Ra khỏi Tham Vương Đường, Lý Hiên lập tức gọi điện cho Hoàng Giang Thái.
Hiện tại, dược liệu chính để luyện chế Nguyên Khí Đan là nhân sâm đã có rồi, nhưng vẫn còn thiếu một dược liệu chính khác là quả Tam Dương trong truyền thuyết.
Nó là bảo vật được trời đất thai nghén, được quy tắc thiên địa bảo vệ, được ẩn giấu hơi thở, chỉ tới lúc thực sự xuất thế thì người ta mới có thể cảm ứng được nó.
Cho nên Lý Hiên đành phải nhờ Hoàng Giang Thái hỗ trợ.
“Cậu yên tâm, để tôi bảo người của Ẩn Điện đi tìm.”
Hoàng Giang Thái lập tức đồng ý ngay, đối với ông ấy, chuyện của Lý Hiên là chuyện quan trọng nhất.
Cúp điện thoại, Lý Hiên trở về biệt thự Lâm Hồ.
Hắn không hề để ý thấy ở một góc ven đường có một người đang đứng ngây ra như phỗng, biểu cảm vừa giật mình vừa không thể tin nổi.
“Lý Hiên không chết, hắn còn sống, hơn nữa đã về Sở Châu.”
Tới tận khi bóng Lý Hiên khuất hẳn khỏi tầm mắt, cô ta mới hoàn hồn.
Cô ta nhớ rõ, người tình của cô ta từng nói, năm năm trước, chính anh ta đã xô Lý Hiên xuống hồ Thiên Tinh.
Người khác đều nghĩ tên rác rưởi nhà họ Lý đã bỏ trốn, chỉ có cô ta biết hắn đã không còn trên đời từ lâu rồi.
Thế nhưng lúc này cô ta lại nhìn thấy gì đây, người đáng lẽ đã chết từ năm năm trước vậy mà lại còn sống và xuất hiện trong tầm mắt của cô ta.
Cô ta hít sâu một hơi, mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại nổi.
Quách Lệ lấy điện thoại di động ra bấm một số điện thoại.
Đầu bên kia vang lên giọng nói lười biếng.
“Tiểu Lệ, lẽ nào thẻ lại hết tiền rồi ư? Anh vừa mới chuyển cho em ba trăm ngàn cơ mà.”
Ở đầu bên kia điện thoại, giọng người đàn ông rõ ràng khá bất mãn.
Quách Lệ rất đẹp nhưng mà cũng rất giỏi tiêu tiền.
“Tân Vũ, không phải chuyện tiền bạc, vừa rồi em nhìn thấy Lý Hiên ở đầu đường.”
Giọng Quách Lệ run run.
“Không thể nào.”
Giọng của người ở đầu bên kia nâng lên hẳn mấy tone, có phần thất thố.
“Năm năm trước, chính tay anh đã đẩy hắn xuống hồ, suốt một tiếng đồng hồ không thấy hắn ngoi lên, chắc chắn hắn không thể còn sống được.”
“Thật, thật đó, em chắc chắn 100%, hắn không khác gì 5 năm trước cả, trừ phi trên đời này có người giống hệt một người khác.”
Quách Lệ vô cùng chắc chắn.
Cô ta là bạn học thời đại học với Lý Hiên, còn từng theo đuổi hắn nhưng hắn không hề coi một kẻ bợ đỡ như cô ta ra gì.
Sau đó, cô ta mồi chài được một cậu ấm khác của Sở Châu, Vệ Tân Vũ.
Trong một lần uống say, Vệ Tân Vũ đã lỡ miệng nói cho cô ta biết chính anh ta đã đẩy Lý Hiên xuống hồ Thiên Tinh.
Đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc lâu rồi mới nói:
“Em chắc chắn thật chứ?”
Quách Lệ gật đầu: “Đương nhiên, không đời nào em nhận nhầm được.”
“Giờ em trở về đi, về ngay lập tức!”
Điện thoại cúp máy, Quách Lệ vội vã rời đi.
…
Biệt thự Lâm Hồ.
Lý Hiên mới vừa tới cửa đã nghe thấy tiếng con gái cười khanh khách trong nhà.
Hắn mở cửa ra, Đóa Đóa lập tức nhào vào lòng hắn.
