Tin rằng tất cả những người gia nhập Lang Quân Bắc Cảnh đều chuẩn bị tâm lý cho cái chết.
Chết trong trận chiến là vinh dự cao nhất, đáng tiếc Sở Nam Phong không thể được hưởng vinh dự tối cao này.
Hắn cảm thấy có lỗi với Sở Nam Phong, càng cảm thấy không đáng. "Haizzz..." Thẩm Khanh Nguyệt lặng lẽ thở dài, không biết nên nói gì. Cô chỉ lặng lẽ nắm tay Lâm Vũ và an ủi hắn.
Lâm Vũ nhẹ nhàng vỗ nhẹ bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô, hỏi: “Phượng Mi Nương có đi theo không?”
“Không.” Thẩm Khanh Nguyệt lắc đầu.
“Tại sao?"
Lâm Vũ bối rối.
Cha qua đời, cho phép cô ta đi cùng về Bắc Cảnh, tại sao cô ta không đi?
Lế nào cô ta không muốn thắp một nén hương trước mộ cha mình sao?
Thẩm Khanh Nguyệt cười khổ nói: “Cô ấy nói muốn kế thừa y bát của Sở thống lĩnh, đợi thống lĩnh có thể cảm thấy tự hào về mình, cô ấy sẽ đi bái tế ông ấy"
Lâm Vũ im lặng.
Một lát sau, hắn võ võ tay khen: "Tốt lắm! Hổ phụ sinh hổ tử! Anh không nhìn lầm người."
Thẩm Khanh Nguyệt gượng cười nói: “Ngoài ra, cô ấy còn nhờ em chuyển lời tới anh.”
"Lời gì?" Lâm Vũ có chút tò mò.
Thẩm Khanh Nguyệt nhẹ nhàng mở đôi môi đỏ mọng ra, thong thả nói:
“Cô ấy nói, anh đối với cha con bọn họ ơn nặng như núi! Đời này có thể gặp lại Sở thống lĩnh, cô ấy đã vô cùng biết ơn anh rồi, xin anh đừng tự trách mình.
Cái chết của Sở thống lĩnh không liên quan gì đến anh, đây là số phận của ông ấy"
"Cô ấy nói như vậy khiến anh không biết nên nói gì nữa." Lâm Vũ lắc đầu, cười khổ nói.
Phượng Mị Nương thực sự là một người hiểu đạo lý.
Nếu không giúp Sở Nam Phong đào tạo cô ta, bản thân hắn sẽ cảm thấy áy náy.
Xem ra sau này phải dặn dò Ninh Loạn một tiếng.
Nếu anh ta không thể đào tạo Phượng Mị Nương thì hắn phải đích thân đào tạo.
Hai người lại im lặng một lúc lâu. Một lúc sau, Lâm Vũ hỏi: “Việc của em đã xử lý xong chưa?”
Thẩm Khanh Nguyệt nghỉ hoặc nhìn hắn, đáp: “Trưa hôm nay em ký hợp đồng, ký hợp đồng thì coi như xong chuyện rị
"Tốt."
Lâm Vũ trầm giọng nói: "Sau khi giải quyết xong việc của em, hãy trở về Giang Bắc, anh còn có việc phải làm, anh còn phải đến nơi khác."
“Anh...
Thẩm Khanh Nguyệt dừng lại một chút, lo lắng nói: “Giết hại Sở thống lĩnh vẫn còn có người khác nữa sao?”
Sở Nam Phong vừa chết, hắn liền đến nơi khác.
Điều này khiến cô băn khoăn liệu có ai khác tham gia vào âm mưu giết hại Sở Nam Phong hay không, hắn muốn lôi tất cả bọn họ ra để trả thù cho ông ta.
"Không phải."
Lâm Vũ lắc đầu, mỉm cười, nhẹ nhõm nói: "Đừng lo lắng cho anh, anh sẽ không làm chuyện gì mà mình không chắc chắn."
"Có thể không lo lắng được sao?"
Thẩm Khanh Nguyệt trợn mắt nhìn hắn, tức. giận nói:
“Trước kia anh đã nói với em võ giả vô cùng lợi hại, chắc hẳn Sở thống lĩnh cũng không kém anh và Ninh Loạn là bao, đúng không? Không phải ông ấy cũng bị ám toán sao?”
Lâm Vũ sửng sốt, giở khóc giở cười nhìn cô.
Chẳng lẽ hắn phải nói rằng Sở Nam Phong so với hắn và Ninh Loạn không phải chỉ kém một chút?
Hơn nữa Sở Nam Phong xảy ra chuyện, không phải do thực lực yếu, mà là bất cẩn, không ngờ trong tay Đường Thanh Vân lại có loại độc dược có một không hai như Xích Luyện Thiên Hương, chỉ cần đề phòng một chút thì Đường Thanh Vân sẽ không đạt được mục đích.
"Em cứ yên tâm đi!"
Lâm Vũ lại trấn an cô: "Ai muốn mạng của anh, anh sẽ lấy mạng hắn trước."
Trong lòng Thẩm Khanh Nguyệt dâng lên cảm giác bất lực, buồn bã nói: “Bỏ đi, em biết không thể thuyết phục anh, chỉ mong anh hãy hết sức cẩn thận, dù có lợi hại đến đâu cũng phải suy nghĩ kỹ rồi hãy hành động. Em không muốn một ngày nào đó nghe được tin anh xảy ra chuyện.
"Ừm!" Lâm Vũ nhẹ nhàng gật đầu, ôm cô vào lòng.
Mặt Thẩm Khanh Nguyệt nóng bừng, sau một hồi giấy giụa mang tính tượng trưng, cô nhẹ nhàng tựa vào trong lồng ngực hắn...
Chết trong trận chiến là vinh dự cao nhất, đáng tiếc Sở Nam Phong không thể được hưởng vinh dự tối cao này.
Hắn cảm thấy có lỗi với Sở Nam Phong, càng cảm thấy không đáng. "Haizzz..." Thẩm Khanh Nguyệt lặng lẽ thở dài, không biết nên nói gì. Cô chỉ lặng lẽ nắm tay Lâm Vũ và an ủi hắn.
Lâm Vũ nhẹ nhàng vỗ nhẹ bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô, hỏi: “Phượng Mi Nương có đi theo không?”
“Không.” Thẩm Khanh Nguyệt lắc đầu.
“Tại sao?"
Lâm Vũ bối rối.
Cha qua đời, cho phép cô ta đi cùng về Bắc Cảnh, tại sao cô ta không đi?
Lế nào cô ta không muốn thắp một nén hương trước mộ cha mình sao?
Thẩm Khanh Nguyệt cười khổ nói: “Cô ấy nói muốn kế thừa y bát của Sở thống lĩnh, đợi thống lĩnh có thể cảm thấy tự hào về mình, cô ấy sẽ đi bái tế ông ấy"
Lâm Vũ im lặng.
Một lát sau, hắn võ võ tay khen: "Tốt lắm! Hổ phụ sinh hổ tử! Anh không nhìn lầm người."
Thẩm Khanh Nguyệt gượng cười nói: “Ngoài ra, cô ấy còn nhờ em chuyển lời tới anh.”
"Lời gì?" Lâm Vũ có chút tò mò.
Thẩm Khanh Nguyệt nhẹ nhàng mở đôi môi đỏ mọng ra, thong thả nói:
“Cô ấy nói, anh đối với cha con bọn họ ơn nặng như núi! Đời này có thể gặp lại Sở thống lĩnh, cô ấy đã vô cùng biết ơn anh rồi, xin anh đừng tự trách mình.
Cái chết của Sở thống lĩnh không liên quan gì đến anh, đây là số phận của ông ấy"
"Cô ấy nói như vậy khiến anh không biết nên nói gì nữa." Lâm Vũ lắc đầu, cười khổ nói.
Phượng Mị Nương thực sự là một người hiểu đạo lý.
Nếu không giúp Sở Nam Phong đào tạo cô ta, bản thân hắn sẽ cảm thấy áy náy.
Xem ra sau này phải dặn dò Ninh Loạn một tiếng.
Nếu anh ta không thể đào tạo Phượng Mị Nương thì hắn phải đích thân đào tạo.
Hai người lại im lặng một lúc lâu. Một lúc sau, Lâm Vũ hỏi: “Việc của em đã xử lý xong chưa?”
Thẩm Khanh Nguyệt nghỉ hoặc nhìn hắn, đáp: “Trưa hôm nay em ký hợp đồng, ký hợp đồng thì coi như xong chuyện rị
"Tốt."
Lâm Vũ trầm giọng nói: "Sau khi giải quyết xong việc của em, hãy trở về Giang Bắc, anh còn có việc phải làm, anh còn phải đến nơi khác."
“Anh...
Thẩm Khanh Nguyệt dừng lại một chút, lo lắng nói: “Giết hại Sở thống lĩnh vẫn còn có người khác nữa sao?”
Sở Nam Phong vừa chết, hắn liền đến nơi khác.
Điều này khiến cô băn khoăn liệu có ai khác tham gia vào âm mưu giết hại Sở Nam Phong hay không, hắn muốn lôi tất cả bọn họ ra để trả thù cho ông ta.
"Không phải."
Lâm Vũ lắc đầu, mỉm cười, nhẹ nhõm nói: "Đừng lo lắng cho anh, anh sẽ không làm chuyện gì mà mình không chắc chắn."
"Có thể không lo lắng được sao?"
Thẩm Khanh Nguyệt trợn mắt nhìn hắn, tức. giận nói:
“Trước kia anh đã nói với em võ giả vô cùng lợi hại, chắc hẳn Sở thống lĩnh cũng không kém anh và Ninh Loạn là bao, đúng không? Không phải ông ấy cũng bị ám toán sao?”
Lâm Vũ sửng sốt, giở khóc giở cười nhìn cô.
Chẳng lẽ hắn phải nói rằng Sở Nam Phong so với hắn và Ninh Loạn không phải chỉ kém một chút?
Hơn nữa Sở Nam Phong xảy ra chuyện, không phải do thực lực yếu, mà là bất cẩn, không ngờ trong tay Đường Thanh Vân lại có loại độc dược có một không hai như Xích Luyện Thiên Hương, chỉ cần đề phòng một chút thì Đường Thanh Vân sẽ không đạt được mục đích.
"Em cứ yên tâm đi!"
Lâm Vũ lại trấn an cô: "Ai muốn mạng của anh, anh sẽ lấy mạng hắn trước."
Trong lòng Thẩm Khanh Nguyệt dâng lên cảm giác bất lực, buồn bã nói: “Bỏ đi, em biết không thể thuyết phục anh, chỉ mong anh hãy hết sức cẩn thận, dù có lợi hại đến đâu cũng phải suy nghĩ kỹ rồi hãy hành động. Em không muốn một ngày nào đó nghe được tin anh xảy ra chuyện.
"Ừm!" Lâm Vũ nhẹ nhàng gật đầu, ôm cô vào lòng.
Mặt Thẩm Khanh Nguyệt nóng bừng, sau một hồi giấy giụa mang tính tượng trưng, cô nhẹ nhàng tựa vào trong lồng ngực hắn...