• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi ba mẹ của Khánh Linh vừa đi vào phòng khách thì bác Khuê lên tiếng gọi lớn:

- Lan! Lan con bác Liêm có phải không? Lan ơi mình là Khuê đây đã hơn ba mươi năm rồi chúng ta không gặp nhau bạn có nhớ mình không?

Mẹ Lan lúc này cũng đứng sựng người lại lấy tay dụi mắt mấy lần rồi như đã nhận ra bạn cũ vui mừng đi đến ôm chầm lấy bác Khuê nói:

- Đúng là Khuê rồi, ngày ấy nhà bạn chuyển nhà mình đã khóc rất nhiều trong năm đầu bạn chuyển đi chúng ta còn viết thư cho nhau nhưng qua năm thứ hai thư mình viết gửi cho bạn toàn bị trả về...



Bác Khuê cũng mừng mừng tủi tủi thanh minh:

- Tại ba mẹ mình chuyển nhà thêm hai, ba lần nữa nên thư của bạn đi lạc luôn mà mình cũng nhớ nhầm địa chỉ thế là thư mình gửi cũng bị trả lại may mà ngày hôm nay chúng ta được gặp lại nhau mình vui quá bạn ngồi xuống ghế để mình nhìn rõ bạn hơn xem nào.À mà Khánh Linh là con gái của bạn sao? Hèn chi mà ngay ngày đầu tiên con bé đến nhà mình thì mình cứ ngờ ngợ như đã gặp con bé trước đây giờ thì mình khẳng định con gái của bạn giống bạn lắm Lan à.Khánh Linh con mau đưa nước cam lên mời ba mẹ con uống cho đỡ khát nhanh lên...

Khánh Linh đang còn đứng ngây ra vì nghe được câu chuyện cảm động về tình bạn của mẹ và bác Khuê nên khi bác gọi đến tên mình đến lần thứ hai thì giật mình vội đi đưa nước cam lên mời ba mẹ rồi đứng ở góc phòng khách hóng hớt nghe mẹ với bác Khuê thao thao bất tuyệt về chuyện thời con gái của họ đến nỗi ba cô cũng chỉ biết ngồi nghe chứ không được mẹ nhắc đến trong câu chuyện của đôi bạn thân xa cách lâu năm nay mới được gặp lại nhau. Googl𝔢 𝓷ga𝒚 𝘵ra𝓷g [ T𝙍 𝓾𝐌T𝙍𝑈YE𝘕.V𝘕 ]

Khi hai người bạn thân không dứt được câu chuyện thì Quốc Minh về nhà đi vào thấy mẹ của Khánh Linh còn chưa kịp chào hỏi thì mẹ anh đã lên tiếng trước:

- Con trai mau vào chào cô Lan là mẹ của Khánh Linh nhưng lại là bạn rất thân của mẹ bị thất lạc hơn ba mươi năm rồi đấy à mà kia là chồng của cô Lan.



Quốc Minh thấy mẹ vui vẻ như trúng vé số thì cũng nghe lời lễ phép chào hỏi xong anh xin phép về phòng mà khi đi ngang qua Khánh Linh anh ra hiệu cho cô đi theo mình lên lầu vừa vào phòng anh đã nói:

- Cô mau gấp cho tôi vài bộ đồ để tôi chuẩn bị ít tài liệu rồi xe của bệnh viện sẽ đến rước tôi đi công tác ngay bây giờ.

Khánh Linh vội lấy lấy quần áo ở trong tủ của anh ra gấp gọn gàng ngăn nắp rồi xếp vào vali thì bị anh đứng sau lưng áp sát vào tai cô nói:

- Nhớ mang cả đồ nhỏ cho tôi nữa đấy.

Lúc này hai má của Khánh Linh đã đỏ như trái cà chua mà tim cô lại còn đập nhanh liên hồi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực của cô khiến cô vội xoay người đẩy anh ra thẹn thùng nói:

- Đồ riêng tư của anh thì anh tự đi mà sắp xếp tôi...tôi đi xuống với bác Khuê đây.

Khánh Linh nói xong chạy ù ra khỏi phòng anh để mặc anh đứng cười sảng khoái trước phản ứng dễ thương của cô mà anh nghĩ lại đúng là anh giúp cô có tiền chữa bệnh cho mẹ thì cô lại trở thành giúp việc cho mẹ anh rất ưng ý, rồi cũng nhờ cơ duyên ấy mà giờ mẹ anh đã gặp được bạn thân sau bao nhiêu năm mất liên lạc nên mọi việc diễn ra trong vũ trụ này đúng là ý trời nếu có duyên ắt sẽ gặp nhau nhưng hình như trong anh có chút gì đó rung động mỗi khi nhìn thấy cô xấu hổ đỏ mặt hay một hành động chăm sóc của cô dành cho anh tuy nhỏ thôi nhưng lại khiến anh xao xuyến đi làm ở bệnh viện mà lâu lâu sẽ nhớ về cô rồi ngồi mỉm cười một mình.

Sau khi anh rời đi Khánh Linh dọn cơm cho bác Khuê và ba mẹ ăn trưa,trong suốt bữa cơm hai ba con cô như người thừa khi chỉ biết ngồi ăn chứ chứ không thể tham gia vào câu chuyện về tình bạn thân thiết của hai người bạn thân lâu ngày gặp lại, sau khi ăn cơm và nghỉ ngơi thì xe khách đến rước vì trước khi ba mẹ đến thăm đã gọi cho nhà xe để hẹn thời gian đến rước mặc dù không muốn chia tay ba mẹ nhưng vì công việc nên Khánh Linh chỉ đành ngậm ngùi chào ba mẹ để ba mẹ lên xe mà bác Khuê từ lúc mẹ cô về cũng rơi vào trầm tư khi nhìn thấy con gái của bạn thân làm việc quần quật để hoàn thành tốt vai trò là giúp việc.Thật ra trước khi rời đi mẹ cô có nói chuyện với bác Khuê về Khánh Linh vì con gái lớn của bà chịu quá nhiều thiệt thòi kể từ khi học cấp ba xong con bé chưa có lấy một ngày nghỉ ngơi vì bận suốt ngày đi làm từ nhà nọ đến nhà kia mặc dù rất thương con nhưng vì gia cảnh nghèo khó nên đành để con gái bươn chải sớm cho nên Khánh Linh hai mươi năm tuổi nhìn già dặn hơn các bạn cùng trang lứa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK