Lúc này, Lăng Uy không dám tin vào tình hình thực tế nữa.
Cục diện đang xoay chuyển, tế đàn nhà họ Lăng sắp bị sụp đổ.
Đối mặt với các cuộc điện thoại gọi đến của hết nhân viên này đến nhân viên khác, Lăng Uy không dám nhận thêm bất cứ cuộc điện thoại nào nữa, ông ta bây giờ cũng không dám ở lại hiện trường thêm một phút giây nào nữa.
Ông ta phải nhanh chóng đi xử lý, ông ta phải vận dụng hết tất cả các mối quan hệ để giữ lại địa vị của nhà họ Lăng.
Lăng Uy hung ác nhìn chằm chằm Trương Thiên, gọi Lăng Tiêu Vũ lập tức bước thẳng ra khỏi phòng hội nghị.
Người trong hội trường vẫn còn chưa biết tình hình bên ngoài, nếu như biết thì chắc chắn sẽ không còn đối xử với Lăng Uy giống như một nhân vật lớn nữa.
Mọi người ở trong phòng vẫn còn nghị luận: “Có chuyện gì vậy? Tại sao hội phó Lăng lại rời đi rồi? Chẳng lẽ những nội dung trong video vừa nãy đều là thật sao? Cảm thấy không còn mặt mũi ở lại nữa?”
Hai người ở Cục phát triển cũng không hiểu đầu cua tai nheo gì, bối rối nhìn nhau.
Nhưng rất nhanh, điện thoại các ông chủ đang ngồi ở đây đều vang lên, một số đối tác làm ăn có quan hệ tốt bắt đầu gửi tin nhắn đến hỏi về chuyện của nhà họ Lăng.
Đến lúc này, bọn họ mới cầm điện thoại lên, mới nhìn thấy tin tức động trời của thành phố Khánh Giang.
Không khí trong hội trường bỗng nóng lên.
Lúc này, Liễu Cao Viên mới ra mặt.
Ông ta nhớ đến lời hứa với Trương Thiên, nhớ đến việc Trương Thiên muốn lật đổ nhà họ Lăng.
Bây giờ, mọi chuyện đều đã trở thành sự thật, cho nên nhà họ Liễu phải ra mặt ổn định cục diện, kiểm soát tình hình trong hội thương nhân thật tốt.
Ông ta không thể để hội thương nhân sụp đổ theo được, không thể chỉ vì một nhà họ Lăng mà ảnh hưởng đến toàn bộ nền thương nghiệp được.
Không thể để rắn mất đầu được.
Liễu Cao Viên cũng được xem như là hội trưởng, uy tín của ông ta vẫn có, vỗ nhẹ microphone, bảo mọi người im lặng.
Ông ta ra lệnh nói: “Bởi chuyện vừa rồi của Lăng thị xảy ra đột ngột, cho nên chúng ta phải xem xét lại tất cả các dự án hôm nay và đưa ra kết luận khác.”
“Tôi quyết định hoãn lại hội nghị hội thương nhân Khánh Giang!”
“Đầu tiên phải điều tra rõ ràng chuyện của tập đoàn Lăng thị và hội phó Lăng.”
“Hội nghị hôm nay trước hết dừng ở đây.”
Đám người phía dưới gật đầu, vỗ tay rồi nhanh chóng rời khỏi.
Bọn họ đều muốn nghe ngóng chuyện của nhà họ Lăng.
Hội trường rộng lớn lúc này, chỉ còn lại Trương Thiên và Liễu Cao Viên.
Sắc mặt Trương Thiên nghiêm túc, bước chân vững vàng, trầm giọng nói, “Liễu gia chủ, như lúc trước tôi đã nói, tôi hạ gục nhà họ Lăng, ông giúp tôi duy trì nền kinh tế Khánh Giang thật tốt.”
“Nhất định!” Liễu Cao Viên hiểu, ông ta hiếu kỳ hỏi, “Trương tiên sinh là đã có chuẩn bị từ lâu?”
Trương Thiên không trả lời, chuẩn bị rời đi.
Liễu Cao Viên lại nhẹ giọng hỏi, “Trương tiên sinh bây giờ muốn đi đâu? Không biết lát nữa có thể cùng tôi ăn một bữa cơm được không?”
