Trung tâm hội nghị Khánh Giang có rất nhiều phòng họp.
Ở giữa trung tâm hội nghị là phòng họp lớn nhất, hội nghị hôm nay cũng là được cử hành ở chỗ này.
Phòng họp dùng tông đỏ làm màu chủ đạo, khiến hội nghị hội thương nhân Khánh Giang càng tăng thêm phần long trọng.
Đầu tiên là bục giảng, giống một cái sân khấu nhỏ, ở giữa bày một cái bục đứng, trên bục có hoa tươi và một số micro.
Phía trên bục giảng còn có một màn chiếu lớn, chủ yếu được dùng để trình chiếu tư liệu dự án hạng mục.
Dưới bục giảng là một hàng ghế nệm êm bọc lụa, có tổng cộng tám cái ghế.
Thoạt nhìn có thể đoán được là chỗ ngồi được chuẩn bị cho những nhân vật lớn quan trọng của hội nghị.
Sau cái bàn chính là một loại dãy ghế dựa, là chỗ ngồi của các vị khách quý.
Đây là chỗ ngồi của các vị hội viên trong hội thương nhân.
Trên mỗi ghế đều được gắn thẻ tên, ghi rõ vị trí của từng người.
Sau khi Trương Thiên bước vào, có một nữ nhân viên lễ tân, rất khách sáo chào hỏi, rồi dẫn anh đi vào trong hội trường, ngồi xuống vị trí của đại biểu thành phố Nam Châu.
Vị trí đại biểu của thành phố Nam Châu vẫn còn khá gần phía trước, bởi vì ở Khánh Giang, Nam Châu cũng được xem như là một thành phố lớn.
Sau khi Trương Thiên ngồi xuống, nữ nhân viên lễ tân liền bưng trà nóng tới, phục vụ rất tốt.
Hiện tại, số người vào hội trường vẫn còn rất ít, Trương Thiên cầm tài liệu lên, đọc nội dung hội nghị ngày hôm nay.
Nội dung chủ yếu được chia làm hai phần.
Phần thứ nhất là giới thiệu các dự án mới của hội thương nhân Khánh Giang để thu hút đầu tư và phát triển.
Phần thứ hai là từng thành phố phát biểu vấn đề của địa phương, đông đảo hội viên trong hội thương nhân sẽ giúp đỡ giải quyết.
Những thứ này đối với Trương Thiên mà nói thì chẳng có gì gọi là đặc sắc cả.
Anh cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Tiểu Lục: “Hội nghị được cử hành ở trung tâm hội nghị Khánh Giang, nghĩ cách xâm nhập và kiểm soát màn hình lớn của phòng họp chính.”
“Nhận lệnh.” Tiểu Lục nhắn lại.
Bây giờ Tiểu Lục đang ngồi trong văn phòng của Lâm Tử Thanh, bắt đầu thực hiện thao tác trên máy tính.
Trong văn phòng Lâm Tử Thanh lúc này có khoảng năm, sáu người, ngoài Lý Dĩnh Nhi ra, thì còn có đám người Tưởng Minh Đức, Tô Phong, Bành Hoa và Lâm Nhật Thăng.
Bọn họ trông thấy động tác của Tiểu Lục, lập tức liền nhào tới hỏi:
“Bắt đầu rồi sao?”
“Không phải còn nửa tiếng nữa hội nghị hội thương nhân mới bắt đầu sao?” Tô Phong hỏi.
Tất cả mọi người đều cau mày, nhìn về phía Tiểu Lục.
Lâm Tử Thanh cũng đi tới, cô nắm chặt ly cà phê trong tay, lông mày hơi nhíu lại.
Tiểu Lục chỉ quay sang nhìn chị dâu khẽ đáp, “Vẫn chưa, lão đại bảo em xâm nhập kiểm soát màn hình lớn của phòng họp chính thôi.”
“Ừm.” Lâm Tử Thanh gật đầu.
Mọi người đồng loạt thở ra một hơi, quay lại chỗ ngồi của mình, yên lặng chờ đợi.
Đột nhiên, màn hình lớn của phòng họp bỗng chuyển động.
Trương Thiên nhận ra, khóe miệng anh nhếch lên, lộ ra ý cười.
Tiểu Lục cũng gửi tin nhắn đến, “Đã xâm nhập và kiểm soát!”
“Tốt.” Trương Thiên nhắn lại.
Anh cất điện thoại di động đi, phòng họp lúc này cũng bắt đầu truyền đến động tĩnh.
Đương nhiên là các nhân vật lớn bước vào hội trường rồi.
Trương Thiên quay đầu nhìn sang.
Chỉ thấy Liễu Cao Uy và Lăng Uy dẫn theo hai người tiến vào, có thể khiến hai vị hội trưởng tôn kính như vậy, khẳng định là đại lão Khánh Giang.
Hai người kia đều mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn.
Một vị đã có tuổi, gương mặt phúc hậu, nụ cười dễ mến.
Một vị khác khoảng hơn bốn mươi tuổi, vẻ mặt nghiêm nghị mang lại cảm giác uy nghiêm, nhưng đôi mắt hí lại để lộ một tia giảo hoạt.
Lăng Uy lộ ra vẻ tươi cười, bắt tay tiếp đón, cười nói, “Hạ lão gia, anh Triệu, hoan nghênh hai người đến chỉ đạo công tác hội thương nhân”
Liễu Cao Viên cũng gật đầu hoan nghênh, để hai người kia đi trước.
