gượng cười nói: "Các cháu cứ ăn đi, chú làm xong việc rồi sẽ đến nói chuyện sau."
Nói xong, ông ấy bước vào trong, rõ ràng là đang rất phân tâm.
Ông ấy chưa bước vào bếp, vợ ông ấy đã trầm giọng hỏi. Chú Hà lắc đầu rồi thở dài bước vào bếp.
Nhìn dáng vẻ của vợ chồng này, Lâm Vũ và Bạch Diệu Thủ đồng thời nhìn nhau, tuy không nói gì nhưng cũng hiểu được ý trong mắt đối phương...
Hôm nay chú Hà không có
"Ông ấy đi có chút việc, chút nữa sẽ về."
Bà ấy nở nụ cười hiền lành hỏi: “Hôm nay muốn ăn gì?”
Bạch Diệu Thủ cười nói: "Vẫn như cũ, cô cứ cân nhắc sắp xếp cho cháu là được ạ. Nhưng hôm nay chúng cháu muốn uống thêm vài ly, cô hãy lấy thêm cho chúng cháu mấy bình rượu nhé."
Lâm Vũ kinh ngạc nhìn Bạch Diệu Thủ, nhưng không nói gì.
Có thể thấy Bạch Diệu Thủ rất quen với bà ấy nhưng rõ ràng bác gái này. không biết thân phận của anh ta.
“Được rồi, vậy cô sẽ sắp xếp cho các cháu, nhưng nên uống ít rượu thôi, không tốt cho sức khỏe.” Bà ấy khuyên nhủ rồi đi vào bếp.
Lúc này Lâm Vũ mới hỏi: “Đây là người quen của anh à?” Bạch Diệu Thủ gật đầu: “Là người nhà của Hà Đại Đầu.” Hà Đại Đầu? Lâm Vũ bỗng nhiên hiểu ra.
Hà Đại Đầu là người bạn đầu tiên Bạch Diệu Thủ quen khi gia nhập Lang Quân Bắc Cảnh. Họ cũng là chiến hữu cùng một lớp.
Nhưng Hà Đại Đầu không may mắn như Bạch Diệu Thủ. Trong trận chiến đầu tiên sau khi hoàn thành ba tháng huấn luyện, anh ta đã chết trên chiến trường.
Im lặng một lúc, giọng nói của Lâm Vũ đột nhiên trở nên lạnh lùng:
“Tiền bồi thường thương tật của Hà Đại Đầu cộng với quỹ hỗ trợ của Lang Quân Bắc Cảnh có lẽ cũng đủ để bọn họ sống yên ổn nốt phần đời còn lại chứ?”
Thấy giọng điệu của Lâm Vũ có chút sai sai, Bạch Diệu Thủ lập tức biết Lâm Vũ đang muốn tra hỏi, lập tức giải thích: “Không ai dám động vào phần tiền đó của bọn họ, là bọn họ tự quyên góp...”
Sau khi anh ta giải thích, cuối cùng hắn cũng hiểu ra. Hà Đại Đầu là con trai duy nhất của hai vợ chồng họ, anh ta tử chiến, đó là một sự đả kích rất lớn đối với họ, phải mất hai năm họ mới vượt qua được nỗi đau này.
Việc đầu tiên sau khi vượt qua nỗi đau là dùng tiền bồi thường tổn thất của Hà Đại Đầu để mở một quán rượu mưu sinh, phần còn lại quyên góp cho viện phúc lợi.
Họ cũng quyên góp lợi nhuận hàng năm từ quỹ hỗ trợ của Lang Quân Bắc Cảnh.
Đối với họ, con trai họ đã chết, cầm nhiều tiền như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì, chi bằng dùng số tiền đó để giúp đỡ những đứa trẻ trong viện phúc lợi.
Sau khi Bạch Diệu Thủ được điều đến làm Thanh Long Quân Chủ, chỉ cần đến Thượng Dương, nhất định sẽ đến ủng hộ họ, nhân tiện, tâm sự hỏi han họ.
Bình thương anh ta cũng dặn dò những nhân viên khi đến Thượng Dương làm việc thì hãy đến ủng hộ họ.
Với sự ủng hộ như vậy, mặc dù quán rượu của bọn họ ở vị trí không tốt, cách trang trí rất cũ kỹ nhưng vẫn có thể duy trì được cuộc sống.
Thỉnh thoảng nếu có dư tiền họ cũng sẽ quyên góp cho viện phúc lợi. "Làm tốt lắm!" Sau khi hiểu rõ sự việc, Lâm Vũ gật đầu khen ngợi, lại nghi hoặc hỏi:
"Hai vợ chồng họ thích trẻ con như vậy, sao không nhận nuôi một đứa trẻ ở viện phúc lợi?"
Bạch Diệu Thủ lắc đầu cười khổ: "Tôi từng hỏi họ, họ nói sợ rồi."
"Sợ rồi..." Lâm Vũ hơi khựng lại, thở dài trong lòng.
Hắn hiểu ý của đôi vợ chồng già này, họ đã từng phải chịu đựng nỗi đau mất con một lần, không muốn phải chịu đựng thêm lần nữa. Vì vậy, dù yêu trẻ con nhưng họ cũng ngại nhận nuôi.
Nhiều bậc cha mẹ có con chết trên chiến trường có lẽ cũng có suy nghĩ tương tự?
Trong lúc hai người đang nói chuyện, bác gái đã chuẩn bị xong hai món nhậu nhưng chỉ mang đến cho họ một chai rượu trắng: "Các cháu uống trước đi, nếu không đủ thì lát nữa cô sẽ lấy thêm cho."
Cả hai người đều hiểu được lòng tốt của bà ấy và gật đầu đồng ý.
Lúc này, quán rượu lại có thêm vài người khách lần lượt bước vào, bây giờ có một mình bà ấy ở tiệm nên không có nhiều thời gian trò chuyện với họ, vội vàng đi chào hỏi những khách hàng khác.
Thành thật mà nói, hương vị của món nhậu chỉ có thể coi là ở mức trung bình nhưng hai người không bận tâm, vừa lặng lẽ trò chuyện vừa uống hết ly này. đến ly khác.
Khi cả hai đang trò chuyện say sưa thì chú Hà từ từ bước vào.
"Chú Hà, chú về rồi ạ." Bạch Diệu Thủ ngay lập tức chào chú Hà.
"Tiểu Bạch tới rồi à!" Chú Hà gượng cười nói: "Các cháu cứ ăn đi, chú làm xong việc rồi sẽ đến nói chuyện sau."
Nói xong, ông ấy bước vào trong, rõ ràng là đang rất phân tâm.
Ông ấy chưa bước vào bếp, vợ ông ấy đã trầm giọng hỏi. Chú Hà lắc đầu rồi thở dài bước vào bếp.
Nhìn dáng vẻ của vợ chồng này, Lâm Vũ và Bạch Diệu Thủ đồng thời nhìn nhau, tuy không nói gì nhưng cũng hiểu được ý trong mắt đối phương...