Ơn cứu mạng Liễu Ngữ Yên lúc trước còn chưa có báo đáp. Sợ nhà họ Lăng phát hiện ra nên bọn họ cũng không liên lạc nhiều. Bây giờ nhà họ Lăng đã sụp đổ, phải cảm tạ Trương Thiên thật tốt, cũng làm tròn nghĩa vụ của một người chủ nhà.
Trương Thiên lắc đầu, lạnh giọng nói, “Tạm thời không rảnh, tôi phải diệt cỏ tận gốc.”
Anh rời đi, để lại cho Liễu Cao Viên một bóng lưng cao thâm khó lường.
…
Giờ phút này ở Khánh Giang, chỉ cần nơi nào có màn hình điện tử là chỗ đó đều đang phát sóng lặp đi lặp lại video bóc trần bộ mặt xấu xí của nhà họ Lăng.
Mỗi một cái TV, mỗi một kênh truyền hình ở đây đều đang phát sóng!
Trên xe buýt, màn hình quảng cáo ở tàu điện ngầm, thậm chí cả đài radio trên xe taxi…
Đặc biệt là trên nền tảng phát sóng trực tiếp Ái Thiên dùng hồng bao hơn 2 tỷ để thu hút lượng người truy cập, tất cả các phòng phát sóng đều đang đưa tin một cách mạnh mẽ!
Vốn dĩ là cả thành phố đang cầm điện thoại xem chương trình phát sóng trực tiếp, tin tức nhà họ Lăng vừa được tung ra, thì dường như ngay lập tức, mọi ngóc ngách của Khánh Giang đều thấy video kia.
Tiểu Lục thật sự đã phát trực tiếp khắp thành phố!
Trên đường phố, đâu đâu cũng là tiếng nhân dân phản đối nhà họ Lăng.
Chẳng những ăn bớt tiền phía trên, còn nuốt tiền phía dưới, ức hiếp bách tính.
Nhà họ Lăng không thể tồn tại được nữa.
“Công trình tàu điện ngầm chậm như vậy, hóa ra là do nợ tiền dự án. Càng quá đáng hơn là ngân sách phía trên cấp là 500 tỷ NDT mà chỉ đầu tư có 25 tỷ NDT để xây dựng? Nhà họ Lăng làm như thế có còn là con người không?”
“Bảo sao môi trường cảnh quan lại tệ hại như này, công trình rác rưởi, cấp 50 tỷ NDT mà chi có 5 tỷ NDT! Người nhà họ Lăng đại gian đại ác!”
“Thương nhân cũng thật khổ quá mà! Bị ép nộp 10.000 mỗi tháng, nhà họ Lăng đúng thật là ác mà!”
“Tôi cứ tưởng là do lãnh đạo bên trên, hóa ra là do nhà họ Lăng làm loạn.”
“Tôi muốn kiện bọn họ. Nhà họ Lăng kéo nền kinh tế của Khánh Giang đi xuống.”
“Nhà họ Lăng hãm hại người tất cả nhân dân Khánh Giang!”
“Đả đảo nhà họ Lăng!”
“…”
Giờ phút này, khắp các con phố lớn ngõ ngách nhỏ Khánh Giang đều vang lên tiếng phỉ nhổ, chửi rủa nhà họ Lăng.
Lăng Uy và Lăng Tiêu Vũ rời khỏi trung tâm hội nghị, mới biết Trương Thiên đã sắp đặt một cạm bẫy lớn nhường nào, sắc mặt đen đến cực điểm.
Bọn họ vội vã chạy về trụ sở chính của công ty, phát hiện tầng một chật kín phóng viên và người biểu tình.
Tất cả đều đồng thanh mắng to, “Ác lang vơ vét của cải, nhà họ Lăng phải sụp đổ!”
Lăng Uy chỉ còn cách quay về biệt thự nhà họ Lăng, để người trong công ty đuổi đám người bên ngoài đi.
Lúc này, tất cả các vị lãnh đạo cấp cao đều ngồi chờ trong phòng khách nhà họ Lăng.
Lăng Uy mắng to: “Các nền tảng, truyền thông đã ngừng chiếu video chưa? Phương án tẩy trắng như thế nào? Có ai đưa ra được sách lược nào tốt hơn không?”
Nhiều vị lãnh đạo cấp cao không một ai dám lên tiếng.
Phụ tá của Lăng Uy nói, “Ông chủ, chúng ta kiểm soát các phương tiện truyền thông, đã đóng tất cả các máy chủ và dừng phát sóng trực tiếp, nhưng tiếc rằng đều vô ích!”
