Dương Tiêu là ai?
Người có thể quen biết anh ta ở đây cũng không nhiều lắm, dù sao những người không có thân phận và địa vị nhất định thì sẽ không biết.
Nhưng bọn người Châu Vũ và Tiếu Lượng lại đã từng nghe thấy.
Đó là một nhân vật trong truyền thuyết, nghe nói Dương Tiêu xuất thân từ thế lực hắc ám, quan trọng nhất đó là anh ta còn có một thân phận khác, là quân chủ của tổ chức Hừng Đông, cũng chính là người đàn ông đứng đầu tổ chức kia.
Bất kể là thực lực hay những phương diện khác, người này cũng đều rất mạnh.
Dù sao chu bân cũng thường xuyên dặn dò Châu Vũ, nhìn thấy người đàn ông này thì lập tứ quay đầu chạy, đánh chết cũng không thể đắc tội.
Nhưng bây giờ Trương Thiên lại đứng trước mặt Hồng gia gào lên muốn gặp Dương Tiêu?
Bọn người Châu Vũ sợ tới mức ngây cả người!
Đám người Hồng gia nghe thấy trong miệng Trương Thiên nói ra tên quân chủ của mình, trên mặt cũng hiện lên vẻ kì quái.
Nhưng Hồng gia rất nhanh đã xua tan sự nghi ngờ khó hiểu này, gào lên với Trương Thiên: “Cậu chẳng qua chỉ là một người đến từ Khánh Giang thôi?”
“Vậy mà còn dám đứng trước mặt tôi nói đến quân chủ sao?”
“Cậu đang tìm chết hả!”
Trương Thiên cực kỳ trấn định, nhìn chằm chằm Hồng Tứ, trầm giọng nói:
“Tôi cho anh hai lựa chọn, lập tức liên lạc với Dương Tiêu, hai là chọn cái chết!”
Hồng Tứ chưa từng gặp người nào kiêu ngạo như thế, đặc biệt còn dám nói anh ta chết ngay trong club Lưu Quang, quả thực vô cùng cuồng vọng.
Hai mắt anh ta sắc bén, khóe miệng cũng cong lên, cười nhạo một tiếng: “Tôi chọn tự mình đưa cậu lên trời.”
Trương Thiên lạnh giọng: “Ha, cho dù Dương Tiêu đứng đây cũng không bao giờ dám nói với tôi như vậy, chỉ bằng anh sao?”
Hồng Tứ cuối cùng cũng không nghe vào tai được câu nào nữa, nhanh chóng dẫn theo mười mấy người lao về phía Trương Thiên!
Mẹ nó!
Chỉ nói vài câu đã muốn đấu võ rồi?
Rất nhiều người ở đây bị dọa đến mức gà bay chó sủa, nhanh chóng chạy rút lui.
Mọi người từng nghe thực lực của Hồng gia rất mạnh, mặc dù rất muốn thấy tận mắt, nhưng ai dám tiếp tục ở lại đây chứ? Lúc nào cũng có thể mất mạng ngay.
Châu Vũ và Tiếu Lượng đứng sang một bên.
Sau khi phát hiện tình huống vô cùng nghiêm trọng, Châu Vũ trực tiếp cầm điện thoại gọi cho chu bân.
Trong suy nghĩ của anh ta, Trương Thiên chắc chắn không phải đối thủ của Hồng gia.
Trương Thiên cũng được coi như ân nhân của nhà họ Châu, hy vọng nhà họ Châu có thể nghĩ ra biện pháp để bảo vệ tính mạng Trương Thiên.
Rầm!
Điện thoại còn chưa lấy ra, giữa sân của club Lưu Quang đã vang lên tiếng nổ vang.
Châu Vũ bị dọa sợ ngây ra.
Tiếu Lượng nhìn tình huống trong hiện trường thì cũng sợ tới mức trừng to mắt, kinh ngạc sắp rơi cả miệng.
Anh ta nhíu mày vội la lên: “Anh Vũ, Anh Thiên là cường giả cảnh giới gì thế?”
Châu Vũ bị cắt ngang thì lập tức nhìn về phía đó, cuối cùng cũng kinh ngạc như thế.
Anh ta đứng sững nơi đó nhìn Trương Thiên, sau đó trả lời Tiếu Lượng: “Tôi không biết, tôi chỉ biết Anh Thiên là bác sĩ thôi!”
“Bác sĩ? Có bác sĩ nào trâu như vậy sao!” Tiếu Lượng cảm thán nói.
Mọi người chỉ thấy thân ảnh của Trương Thiên chuyển động một cái, lập tức biến mất trước tầm mắt bọn họ, lúc xuất hiện thì đã tới trước mắt một vị cường giả của tổ chức Hừng Đông, đánh một quyền vào giữa đầu gã.
Thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn khát máu, nhưng chiêu nào chiêu nấy đều rất hưu lực.
Lúc này đã đánh đổ mấy cường giả!
Mười người bí ẩn vừa tới căn bản không phải đối thủ của Trương Thiên.
Châu Vũ cũng không biết Trương Thiên có thực lực thế nào, cùng lắm cũng chỉ là một võ giả, hiện tại xem ra vị đại ca mà anh ta nhận này tuyệt đối là cường giả của cường giả!