Lý Hiên ngắm nhìn cô con gái đáng yêu, không nhịn được bế bổng cô bé lên chỉ bằng một tay.
“Cha đi vắng, con ở nhà có quậy không vậy?”
Lý Hiên hỏi.
Đóa Đóa lắc đầu.
“Đóa Đóa ngoan lắm, Đóa Đóa đang chơi trò chơi với các chú.”
“Ồ, chơi gì vậy?”
“Bọn con chơi trò ba con thỏ nhỏ, đóng giả củ cải, diều hâu vồ gà con với lại…”
Đóa Đóa xòe ngón tay ra đếm liền một mạch mười mấy trò chơi.
Tất cả đều là trò chơi cô bé học được ở nhà trẻ, bình thường vẫn hay chơi với các bạn.
Lý Hiên liếc nhìn mấy tên ẩn vệ, trông thấy tất cả đều mướt mải mồ hôi.
Bảo mấy sát thủ lạnh lùng bình thường chỉ biết giết người chơi trò chơi với trẻ con đúng là cũng làm khó bọn họ thật.
“Vất vả rồi.”
Lý Hiên nói với bọn họ.
Bọn họ vội vàng lắc đầu.
“Đó là chuyện phải vâng lệnh tiền bối thực hiện.”
Lý Hiên mỉm cười, đi lại chỗ ghế sô pha, đặt Đóa Đóa xuống, sau đó chải lại tóc cho cô bé.
Hắn rút một tờ giấy để trên bàn, hí hoáy viết ra một bộ công pháp, đưa cho một tên ẩn vệ.
“Sau này hãy tu luyện theo cái này.”
Tên ẩn vệ đó ngờ vực nhận lấy.
Trên đó ghi nội dung của một bộ công pháp, chính là công pháp tu luyện của bọn họ nhưng khác ở chỗ, công pháp trong giấy đã được thay đổi một chút.
“Công pháp tu luyện của các người là phương pháp mì ăn liền, mặc dù uy lực không nhỏ nhưng cũng làm cơ thể bị tổn thương nặng nề, sau này hãy tu luyện theo bản tôi đưa, vậy mới tránh được vấn đề này.”
Lý Hiên từ tốn nói.
“Cảm ơn tiền bối.”
Mấy ẩn vệ vội vàng hành lễ, đồng thời trong lòng dấy lên sóng to gió lớn.
Lý Hiên chỉ mới tiếp xúc với bọn họ hai lần, vậy mà đã viết lại được hoàn chỉnh công pháp tu luyện của bọn họ, hơn nữa còn giúp hoàn thiện nó, quả là kinh khủng.
Trước đó, Hoàng Giang Thái bảo bọn họ nghe lệnh của Lý Hiên, bọn họ còn không hiểu nhưng hiện tại thì đã tâm phục khẩu phục rồi.
“Được rồi, đi ra ngoài đi.”
Lý Hiên khoát tay, mấy người kia thấy vậy mới xin phép đi ra ngoài.
“Đóa Đóa, tối nay con muốn ăn gì? Cha đích thân vào bếp nấu cho con nhé?”
“Dạ được, Đóa Đóa muốn ăn hamburger.”
“Con chọn món khác đi.”
Lý Hiên cười lắc đầu.
Thực phẩm rác chỉ nên ăn một, hai lần thôi, ăn thường xuyên không tốt.
“Vậy con muốn ăn que khoai tây chiên…”
Thấy Đóa Đóa kể liền mấy món đều là cùng một loại thực phẩm, Lý Hiên không khỏi cay xè sống mũi.
Trong ấn tượng non nớt của Đóa Đóa thì đây là những món ngon nhất mà cô bé từng ăn.
“Cha nấu thịt kho tàu cho con nhé?”
Lý Hiên hỏi.
“Dạ được.”
Đóa Đóa mút ngón tay, nước dãi sắp sửa trào ra.
Có điều cô bé lại nhanh chóng lắc đầu.
“Nhưng dì Lục Kỳ nói chỉ có tết mới được ăn thịt kho tàu thôi, vì thịt đắt lắm.”
Lý Hiên xoa đầu con gái.
“Sau này Đóa Đóa muốn ăn gì thì ngày nào chúng ta cũng ăn được hết.”