“Về phương án tẩy trắng, cũng hoàn toàn vô dụng. Thủy quân trên mạng rất đông rất mạnh, không tẩy trắng được!”
“Chuyện này là thế nào!” Lăng Uy trợn mắt, “Chúng ta nắm quyền kiểm soát 80% các phương tiện truyền thông lớn nhở ở Khánh Giang, cậu nói với tôi là không có tác dụng?”
Phụ tá nghe xong, dừng lại một lúc, mới trầm giọng mở miệng nói ra, “Bởi vì nền tảng phát sóng trực tiếp Ái Thiên bây giờ gần như là độc chiếm toàn bộ lượng người truy cập của Khánh Giang, bọn họ hôm nay phát ra hồng bao 20 tỷ NDT, toàn bộ người Khánh Giang đều xem buổi phát sóng trực tiếp của họ.”
“Bọn họ còn phát sóng video kia về chúng ta trong tất cả các phòng phát sóng trực tiếp…”
“Mặc dù chúng ta đã tắt tất cả các phương tiện truyền thông, nhưng lại không hề ảnh hưởng gì đến lượt xem của khán giả.”
“Công ty đẩy ra phương án tẩy trắng nhưng cũng chẳng thể nào phân tán được lượng người truy cập. Tất cả đều do hàng chục triệu thủy quân mạng của nền tảng trực tiếp Ái Thiên dắt mũi.”
“Công ty của chúng ta…sợ là…không lật được rồi…”
Phụ tá cũng không dám nói lớn tiếng kết quả phân tích cuối cùng.
Một công ty lớn như vậy, nói sụp đổ liền sụp đổ thật sao?
Lăng Uy quay người, túm lấy cổ áo phụ tá, quát nạt hét lên, “Cậu nói cái gì?”
“Nhà họ Lăng tôi sẽ sụp đổ sao?”
“Chỉ bằng một cái tên Trương Thiên mà dám chơi đổ tôi? Không thể nào!”
Tút tút!
Lăng Uy thả phụ tá ra, tức giận bắt đầu gọi điện thoại.
Gọi cho người phụ trách Cục truyền thông, không nhấc máy!
Gọi cho một ông lớn quản lý truyền thông, bị cúp máy!
Liên tục mấy cuộc gọi, đều không ai nghe!
Lông mày Lăng Uy nhíu lại càng sâu, nhưng có một cuộc điện thoại gọi đến, là người đứng đầu Khánh Giang.
Quan hệ giữa ông ta và người đứng đầu Khánh Giang không được tốt, nhất định là gọi điện thoại đến để hỏi tội.
Nhưng ông ta vẫn phải nhận điện thoại…
“Đại lão!” Lăng Uy run rẩy khách khí nói.
Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến tiếng mắng rất lớn, thế nhưng không một ai nghe thấy nội dung rốt cuộc là gì, chỉ thấy sắc mặt Lăng Uy càng ngày càng khó coi, sau đó cúp điện thoại.
Đại lão nói Lăng Uy đã bị loại, bảo ông ta đem giao nộp toàn bộ tài sản nhà họ Lăng, đại lão không muốn nhìn thấy nhà họ Lăng ở Khánh Giang nữa.
Muốn Lăng gia không còn đường sống!
Cái này chẳng khác nào lệnh tử hình, nhà họ Lăng ông ta chấm hết thật rồi!
Lăng Uy ngừng lại, tất cả hoảng loạn vừa rồi đều biến mất, bây giờ ông ta đứng im ở đó, không nhúc nhích.
Bởi vì không cần thiết phải cứu vãn tình hình hiện tại nữa, đại lão đã gọi điện cho ông ta, nói ông ta bị loại rồi!
Tất cả đã vô ích rồi!
Lăng Uy nhìn đám lãnh đạo cấp cao, vung tay hét lên: “Cút đi! Đám vô dụng!”
Bây giờ nhà họ Lăng đã bị sụp đổ, bọn họ cũng chẳng thèm hầu hạ nữa, trong ngáy mắt liền rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại Lăng Tiêu Vũ và phụ tá.
Lăng Uy cau mày, thần sắc nghiêm túc, lôi điện thoại ra, bấm một dãy số.
Tổ chức Hừng Đông!
…