Tâm trạng của Xương An Diệp có chút dịu đi, y bình tĩnh nói: " Thuốc giải, chỉ cần ngươi đưa cho ta, ta sẽ nói đỡ giúp ngươi trước mặt hoàng thượng."
Giang Uẫn ho mấy tiếng rồi cười nhạo: " Đến bước đường này rồi, ngươi cho rằng sau khi Đông Triêu Duẫn khoẻ lại, hắn sẽ tha cho ta? Nực cười. Ta làm đến bước này rồi chính là vì đã nghĩ đến mọi chuyện sẽ không thể vãn hồi."
Hắn thò tay vào trong vạt áo, móc ra một lọ nhỏ màu đen:
"Nếu như ta đã không có được thứ ta muốn, vậy thì hắn cũng đừng hòng. Thuốc giải này chỉ có một viên duy nhất trên đời. Ngươi quay về bảo hắn đầu hàng, đem ngai vàng trao cho ta. Ta sẽ xem xét lại."
Xương An Diệp bán tính bán nghi: " Chỉ có việc đó thôi??"
Giang Uẫn nở nụ cười đầy thích ý, tay nắm chặt lọ thuốc nhỏ như thể muốn bóp nó vỡ vụn: " Đương nhiên là còn cần ngươi...nằm sẵn trên lòng sàn chờ ta nữa. Không mặc y phục càng tốt."
Ngữ Hoà Điệp nghe thấy mấy câu này, sắc mặt không nhịn được trắng bệch, bả vai run lẩy bẩy.
" Giang Uẫn." Xương An Diệp tức giận, trường kiếm còn chưa kịp nhấc lên đã bị đá bay.
Xương An Diệp bị hai lực đạo kéo ngược lại, hai tay bị vặn ngược ra sau, cả người bị ép sát xuống sàn nhà. Cứng ngắc không thể động đậy.
Ngữ Lương và Ngữ Hoán mỗi người một bên, rất vô tình đè chặt y xuống, tưởng chừng như có thể nghe mấy tiếng " răng rắc" giòn tan.
Xương An Diệp không vùng vẫy được, chỉ có thể nghiến răng, chú pháp chưa kịp thi triển thì tay đã bị còng lại bởi một sợi xích mảnh nhưng vô cùng tinh xảo, xung quanh còn toả ra một luồng linh khí vô cùng lớn.
Áp lực vô hình như đè nặng lên đôi tay của Xương An Diệp, linh lực bỗng nhiên hoá thành màu đỏ chói lọi, như một ngọn lửa hừng hực cháy, thiêu đốt cổ tay y.
Xương An Diệp đau đớn cắn chặt môi, máu bật ra từ khoé môi tràn vào trong khoang miệng.
Giang Uẫn túm lấy Ngữ Hoà Điệp bên cạnh, không thèm nhìn tới sắc mặt của y, chống đỡ người đứng dậy.
" Đem theo, trông chừng cho cẩn thận."
Ngữ Hoà Điệp đỡ hắn mà có cảm giác như hắn sắp lung lay rồi ngã xuống vậy, y lo lắng: " Ngươi muốn đi đâu. Thân thể như này còn muốn làm gì?!"
Giang Uẫn niết mặt y, trầm giọng: " Đi soán ngôi. Đợi ta làm hoàng đế, ngươi sẽ là hoàng hậu của ta. Hoà Điệp, ta nói có đúng không?"
Ngữ Hoà Điệp hơi cúi đầu, nở một nụ cười đầy miễn cưỡng: " Ngươi nói gì cũng đúng a."
" Cmn Giang Uẫn, ngươi dám đụng đến hắn, ta sẽ liều mạng với ngươi." Xương An Diệp bị lôi sền sệt ra ngoài, ngọn lửa vẫn không ngừng cháy rực, dị năng hoàn toàn không thể sự dụng.
Với thân thể yếu ớt này, y không thể đánh lại được hai người Ngữ Lương và Ngữ Hoán, hơn nữa cho dù thoát rồi, với công phu mèo cào, y có thể chạy được bao xa.
Ngữ Hoà Điệp, ngươi mau tỉnh táo lại cho ta.
" Hệ thống, xích này làm sao tháo?"
Hệ thống im lặng một hồi mới lên tiếng: [ Theo phân tích số liệu, sợi xích này không thuộc về thế giới hiện tại.]
" Cái gì??" Xương An Diệp trong lòng nóng nảy muốn thoát khỏi đây: " Ta chỉ cần biết làm thế nào để thoát khỏi."
Đông Hoàng cuối năm 692, Giang Uẫn mang theo 2 vạn quân ít ỏi quay lại. Nhờ có gian tế bên trong mà cứu được Đông Thành Viên cùng với hai huynh đệ Ngữ Lương và Ngữ Hoán tấn công vào bên trong hoàng cung.
Mở ra một con đường toàn máu.
Đại tướng quân Đông Dạ Hiền cầm quân đứng trước đại điện, ngay khi muốn nghênh chiến, Giang Uẫn lại cho mọi người biết một tin động trời khiến ai nấy đều không dám manh động.
Độc mà Đông Triêu Duẫn trúng giống hệt với độc Giang Uẫn đã uống, tên là Tử Dẫn.
Loại độc này cần vật dẫn để kích thích độc ở vật chủ. Vật dẫn ảnh hưởng tới vật chủ chứ vật chủ không hề ảnh hưởng tới vật dẫn. Chỉ cần vật chủ chết, vật dẫn như hắn có thể uống thuốc giải rồi.
Cho nên nếu bọn họ giết hắn, Đông Triêu Duẫn cũng sẽ chết.
Đông Dạ Hiền giận dữ, lần đầu tiên trong đời chửi thề: " Đệch."
Sau đó hắn càng tức giận hơn khi thấy Xương An Diệp bị đưa đến trước mặt, hai tay bị một sợi xích mảnh trói chặt, ẩn ẩn thấy thứ kì dị màu đỏ chói.
" Bỏ vũ khí xuống, ta sẽ tha cho các ngươi một mạng." Ngữ Lương nói lớn.
Đông Dạ Hiền cùng Đông Trường Lưu nghiến răng làm theo. Tình hình hiện tại quá bất lợi cho phe ta.
Tất cả các binh lính đều hạ vũ khí. Vũ khí vừa chạm đất, hàng vạn tiễn nhọn như mưa bay về phía bọn người Đông Dạ Hiền.
Đông Dạ Hiền với Đông Trường Lưu phản ứng rất nhanh, đạp một cái tránh vào bên trong đại điện.
Những binh lính đa phần không kịp thở đã bị bắn chết, số ít hoảng sợ né loạn.
Xương An Diệp nhân cơ hội đẩy Ngữ Hoán ra biển tên, hắn thân thủ cao cường không những không bị thương còn nhanh nhẹn tránh thoát.
Xương An Diệp chạy ngược lại hướng khác, nép vào một bên mà chạy được vào cửa bên của đại điện.
Giang Uẫn tức giận gào lớn: " Bắt lại cho ta."
Vừa gào xong liền yếu tới mức ho ra máu, Ngữ Lương vốn dĩ có thể tóm được y nhưng lại bị Ngữ Hoà Điệp cản lại.
" Ngữ Hoà Điệp." Giang Uẫn trừng mắt, gân xanh trên mặt nổi lên vô cùng đáng sợ.
Ngữ Hoà Điệp vô cùng đau lòng khi thấy hắn như vậy nhưng bản thân lại rất không muốn nhìn thấy hắn với Xương An Diệp ở gần nhau. Chỉ đứng cạnh nhau thôi, y cũng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Bây giờ Giang Uẫn không thể làm gì Xương An Diệp, nhưng ai mà biết được khi giết được Đông Triêu Duẫn, Giang Uẫn uống được thuốc giải, hắn trở lại như trước đây, giữa hắn với Xương An Diệp sẽ xảy ra những chuyện gì.
Ngữ Hoà Điệp bực tức trong lòng, nhìn vạn tiễn trên trời, chỉ muốn đẩy Xương An Diệp ra giữa trận tiễn.
Nhưng Ngữ Hoà Điệp lại không dám.
Giang Uẫn sẽ hận y, sẽ không cần y nữa.
Y sợ.
So với việc đó thì để Xương An Diệp chạy thoát, có lẽ là sẽ bị đánh một cái thôi nhỉ.
Một cái tát giáng xuống, Ngữ Hoà Điệp ôm một bên mặt vừa đau vừa rát, tưởng chừng nhẹ nhàng như "một cái tát" nhưng lại cứa rách tim gan.
___________________________________________ <3
~ Lăng Hoa ~