Nếu như cô gặp phải phiền phức rồi xin hắn giúp đỡ thì hắn nhất định sẽ cố hết sức trợ giúp.
Nếu cô cảm thấy mình giải quyết được thì mặc kệ là thành công hay thất bại, hắn cũng không nhúng tay.
Hắn chỉ cần làm hậu thuẫn kiên cố nhất của cô, để cô có thể mặc sức đi làm việc.
Đi vào gian phòng, Lâm Vũ đột nhiên lộ ra một nụ cười thần bí: “Em nhắm mắt lại đi."
"Làm gì mà thần bí vậy." Thẩm Khanh Nguyệt oán trách liếc hắn một cái, nhưng vẫn nghe lời nhắm mắt lại.
Lâm Vũ lấy ra một cái hộp đựng khuyên tai rồi áp nó vào vành tai trắng trẻo của cô.
Khi Lâm Vũ áp sát tới thì Thẩm Khanh Nguyệt đã cảm thấy. Hắn đang... Muốn hôn mình sao? Đây là nụ hôn đầu của mình!
Trong chớp mắt, trái tim Thẩm Khanh Nguyệt như hươu con nhảy loạn, gương mặt xinh đẹp lập tức đỏ ửng lên.
Cô theo bản năng muốn trốn ra sau, nhưng trong lòng lại có chờ mong mơ hồ ép cô bỏ đi ý tưởng tránh né.
Thẩm Khanh Nguyệt rất khẩn trương, Lâm Vũ cũng như vậy. Nhiều năm qua đây là lần đầu tiên hắn làm chuyện này cho phụ nữ.
Chuyện này vốn rất đơn giản, nhưng khi đối mặt với bảy trăm ngàn kẻ địch thì hắn cũng không khẩn trương như vậy.
Sau khi ổn định tỉnh thần, Lâm Vũ cẩn thận đeo khuyên tai vào lỗ tai cô.
Ngay khi Thẩm Khanh Nguyệt hoảng loạn thì một bàn tay lại bắt được vành tai của cô.
Rất nhanh cô đã cảm giác được có thứ gì chậm rãi xuyên qua vành tai mình.
Thậm chí cô còn cảm giác được ngón tay Lâm Vũ đang run rẩy.
Qua một hồi thì Lâm Vũ mới đeo xong một khuyên tai cho cô.
Lúc này Lâm Vũ mới phát hiện lòng bàn tay của mình toàn là mồ hôi. Anh hùng khó qua ải mỹ nhân! Cổ nhân thật không lừa tôi mà!
Lâm Vũ tự giễu cười một tiếng, trong lòng bùi ngùi cảm thán.
Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
Sau khi hắn đeo xong một chiếc khuyên tai, đeo chiếc còn lại cũng nhẹ. nhàng hơn rất nhiều.
Rất nhanh Lâm Vũ đã đeo xong chiếc còn lại cho cô. Lâm Vũ hơi lui lại, cẩn thận thưởng thức kiệt tác của mình. Khuyên tai bảo thạch lam rất hợp với khí chất của cô.
Sau khi đeo đôi khuyên tai này vào, khí chất điềm tĩnh của cô lại có thêm nét quyến rũ.
Quyến rũ mà không dung tục! Lâm Vũ không ngừng gật đầu, trong mắt đều là yêu thương.
"Tôi có thể mở mắt chưa?" Mí mắt Thẩm Khanh Nguyệt giật giật, dịu dàng hỏi thăm.
"Được rồi." Lâm Vũ lấy lại tinh thần.
Thẩm Khanh Nguyệt chậm rãi mở mắt ra, ngón tay trắng nõn vô thức sờ lên khuyên tai.
Lâm Vũ tiến lên bắt lấy tay cô rồi đẩy cô đến trước gương: “Em thích không?"
"Thích." Thẩm Khanh Nguyệt trả lời không cần nghĩ ngợi rồi mới giương mắt nhìn vào mình trong gương.