Nói xong, hắn bật ti-vi lên cho Đóa Đóa xem phim hoạt hình, còn hắn thì đi vào bếp.
…
Sáng sớm hôm sau.
Lý Hiên duỗi lưng, ngồi dậy, quay qua trông thấy Đóa Đóa vẫn còn ngủ say.
Hôm qua cô bé quậy cả ngày nên mệt.
Đóa Đóa thỉnh thoảng lại vừa ngủ vừa bĩu môi, khuôn mặt núng nính cực kỳ dễ thương.
Lý Hiên không khỏi mỉm cười, cảm giác cuộc sống như thế này chính là khoảng thời gian hạnh phúc nhất.
Chỉ tiếc không có Thanh Thiển ở đây, nếu không thì gia đình ba người hòa thuận, vui vẻ tuyệt gấp trăm lần, vạn lần so với làm tiên đế chó má gì đó.
Lý Hiên rón rén rời giường, đi làm bữa sáng cho Đóa Đóa.
Tới khi phòng bếp tỏa ra mùi thơm, Đóa Đóa mới dụi đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ đi ra khỏi phòng.
Lý Hiên đi tới, bẹo đôi má phúng phính của cô bé.
“Bé heo lười, con ngửi thấy mùi thơm nên dậy à?”
Đóa Đóa chun mũi một cái: “Không phải.”
Nói rồi, đôi mắt của cô bé vẫn không kìm được liếc nhìn chiếc đĩa trong tay Lý Hiên.
Sau một hồi lóng ngóng rửa mặt, Đóa Đóa tự đeo yếm, ngồi vào chỗ, cầm nĩa lên, bắt đầu ăn sáng.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Là Lục Kỳ đến thăm Đóa Đóa.
Trong tay Lục Kỳ có xách theo bữa sáng, sau khi thấy bữa sáng đã được nấu xong, bày trên bàn, ánh mắt Lục Kỳ không khỏi lộ vẻ ngạc nhiên.
“Đây là bữa sáng anh làm cho Đóa Đóa à?”
Lục Kỳ hỏi.
Theo như Lục Kỳ được biết, trước đây Lý Hiên là một cậu ấm nhà giàu, dù gia cảnh sa sút nhưng hắn hoàn toàn không biết làm mấy chuyện này.
“Đúng vậy.”
Lý Hiên gật đầu.
Lục Kỳ không nói gì, để bữa sáng mua sẵn lên bàn ăn.
“Chắc anh chưa ăn phải không, vừa hay tôi mua hơi dư một chút, anh ăn đỡ giúp Đóa Đóa nhé.”
Lý Hiên nhìn thấy bữa sáng đó rõ ràng là suất ăn dành cho hai người, một đứa bé như Đóa Đóa sao có thể ăn hết được.
Hắn biết Lục Kỳ cố ý mua cho hắn, chẳng qua không muốn nói ra mà thôi, hắn không khỏi mỉm cười, cũng không vạch trần cô ấy, ngồi xuống ăn ngấu nghiến.
Ăn sáng xong, Lục Kỳ hỗ trợ rửa bát, Lý Hiên vét được một muôi thứ gì đó đen sì ở trong nồi cơm điện, bỏ vào hộp cơm dùng một lần.
Sau đó hắn bảo với Lục Kỳ: “Đi thôi.”
“Đi đâu?”
Lục Kỳ thắc mắc nhìn Lý Hiên.
“Tới bệnh viện thăm em trai cô.”
Lý Hiên bước tới bế Đóa Đóa.
“Đi nào, cha dẫn con tới bệnh viện thăm chú Lục Vĩ của con rồi đưa con đi mua quần áo mới nhé, được không?”
“Dạ được.”
Đóa Đóa vui vẻ vỗ bàn tay nhỏ.
Lục Kỳ đứng ở đằng sau không khỏi giật mình nhìn bóng lưng cao lớn của Lý Hiên, trong lòng thấy khá phức tạp.
Năm năm trôi qua lại gặp lại nhau, Lý Hiên đã khác hẳn trước đây.
Chín chắn, tự tin, hào phóng, khiến Lục Kỳ hoàn toàn không thể liên tưởng người này với cậu ấm ăn chơi, chán chường trước đây.