Trong lòng anh ta lúc này không hiểu sao lại có chút kích động, khó trách vừa rồi anh Thiên nói mình không cần sợ, hóa ra anh thật sự có thể giúp anh ta chống đỡ cả một mảng trời?
Nhớ lại những chuyện trước đó, đúng là không khỏi kính sợ!
Khó trách anh lại không xem Tần Trăn là chuyện gì lớn!
Khó trách nói anh không thiếu em trai!
Hóa ra anh đã đạt đến trình độ cường giả thế này.
Châu Vũ cảm giấy mẹ nó rất may mắn khi mình nịnh bợ Trương Thiên làm đại ca, hiện tại trong lòng anh ta có một cảm giác bốc đồng không sợ gì cả, lớn tiếng hô lên: “Anh Thiên, trâu quá!”
Giọng nói này không ngừng quanh quẩn bên trong hội trường.
Tiếu Lượng nhíu mày quay đầu nhìn về phía Châu Vũ, buồn sầu nói: “Anh Vũ, anh thật sự không sợ hãi chút nào sao?”
“Anh Thiên đang muốn đối nghịch với tổ chức Hừng Đông à?”
“Cho dù hạ gục được những người này, nhưng tổ chức Hừng Đông sẽ bỏ qua cho anh ấy sao?”
Sự cường đại của tổ chức Hừng Đông đã khắc sâu trong lòng bọn họ.
Ngay cả những bậc cha chú, hay gia tộc của mình cũng phải lảng tránh, huống chi những người trẻ như bọn họ?
Châu Vũ lập tức bị kéo về hiện thực.
Cuối cùng cũng không dám tiếp tục ngông cuồng nữa, đổi lại là một loạt vô cùng lo lắng.
“Xùy xùy…” Phía dưới lúc này truyền đến từng tiếng cười nhạo.
Hai người quay đầu lại, là tên Tần Trăn bị đánh cho đứt tay đứt chân, đầu chảy đầy máu.
Cơn giận lập tức bùng cháy dữ dội.
“Mịa nó, mày TM còn dám cười à?” Châu Vũ nói: “Cho dù ông đây có bị tổ chức Hừng Đông diệt trừ, tao cũng phải đánh chết mày trước.”
Tiếu Lượng cũng tức giận: “Dù sao hôm nay đã đắc tội với nhiều người thế rồi, không sợ đồ Tần chó như mày đâu!”
“Đánh chết mày?”
Hai người lại nổi điên đánh từng đòn hiểm vào người Tần Trăn.
Có trách cũng trách miệng anh ta thiếu đòn, cười gì mà cười?
Bọn họ đánh không lại người của tổ chức Hừng Đông, chẳng lẽ không đánh được gã Tần Trăn bị đấm cho tàn phế này à.
Hôm nay có thể Tần Trăn sẽ bị đánh đến mức để lại bóng ma.
Về phía Hồng gia, ông ta tuyệt đối không ngờ một người tự xưng đến từ mấy nơi như Khánh Giang kia, thực lực lại khủng bố như thế.
Nhưng ông ta cũng không quá sợ hãi, ông ta cảm giác Trương Thiên còn kém mình một chút
Ông ta đã tường đồng vách sắt thế này rồi, chẳng lẽ còn sợ Trương Thiên sao.
Thân ảnh Hồng gia cũng lập tức biến mất, lúc xuất hiện lại đã đứng phía sau Trương Thiên, nắm tay trực tiếp lao về phía ót anh.
Đây là trận đối chiến của những cường giả trở lên, tốc độ và cảm giác đều siêu việt hơn trong tưởng tượng của người thường.
Dưới tốc độ như vậy, Hồng Tứ cảm thấy Trương Thiên sắp thành thi thể rồi.
Đột nhiên, Trương Thiên nghiêng đầu, chợt nghiêng người một cái.
Nắm chặt nắm đấm xoay người, gió rít mạnh giống như vòng xoáy lớn, bắt đầu công kích về phía xương sườn Hồng Tứ.
Hồng Tứ không hề né tránh, ông ta muốn dựa vào sự mạnh mẽ của cơ thể mình để đấu với một chiêu của Trương Thiên, nắm đấm kia nhắm ngay vào phần đầu của anh.
Chỉ cần Trương Thiên vẫn lựa chọn tiến công mà không tránh trốn, ông ta tin một quyền của mình có thể đánh bể đầu Trương Thiên.
Cuộc trao đổi này chắc chắn có lợi.
Rầm!
Đùng!
“A!” Hồng Tứ đau đớn kêu lên một tiếng, ôm xương sườn nghiêng sang một bên, lông mày nhíu chặt.
Một đấm vừa rồi của Trương Thiên trực tiếp phá vỡ cương khí Hồng Tứ, thậm chí nội kình cường đại cũng đánh vào cơ thể, đánh gãy hai xương sườn của ông ta.
Sự đau đớn như vậy căn bản không khiến suy nghĩ trao đổi của Hồng Tứ thực hiện được, tương đương với việc trực tiếp chịu một đòn nghiêm trọng của Trương Thiên.
Hồng Tứ bắt đầu không ổn, trừng lớn mắt hỏi:
“Cậu là ai? Chẳng lẽ là cường giả đã tới đỉnh phong nhập thần rồi?”
Trương Thiên lắc đầu nói: “Anh không xứng được biết.”
“Tôi cho anh một cơ hội nữa, gọi Dương Tiêu tới, hoặc là lựa chọn cái chết!”