Nhìn đôi khuyên tai nổi bật phát ra tia sáng rung động lòng người dưới ánh đèn, ánh mắt Thẩm Khanh Nguyệt lập tức sáng lên, nghịch ngợm cười nói: "Tôi thu lại lời nói vừa rồi."
"Em không thích sao?"
Lâm Vũ kinh ngạc, có vẻ hơi mất mát.
Thẩm Khanh Nguyệt cười một tiếng, tinh ranh nói: "Không phải thích, càng không phải không thích, là cực kỳ thích!"
Lâm Vũ kinh ngạc bật cười, thế mới biết mình bị cô đùa nghịch.
Nhưng cảm giác bị đùa bốn này lại không làm người ta không vui, ngược lại còn có cảm giác kỳ diệu nói không nên lời.
"Khó trách hồi sáng anh cứ nhìn chằm chằm lỗ tai của tôi."
Thẩm Khanh Nguyệt quay người nhìn Lâm Vũ với vẻ mặt thật xinh đẹp: “Không ngờ Mục Bắc Vương cũng biết dỗ con gái vui vẻ, tôi luôn cho là anh chỉ biết chém chém giết giết thôi chứ."
Lâm Vũ cười to: “Đầu tiên anh là đàn ông; tiếp theo mới là Mục Bắc Vương."
"Ừm."
Thẩm Khanh Nguyệt khẽ gật đầu, ngẩng đầu lên lộ ra sóng mắt lưu chuyển.
Đón lấy ánh mắt của cô, hô hấp của Lâm Vũ bỗng trở nên dồn dập.
Nhưng vào lúc này, Thẩm Khanh Nguyệt đột nhiên nhón chân lên hôn hắn một cái thật khẽ như chuồn chuồn lướt nước.
Lâm Vũ đột nhiên sửng sốt, trái cổ di chuyển lên xuống.
"Cảm ơn món quà của anh!"
Không đợi hắn mở miệng, Thẩm Khanh Nguyệt đã để lại một câu rồi đỏ bừng mặt chạy ra khỏi phòng...
Nếu cô cảm thấy mình giải quyết được thì mặc kệ là thành công hay thất bại, hắn cũng không nhúng tay.
Hắn chỉ cần làm hậu thuẫn kiên cố nhất của cô, để cô có thể mặc sức đi làm việc.
Đi vào gian phòng, Lâm Vũ đột nhiên lộ ra một nụ cười thần bí: “Em nhắm mắt lại đi."
"Làm gì mà thần bí vậy." Thẩm Khanh Nguyệt oán trách liếc hắn một cái, nhưng vẫn nghe lời nhắm mắt lại.
Lâm Vũ lấy ra một cái hộp đựng khuyên tai rồi áp nó vào vành tai trắng trẻo của cô.
Khi Lâm Vũ áp sát tới thì Thẩm Khanh Nguyệt đã cảm thấy. Hắn đang... Muốn hôn mình sao? Đây là nụ hôn đầu của mình!
Trong chớp mắt, trái tim Thẩm Khanh Nguyệt như hươu con nhảy loạn, gương mặt xinh đẹp lập tức đỏ ửng lên.
Cô theo bản năng muốn trốn ra sau, nhưng trong lòng lại có chờ mong mơ hồ ép cô bỏ đi ý tưởng tránh né.
Thẩm Khanh Nguyệt rất khẩn trương, Lâm Vũ cũng như vậy. Nhiều năm qua đây là lần đầu tiên hắn làm chuyện này cho phụ nữ.
Chuyện này vốn rất đơn giản, nhưng khi đối mặt với bảy trăm ngàn kẻ địch thì hắn cũng không khẩn trương như vậy.
Sau khi ổn định tỉnh thần, Lâm Vũ cẩn thận đeo khuyên tai vào lỗ tai cô.
Ngay khi Thẩm Khanh Nguyệt hoảng loạn thì một bàn tay lại bắt được vành tai của cô.
