Ngồi một góc, Dư Hàn Dực gương mặt sầu não không ngừng uống lại tiếp tục uống thứ chất cồn có khả năng gây nghiện khiến thần hồn con người ta điên đảo.
" Haizzz!! tìm mãi không thấy, hóa ra là trốn ở đây sao?"
Mã Hoành Kỳ cười khổ vỗ nhẹ vai Dư Hàn Dực, không dễ gì mới moi được bóng dáng bạn hữu trong cái nơi xô bồ như thế này.
" Ngồi đi"
Dư Hàn Dực lạnh nhạt nói, tầm mắt vẫn không nhìn người vừa đến, chỉ nháy mắt ra hiệu cho phục vụ rót thêm một ly khác đưa đến trước mặt Mã Hoành Kỳ.
" Uống với mình một ly!"
Chủ động lấy ly chạm vào ly rượu của Mã Hoành Kỳ, Dư Hàn Dực một lần nửa uống cạn, hơi thở hắn nóng rực vì chất cồn khiến cho Mã Hoành Kỳ ngồi kế bên vẫn cảm nhận được người bạn này rốt cuộc đã uống bao nhiêu rượu.
" Sao vậy. Có vấn đề gì sao?"
Mã Hoành Kỳ nhấm nháp ly rượu trong tay, đưa mắt nhìn về Dư Hàn Dực dò xét.
" Chẳng lẽ cậu vì chuyện của Hạ Mỹ Kỳ và Cố tổng mà tức giận?"
Lời nói truyền đến càng khiến người nào đó sắc mặt kém lại vài phần, đặt mạnh ly rượu xuống bàn, miệng lầm bầm không rõ hắn đang nói gì. Quả thực lời Mã Hoành Kỳ nói không sai? Dư Hàn Dực hắn chính là vì chuyện này mà để tâm, vốn dĩ tưởng rằng đầu quân cho Cố thị, Cố Hoàn sẽ giúp hắn đối phó Hạ Mỹ Kỳ như đã hứa. Nhưng rốt cuộc thì sao, trải qua ngần ấy thời gian chẳng những cô ta bình an vô sự mà hơn nửa mối quan hệ với Cố Hoàn càng thêm tiến triển. Chuyện này nếu để người khác biết thì Dư Hàn Dực hắn há chẳng còn mặt mũi, nên chỉ có thể nén giận làm như không có việc gì. Nhưng dù sao cũng là bạn bè nhiều năm, nhìn thái độ hắn như thế Mã Hoành Kỳ cũng đủ biết lý do, càng thêm tự đắc, nửa đùa nửa thật tiếp tục đào sâu vấn đề.
" Lúc mới bắt đầu mình chẳng phải đã nói qua với cậu rồi sao. Cũng vì cậu một lòng tin tưởng Cố Hoàn, tin tưởng hắn giúp cậu đối phó Hạ Mỹ Kỳ... Hiện tại thì sao?'
Mã Hoành Kỳ uống xong một ngụm rượu rồi mới tiếp tục:
" Chẳng thấy Hạ Mỹ Kỳ bị ảnh hưởng gì, ngược lại mối quan hệ của hai người họ càng lúc càng tốt. Nghe nói hai công ty đang có ý định sáp nhập, là do Hạ Mỹ Kỳ chủ động đề xuất"
" Đủ rồi" _ Dư Hàn Dực quát lớn, bàn tay siết chặt ly rượu đến mức nổi gân xanh.
" Cậu nóng giận cái gì. Chuyện này mình ngay từ đầu mình đã dự liệu trước. Chỉ là không nghĩ nó lại đến sớm như vậy"
" Không cần nghĩ cũng biết, Cố Hoàn hắn xem trọng lợi ích thế nào. Đứng trước món lợi khổng lồ từ Hạ thị, còn nghĩ rằng hắn sẽ gây bất lợi cho Hạ Mỹ Kỳ sao? Hàn Dực, lần này cậu đã đặt lòng tin sai chỗ rồi " giọng Mã Hoàng Kỳ trầm thấp, từng câu từng chữ như đọc hết tâm tư của Dư Hàn Dực, bị nói trúng tim đen hết lần này đến lần khác, tôn nghiêm đàn ông khiến hắn gần như mất kiểm soát.
" Mình nói cậu đủ rồi"
Dư Hàn Dực mất kiên nhẫn, nhìn Mã Hoành Kỳ trừng mắt, cố gắn kiềm chế cơn thịnh nộ, các khớp xương bàn tay nắm lại kêu răng rắc.
" Cậu bình tĩnh, hà tất gì tức giận" - Mã Hoành Kỳ dịu giọng, nhanh tay rót cho Dư Hàn Dực ly rượu.
" Nào, mình uống với cậu. Đêm nay chúng ta không say không về"
" Được, hôm nay chúng ta không say không về" - Dư Hàn Dực rất nhanh bình ổn, người say tuy có chút bất đồng nhưng không phải không thể thương lượng.
" Thời gian còn dài mình không tin vận số Hạ Mỹ Kỳ luôn tốt như vậy?"
"..." Dư Hàn Dực sau khi bình ổn cũng trở nên tỉnh táo hơn, lực đạo bàn tay hơi hơi buông lỏng, ánh mắt hắn vô định chẳng biết đang nghĩ ngợi điều gì. Chứng kiến màn này Mã Hoành Kỳ như có như không trưng ra biểu tình hài lòng, môi cong khẽ nhếch đầy tự mãn.