Mục lục
Xuyên Nhanh: Nam Chính Không Vội Sao Ta Phải Vội (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đông Triêu Duẫn vừa mới bước chân đến đất Thanh Diễn đã được Hoài gia, gia chủ của cả một vùng đất rộng lớn này tiếp đón.

Hoài gia mấy đời làm trọng thần, đất đai được ban cho nhiều không đếm xuể, vùng đất Thanh Diễn này là một trong số đó, chỉ có điều là đến đời Hoài Đức, lão lại muốn đi làm thương nhân. Con đường đời đời làm quan của Hoài gia lập tức bị cắt đứt. Nhưng suy cho cùng, may mà lão làm ăn phát đạt, nếu không tổ tiên mấy đời Hoài gia đội mồ sống dậy cũng phải lôi lão theo sớm.

Lần này Đông Triêu Duẫn cũng là thay mặt cho hoàng thất đến đây thăm hỏi tiểu thiếu gia đang bị bệnh nặng của Hoài gia.

" Tham kiến Triêu vương điện hạ. " Hoài Đức hành lễ, vẻ mặt rõ ràng là đang buồn lo hết sức nhưng vẫn phải nặn ra một nụ cười cho phải phép.

" Không cần đa lễ. Không biết tiểu thiếu gia bây giờ thế nào rồi??!"

" Đa tạ Vương gia quan tâm..." Nói đoạn Hoài lão thở dài: " Nói thật thì Diệp Nhi lúc sinh ra vốn đã yếu ớt, từ nhỏ đến nay vẫn luôn mang bệnh trong người nhưng mấy ngày trước bị rơi xuống vách núi, may mắn bảo toàn được tính mạng thì lại...lại bị phế mất hai chân."

Nghe thấy từ " Diệp ", trong lòng Đông Triêu Duẫn run lên từng hồi, hắn cúi thấp đầu, mím môi.

" Sau khi tỉnh lại, bệnh tình lại càng chuyển nặng hơn. Đại phu nói, có lẽ là cả quãng đời còn lại chỉ có thể sống nhờ thuốc thôi."

Lúc này chủ mẫu Hoài gia, Hoa Phi Hiền cũng không cầm được nước mắt mà khóc nấc, nha hoàn bên cạnh phải an ủi hết lời.


Đông Triêu Duẫn hơi cụp mắt, vân vê miếng ngọc bội khắc một chữ " Diệp" bên hông.

Tiểu Diệp, người này tên có một chữ giống ngươi này.

" Ta có thể đi thăm hắn không??" Ngay cả khi nói ra những lời này rồi, Đông Triêu Duẫn vẫn không hiểu tại sao mình lại muốn gặp một người mà mình trước giờ chưa từng quen biết.

Chỉ là...có cái gì đó thôi thúc, một tảng đá nào đó đè chặt lấy cảm xúc của hắn, muốn hắn phải làm thế này....nếu không sẽ...

Hối hận????

Hoài Đức cũng không ngờ rằng Đông Triêu Duẫn muốn đi gặp nhi tử của mình, lão hơi ngẩn người, mãi đến khi Hoa Phi Hiền gấp gấp cũng muốn đi nhìn mặt nhi tử, lão mới hồi thần, ngăn lại cảm giác quái dị trong lòng mà dẫn đường.

Biệt viện của tiểu công tử Hoài gia nằm ở nơi có phong thủy tốt nhất trong phủ, xung quanh đều là cây cối xanh mơn mởn, Cẩm Tú Cầu rực rỡ cả một khu vườn.

Hoài Đức đẩy cửa bước vào, sau đó lại đứng sang bên nhường đường cho Đông Triêu Duẫn.

Rất nhiều nha hoàn trực sẵn phía trong, xếp thành hai hàng quy củ.

Nội phòng ở tít phía trong, cả ba người chỉ đứng ở vách ngăn bên ngoài mà nói vọng vào.

" Diệp Nhi."

" Cha." Giọng nói vui mừng vang lên. Phía Đông Triêu Duẫn lại là một mảnh trợn tròn con mắt.

Giọng nói này....

Thực sự...

Không thể nào...làm sao có thể giống như vậy.

Đông Triêu Duẫn nhíu mày, không để ý đến lễ nghĩa, lập tức xông thẳng vào bên trong.

" Vương gia!!!"

Bốn mắt nhìn nhau, kinh ngạc, đau khổ, buồn bã, vui mừng,... rốt cuộc cũng không thể diễn tả được.

Đông Triêu Duẫn nhìn gương mặt giống nhau đếm bảy phần kia, ánh mắt trầm xuống.

Giống thì làm sao chứ? Cũng không phải y. Hắn là đang mong chờ cái gì?? Người đã chết, sao có thể sống lại.

Ngay khi hắn muốn quay người rời đi, thiếu niên đối diện lập tức nổi giận đùng đùng:

" Đông Triêu Duẫn. Ngươi dám bước ra khỏi đây, chúng ta liền tuyệt giao. Ta khó khăn lắm mới có thể quay lại, ngươi lại bỏ mặc mà đi như thế hả?!"

Xương An Diệp tức đến đỏ cả mặt, y thực muốn xông lên đánh cái tên cẩu hoàng đế đầu heo kia một cái. Đây là chê chân y hỏng rồi nên không cần sao?!!!

Đông Triêu Duẫn mở to mắt nhìn y chằm chằm, như muốn xác nhận người trước mắt là thật. Hắn run rẩy chạm vào y, sợ hãi mà chạm lên khuôn mặt kia. Hắn nỉ non, giọng nói cũng run rẩy, hệt như muốn khóc:

" Tiểu Diệp!"

Nói xong liền vươn tay ôm chặt lấy y, cũng không màng xung quanh có ai, luôn mồm gọi tên Xương An Diệp.

Xương An Diệp thật hết cách với hắn, chỉ biết ôm hắn an ủi. Sao gặp lại lại trở nên nhõng nhẽo hơn rồi.

Hoài Đức với Hoa Phi Hiền nhìn nhau, cả hai đều ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

Đông Triêu Duẫn ôm lấy y rất lâu, mãi cũng không buông tay. Đôi phu thê Hoài gia cũng chẳng dám nói gì, đành phải để hai bạn trẻ tự mình nói chuyện.

" Ngươi còn muốn ôm đến bao giờ?"

" Mãi mãi."

Xương An Diệp bật cười, kéo hắn ngồi bên cạnh giường: " Sao ngươi lại đến đây? Rảnh rỗi như vậy, việc trong triều thì phải làm sao?..."

Chưa kịp hỏi xong, một nụ hôn đã áp tới, Xương An Diệp "ưm" một tiếng liền thuận theo hắn.

Nhưng chưa hôn được bao lâu thì Xương An Diệp đã ho đến long trời lở đất, thậm trí ho cả ra máu.

" Sao có thể? Ngươi...ngươi...đã chết rồi mà."

Đông Triêu Duẫn vẫn không thể tin được người trước mắt hắn lại là Xương An Diệp. Tại sao hắn lại lựa chọn tin nhanh như vậy ư? Tâm linh tương thông chăng?

Xương An Diệp nắm lấy tay hắn, nhẹ giọng nói:

" Ta chỉ là mượn xác mà thôi. Hoài Diệp lúc rơi xuống vách núi đã chết rồi. Ta may mắn gặp được y, cũng may mắn vì y có 6,7 phần tương tự ta, cũng rất may mắn vì linh hồn ta phù hợp với cơ thể y. Tất thảy đều phải cảm ơn y, cảm ơn ông trời thương xót... Ta chỉ là không muốn để ngươi lại một mình."

Xương An Diệp trấn định. Đúng là Hoài Diệp đã chết, y cũng là mượn xác hoàn hồn nhưng không phải là do ông trời hay gì cả, Xương An Diệp phải cầu xin mãi, hệ thống mới chịu giúp y tìm một thân xác phù hợp.

[ Muốn sống lại cũng được thôi. Nhưng đâu thể cứ thế mà sống lại rồi vui vẻ hết đời.]

" Vậy dùng toàn bộ phỉ thúy của ta?"

[ Không đủ. Dùng sức khỏe cùng đôi chân của cậu để đổi đi.]

Mặc dù nghe hơi khó tin nhưng Đông Triêu Duẫn mặc kệ, chỉ cần đây là Xương An Diệp,chỉ cần y còn sống, cho dù như nào, hắn đều chấp nhận.

Phu thê Hoài gia không hiểu, tại sao chỉ trong chưa đầy một ngày, nhi tử mình với Triêu vương đã trở nên quấn quýt như vậy, hơn nữa còn có cái gì đó rất ám muội.

" Có muốn đi xem Cẩm Tú Cầu không??"

Đông Triêu Duẫn bế y đặt lên xe lăn, lại chu đáo thêm một cái chăn đắp trên đùi, ngồi xổm trước mặt y, cười lên một cái rất anh tuấn.

Xương An Diệp mặt có hơi tái nhợt nhưng so với lần trước là đã hồng hào hơn lắm rồi. Y ho khan mấy tiếng, ngay cả giọng cũng có chút yếu, y mỉm cười nắm tay hắn:


" Được."


Hai người đi đến vườn hoa trước biệt viện, Cẩm Tủ Cầu nở rộ đủ loại màu sắc, ánh sáng mặt trời chiếu rọi, như có thêm một điểm nhấn, vừa rực rỡ vừa lung linh đến rung động lòng người.


______________________________________ <3


~ Lăng Hoa ~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK