Lâm Vũ cũng không nhìn cô ta nữa, thản nhiên nói: "Đi gọi Phượng Mị Nương tới đây." "Ha ha! Gan của anh cũng lớn đó!" Người phụ nữ cười ha ha nhưng không
còn là quyến rũ nữa mà là khinh thường.
Không phải là không có người mời Phượng Mị Nương uống rượu cùng nhưng không ai có kết cục tốt cả.
"Tôi vẫn luôn như vậy." Lâm Vũ cười thản nhiên, không bận tâm tới sự khinh thường của cô ta.
Người phụ nữ bị hắn coi thường tức giận, cười lạnh nói: "Được rồi, tôi sẽ đi gọi cho anh! Mong anh không hối hận!"
Hắn vẫn im lặng, có vẻ như đã quá lười để nói chuyện với cô ta. Nhìn thái độ đó của Lâm Vũ, cô ta càng tức giận hơn.
Sau khi nhìn hắn với ánh mắt hả hê, người phụ nữ giận dữ bước ra khỏi phòng.
Vài phút sau, cánh cửa mở ra.
Trên tay Phượng Mị Nương cầm một bình rượu hoa điêu lâu năm, duyên dáng bước vào.
"Nghe nói anh muốn tôi tiếp rượu anh?"
Phượng Mị Nương hơi ngước đôi mắt quyến rũ lên, dù không cười nhưng khí chất trưởng thành và quyến rũ cũng tỏa ra vô cùng tự nhiên.
Lâm Vũ khẽ gật đầu, chỉ vào chỗ ngồi đối diện mình: "Ngồi xuống nói chuyện."
"Anh chắc chứ?"
Khoé môi cô ta cong lên: "Bây giờ anh hối hận vẫn còn kịp, nếu tôi ngồi xuống sẽ không còn cơ hội hối hận đâu."
"Ngồi xuống đi!" Lâm Vũ cười nhạt.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
“Tốt lắm!” Phượng Mị Nương ngồi xuống, đặt bình rượu trong tay lên bàn gỗ đàn hương, lắc đầu thở dài: “Không biết nên nói anh can đảm, hay là nên nói điếc. không sợ súng nữa!”
"Có lẽ là cả hai."
Hắn cười nói: "Nghe nói muốn gặp Khương Dục, trước tiên phải gặp Phượng Mị Nương đúng không?"
“Anh tìm Dục thiếu?" Phượng Mị Nương ngạc nhiên, ánh mắt côta nhìn Lâm Vũ thay đổi ngay lập tức.
Hắn khẽ gật đầu.
Đôi mắt của Phượng Mị Nương chuyển động, hứng thú hỏi: "Vậy chắc anh biết quy tắc khi muốn gặp Dục thiếu?"
Lâm Vũ lại gật đầu, cười nói: "Cần một món quà cô thích làm để viên đá lót đường, cho dù cô không thích thì món quà này cũng sẽ không trả lại."
"Xem ra những điều anh biết cũng không ít."
Phượng Mị Nương nở nụ cười đây cho tôi thẩm định."
iều diễm, duỗi cánh tay ra: "Quà đâu? Lấy ra
Nói rồi, cô ta nhìn Lâm Vũ một lượt từ trên xuống dưới, dường như trên người hắn không có quà.
"Quà ở đây." Hắn cười, giơ tay chỉ về phía Phượng Mị Nương.
"Hả?”
Trong mắt cô ta lóe lên một tia lạnh lùng, nhìn Lâm Vũ chằm chằm.
Nhìn tới nhìn lui, cô ta bật cười khanh khách.
“Thú vị, thực sự thú vị! Đã lâu rồi tôi chưa gặp người thú vị như vậy!”
Phượng Mị Nương cười lớn: “Món quà này của anh, tôi không thích cũng không được!”
Bản thân chính là món quà mà người này nói, sao mình có thể coi thường bản thân được chứ?
Lâm Vũ cười ha ha: "Vậy tôi có thể gặp Khương Dục rồi chứ?" "Không thểi"
Tiếng cười của Phượng Mị Nương dừng lại: "Món quà này đương nhiên là tôi thích! Có điều món quà này không phải của anh!"
Lâm Vũ mím môi nói: "Sắp là của tôi rồi." "Vậy sao?"
Ánh sáng lạnh lùng trong mắt Phượng Mị Nương lại loé lên, cô ta lạnh giọng nói: "Anh chắc chắn chứ?”
"Đương nhiên."
Lâm Vũ không để ý tới ánh mắt lạnh lùng của cô ta, nói: "Cô có thể di chuyển nó."
Lâm Vũ giơ tay chỉ vào chiếc nhẫn ngọc trên tay Phượng Mị Nương.
Mặt Phượng Mị Nương biến sắc, đột nhiên đứng dậy: "Rốt cuộc anh là ai?" "Gọi Khương Dục tới đây rồi sẽ biết." Lâm Vũ cười lạnh nói.
"Vậy trước tiên phải xem bản lĩnh của anh đến đâu đã!"
Trên mặt cô ta chợt lóe lên một tia sát ý, nhẹ nhàng xoay chiếc nhẫn ngọc của mình.
Từ trong chiếc nhẫn bắn ra cây kim đen mỏng đến mức gần như vô hình. Cây kim đen đã tẩm kịch độc, độc tính rất mạnh!
Lâm Vũ vung tay một cái, một giọt rượu bay ra khỏi bình. Rượu đánh tan cây kim đen, khí thế vẫn không hề suy giảm.
Phượng Mị Nương muốn trốn nhưng đã không kịp nữa rồi, một nhúm tóc ở phía tai cô ta từ từ rụng xuống.
Cô ta nắm lấy nhúm tóc rụng, kinh hãi nhìn Lâm Vũ. Trong thâm tâm cô ta biết rõ giọt rượu này hoàn toàn có thể lấy mạng mình.
Không phải giọt rượu này lệch hướng mà là hắn đã nương tay! Quá mạnh!
Uy lực của một giọt rượu thật đáng sợ! Chẳng trách người này lại dám kiêu ngạo như vậy!
“Đi đi!"
Lâm Vũ quay người lại, không nhìn Phượng Mị Nương nữa.
còn là quyến rũ nữa mà là khinh thường.
Không phải là không có người mời Phượng Mị Nương uống rượu cùng nhưng không ai có kết cục tốt cả.
"Tôi vẫn luôn như vậy." Lâm Vũ cười thản nhiên, không bận tâm tới sự khinh thường của cô ta.
Người phụ nữ bị hắn coi thường tức giận, cười lạnh nói: "Được rồi, tôi sẽ đi gọi cho anh! Mong anh không hối hận!"
Hắn vẫn im lặng, có vẻ như đã quá lười để nói chuyện với cô ta. Nhìn thái độ đó của Lâm Vũ, cô ta càng tức giận hơn.
Sau khi nhìn hắn với ánh mắt hả hê, người phụ nữ giận dữ bước ra khỏi phòng.
Vài phút sau, cánh cửa mở ra.
Trên tay Phượng Mị Nương cầm một bình rượu hoa điêu lâu năm, duyên dáng bước vào.
"Nghe nói anh muốn tôi tiếp rượu anh?"
Phượng Mị Nương hơi ngước đôi mắt quyến rũ lên, dù không cười nhưng khí chất trưởng thành và quyến rũ cũng tỏa ra vô cùng tự nhiên.
Lâm Vũ khẽ gật đầu, chỉ vào chỗ ngồi đối diện mình: "Ngồi xuống nói chuyện."
"Anh chắc chứ?"
Khoé môi cô ta cong lên: "Bây giờ anh hối hận vẫn còn kịp, nếu tôi ngồi xuống sẽ không còn cơ hội hối hận đâu."
"Ngồi xuống đi!" Lâm Vũ cười nhạt.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
“Tốt lắm!” Phượng Mị Nương ngồi xuống, đặt bình rượu trong tay lên bàn gỗ đàn hương, lắc đầu thở dài: “Không biết nên nói anh can đảm, hay là nên nói điếc. không sợ súng nữa!”
"Có lẽ là cả hai."
Hắn cười nói: "Nghe nói muốn gặp Khương Dục, trước tiên phải gặp Phượng Mị Nương đúng không?"
“Anh tìm Dục thiếu?" Phượng Mị Nương ngạc nhiên, ánh mắt côta nhìn Lâm Vũ thay đổi ngay lập tức.
Hắn khẽ gật đầu.
Đôi mắt của Phượng Mị Nương chuyển động, hứng thú hỏi: "Vậy chắc anh biết quy tắc khi muốn gặp Dục thiếu?"
Lâm Vũ lại gật đầu, cười nói: "Cần một món quà cô thích làm để viên đá lót đường, cho dù cô không thích thì món quà này cũng sẽ không trả lại."
"Xem ra những điều anh biết cũng không ít."
Phượng Mị Nương nở nụ cười đây cho tôi thẩm định."
iều diễm, duỗi cánh tay ra: "Quà đâu? Lấy ra
Nói rồi, cô ta nhìn Lâm Vũ một lượt từ trên xuống dưới, dường như trên người hắn không có quà.
"Quà ở đây." Hắn cười, giơ tay chỉ về phía Phượng Mị Nương.
"Hả?”
Trong mắt cô ta lóe lên một tia lạnh lùng, nhìn Lâm Vũ chằm chằm.
Nhìn tới nhìn lui, cô ta bật cười khanh khách.
“Thú vị, thực sự thú vị! Đã lâu rồi tôi chưa gặp người thú vị như vậy!”
Phượng Mị Nương cười lớn: “Món quà này của anh, tôi không thích cũng không được!”
Bản thân chính là món quà mà người này nói, sao mình có thể coi thường bản thân được chứ?
Lâm Vũ cười ha ha: "Vậy tôi có thể gặp Khương Dục rồi chứ?" "Không thểi"
Tiếng cười của Phượng Mị Nương dừng lại: "Món quà này đương nhiên là tôi thích! Có điều món quà này không phải của anh!"
Lâm Vũ mím môi nói: "Sắp là của tôi rồi." "Vậy sao?"
Ánh sáng lạnh lùng trong mắt Phượng Mị Nương lại loé lên, cô ta lạnh giọng nói: "Anh chắc chắn chứ?”
"Đương nhiên."
Lâm Vũ không để ý tới ánh mắt lạnh lùng của cô ta, nói: "Cô có thể di chuyển nó."
Lâm Vũ giơ tay chỉ vào chiếc nhẫn ngọc trên tay Phượng Mị Nương.
Mặt Phượng Mị Nương biến sắc, đột nhiên đứng dậy: "Rốt cuộc anh là ai?" "Gọi Khương Dục tới đây rồi sẽ biết." Lâm Vũ cười lạnh nói.
"Vậy trước tiên phải xem bản lĩnh của anh đến đâu đã!"
Trên mặt cô ta chợt lóe lên một tia sát ý, nhẹ nhàng xoay chiếc nhẫn ngọc của mình.
Từ trong chiếc nhẫn bắn ra cây kim đen mỏng đến mức gần như vô hình. Cây kim đen đã tẩm kịch độc, độc tính rất mạnh!
Lâm Vũ vung tay một cái, một giọt rượu bay ra khỏi bình. Rượu đánh tan cây kim đen, khí thế vẫn không hề suy giảm.
Phượng Mị Nương muốn trốn nhưng đã không kịp nữa rồi, một nhúm tóc ở phía tai cô ta từ từ rụng xuống.
Cô ta nắm lấy nhúm tóc rụng, kinh hãi nhìn Lâm Vũ. Trong thâm tâm cô ta biết rõ giọt rượu này hoàn toàn có thể lấy mạng mình.
Không phải giọt rượu này lệch hướng mà là hắn đã nương tay! Quá mạnh!
Uy lực của một giọt rượu thật đáng sợ! Chẳng trách người này lại dám kiêu ngạo như vậy!
“Đi đi!"
Lâm Vũ quay người lại, không nhìn Phượng Mị Nương nữa.