Rất nhanh cô đã cảm giác được có thứ gì chậm rãi xuyên qua vành tai mình.
Thậm chí cô còn cảm giác được ngón tay Lâm Vũ đang run rẩy.
Qua một hồi thì Lâm Vũ mới đeo xong một khuyên tai cho cô.
Lúc này Lâm Vũ mới phát hiện lòng bàn tay của mình toàn là mồ hôi. Anh hùng khó qua ải mỹ nhân! Cổ nhân thật không lừa tôi mà!
Lâm Vũ tự giễu cười một tiếng, trong lòng bùi ngùi cảm thán.
Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
Sau khi hắn đeo xong một chiếc khuyên tai, đeo chiếc còn lại cũng nhẹ. nhàng hơn rất nhiều.
Rất nhanh Lâm Vũ đã đeo xong chiếc còn lại cho cô. Lâm Vũ hơi lui lại, cẩn thận thưởng thức kiệt tác của mình. Khuyên tai bảo thạch lam rất hợp với khí chất của cô.
Sau khi đeo đôi khuyên tai này vào, khí chất điềm tĩnh của cô lại có thêm nét quyến rũ.
Quyến rũ mà không dung tục! Lâm Vũ không ngừng gật đầu, trong mắt đều là yêu thương.
"Tôi có thể mở mắt chưa?" Mí mắt Thẩm Khanh Nguyệt giật giật, dịu dàng hỏi thăm.
"Được rồi." Lâm Vũ lấy lại tinh thần.
Thẩm Khanh Nguyệt chậm rãi mở mắt ra, ngón tay trắng nõn vô thức sờ lên khuyên tai.
Lâm Vũ tiến lên bắt lấy tay cô rồi đẩy cô đến trước gương: “Em thích không?"
"Thích." Thẩm Khanh Nguyệt trả lời không cần nghĩ ngợi rồi mới giương mắt nhìn vào mình trong gương.
Nhìn đôi khuyên tai nổi bật phát ra tia sáng rung động lòng người dưới ánh đèn, ánh mắt Thẩm Khanh Nguyệt lập tức sáng lên, nghịch ngợm cười nói: "Tôi thu lại lời nói vừa rồi."
"Em không thích sao?"
Lâm Vũ kinh ngạc, có vẻ hơi mất mát.
Thẩm Khanh Nguyệt cười một tiếng, tinh ranh nói: "Không phải thích, càng không phải không thích, là cực kỳ thích!"
Lâm Vũ kinh ngạc bật cười, thế mới biết mình bị cô đùa nghịch.
Nhưng cảm giác bị đùa bốn này lại không làm người ta không vui, ngược lại còn có cảm giác kỳ diệu nói không nên lời.
"Khó trách hồi sáng anh cứ nhìn chằm chằm lỗ tai của tôi."
Thẩm Khanh Nguyệt quay người nhìn Lâm Vũ với vẻ mặt thật xinh đẹp: “Không ngờ Mục Bắc Vương cũng biết dỗ con gái vui vẻ, tôi luôn cho là anh chỉ biết chém chém giết giết thôi chứ."
Lâm Vũ cười to: “Đầu tiên anh là đàn ông; tiếp theo mới là Mục Bắc Vương."
"Ừm."
Thẩm Khanh Nguyệt khẽ gật đầu, ngẩng đầu lên lộ ra sóng mắt lưu chuyển.
Đón lấy ánh mắt của cô, hô hấp của Lâm Vũ bỗng trở nên dồn dập.
Nhưng vào lúc này, Thẩm Khanh Nguyệt đột nhiên nhón chân lên hôn hắn một cái thật khẽ như chuồn chuồn lướt nước.
Lâm Vũ đột nhiên sửng sốt, trái cổ di chuyển lên xuống.
"Cảm ơn món quà của anh!"
Không đợi hắn mở miệng, Thẩm Khanh Nguyệt đã để lại một câu rồi đỏ bừng mặt chạy ra khỏi phòng...