Các hội viên hội thương nhân Khánh Giang đứng xung quanh, ánh mắt đổ dồn về phía họ,sau khi trông thấy hai vị kia cũng bắt đầu xôn xao bàn tán:
“Úi, đây không phải là Hạ Bá Dương và Triệu Chí Cao hay sao?”
“Hội trưởng mời hai vị lãnh đạo Cục phát triển Khánh Giang đến luôn sao?”
“Nhân vật lớn cũng đến, xem ra năm nay Khánh Giang có rất nhiều dự án mới đây.”
“Những năm gần đây bên trên thúc đẩy Khánh Giang phát triển mạnh mẽ, không thiếu dự án, nhưng anh có tiền đầu tư vào không?”
“haha, theo chân của hội trưởng thôi.”
“Xùy, nhà họ Liễu không bằng nhà họ Lăng đâu, anh xem người nhà họ Lăng với Triệu Chí Cao thân thiết như nào kìa!”
“Chính xác, nếu cứ tình hình này, phó hội trưởng sẽ lên làm hội trưởng cũng nên.”
…
Thì ra là hai nhân vật lớn của Cục phát triển Khánh Giang.
Không quen!
Trương Thiên không đứng lên chào hỏi và chào hỏi nhiệt tình giống như những người khác để lôi kéo quan hệ.
Anh cũng không thể nào chấp nhận cái dạng lôi kéo vuốt mông ngựa như này.
Cuối cùng, Liễu Cao Viên và Lăng Uy dẫn theo hai vị kia, ngồi xuống vị trí nổi bật nhất phía trước.
Sau đó, hội viên hội thương nhân cũng lần lượt đi vào hội trường, ngồi xuống chỗ ngồi của mình, còn có một số phóng viên và giới truyền thông cũng đi vào trong hội trường.
Đúng mười giờ sáng, hội nghị chính thức bắt đầu.
Chủ trì hội nghị lần này là do phó hội trưởng Lăng Uy đảm nhiệm, dù sao cũng không thể để hội trưởng làm chủ tọa được.
Lăng Uy bước lên bục giảng, câu đầu tiên chính là vuốt mông ngựa nói: “Trước hết, xin mọi người hãy nổ một tràng pháo tay nhiệt liệt chào đón hai vị lãnh đạo của Cục phát triển Khánh Giang là Hạ lão gia, Hạ Bá Dương và anh Triệu, Triệu Chí Cao đích thân đến chỉ đạo triển khai công tác cho hội thương nhân của chúng ta năm nay.”
Hai người bọn họ đứng lên vẫy tay.
Rào rào!
Tiếng vỗ tay vang lên không ngớt.
Sau đó, trong phần phát biểu mở đầu, Lăng Uy nói rất nhiều câu vô nghĩa, tóm lại chính là cùng nhau phát triển Khánh Giang.
Trương Thiên lắc đầu, cười nhạo vài tiếng.
Nhà họ Lăng là vì sự phát triển của Khánh Giang? Mà không phải vì muốn nhét đầy túi tiền sao?
Tiếp đó, Liễu Cao Viên và hai vị lãnh đạo trong Cục phát triển đứng lên phát biểu, hội nghị mới được coi là chính thức bắt đầu vào chủ đề chính.
Thay vào đó, Lăng Uy chủ trì, bắt đầu vào phần đầu tiên.
Xúc tiến đầu tư cho các dự án phát triển mới.
Ông ta điều khiển màn hình lớn, trình chiếu dự án đầu tiên ra.
Lăng Uy giải thích nói: “Năm nay, lĩnh vực thể thao giải trí rất thịnh hành, bên trên yêu cầu Khánh Giang thúc đẩy và phát triển các dự án thể thao giải trí.”
“Qua nghiên cứu của Cục phát triển, xác nhận khu đất ở ngoại ô thành phố sẽ được khai phát và xây dựng khu vui chơi giải trí trên mặt nước, vị trí của địa điểm này cũng đã được xác nhận, chỉ còn thiếu nhà đầu tư xây dựng.”
Sau đó, Lăng Uy chiếu lên một khu đất nằm ở vị trí ngoại ô thành phố.
Vị trí hẻo lánh và quá xa trung tâm thành phố, hơn nữa còn không có tàu điện ngầm, nói là vùng núi không có người khai phá cũng chẳng quá đáng chút nào.
Ở vị trí như này, ai sẽ đầu tư phát triển công viên nước chứ?
Các ông chủ ngồi ở đây đều biết cái này chẳng khác nào một cái hố, nhất định sẽ không thể thu hồi vốn lại được, lại còn là nhiệm vụ do người bên trên chỉ thị xuống, không thể chậm trễ công việc được.
Lăng Uy liếc nhìn mọi người có mặt ở hiện trường một chút, lớn tiếng hỏi, “Nguồn vốn hỗ trợ bên trên rót xuống không nhiều, dự án này sẽ do các nhà đầu tư phát triển trước, sau này sẽ thu lại lợi nhuận cực cao.”
“Ai muốn đầu tư vào dự án tốt, có tiềm năng phát triển vô cùng lớn này?”
Tiếng ồn ào vang lên trong phòng hội nghị, mọi người xôn xao nghị luận.
…